Digital
Commons and Digital Public Goods – Finding Common Ground for
Policy-makers
January
30, 2025
Theo:
https://www.digitalpublicgoods.net/blog/digital-commons-and-digital-public-goods-finding-common-ground-for-policymakers
Bài
được đưa lên Internet ngày: 30/01/2025
Các
tác giả:
Liv
Marte Nordhaug – Digital Public Goods Alliance Secretariat CEO &
NGI Commons DCTF Member, Nicholas Gates – Open Forum Europe, NGI
Commons
Bài
báo này do Liên minh Hàng hóa Công cộng Kỹ thuật số
(Digital
Public Goods Alliance)
và NGI Commons cùng viết.
Bạn có thể thấy một phiên bản khác của bài báo này
trên website của NGI Commons.
Tài
sản chung kỹ thuật số
(Digital
Commons) có thể
là một thuật ngữ mơ hồ đối với một số người,
nhưng nó có lịch
sử và di sản lâu đời. Lịch sử tương tự cũng đã
định hình nên khái niệm hàng
hóa công cộng kỹ thuật số – DPG
(Digital
Public
Goods).
Trong
5 năm qua, đã và đang có nhận thức quốc
tế ngày càng gia tăng đối với cả 2 khái niệm đó là
thiết yếu cho một mô hình hợp tác kỹ
thuật số công bằng hơn hoạt động phục vụ cho lợi
ích công cộng. Khái niệm hàng hóa công cộng kỹ
thuật số (DPG) được tham chiếu nổi bật trong Hiệp ước
Kỹ thuật số Toàn cầu (Global
Digital Compact) mà các quốc gia thành viên của Liên
hiệp quốc (UN) đã thông qua tháng 9/2024, và công nhận
của nhà nước về Tài sản chung Kỹ thuật số (Digital
Commons) đã gia tăng, nổi bật nhất ở châu Âu, với sự
thúc đẩy chính sách từ nhiệm
kỳ chủ tịch EU 2022 của Pháp.
Trong
bài viết này, chúng tôi mô tả những điểm chung của
các khái niệm đó và vai trò của chúng như một công cụ
chính sách để định hướng hỗ trợ và đầu tư, đồng
thời làm rõ các đặc điểm nhận dạng riêng biệt của
từng khái niệm. Chúng tôi cũng khẳng định rằng việc
có nhiều công nghệ vừa là DPG vừa là
Digital Commons sẽ giúp thúc đẩy bối cảnh công nghệ vì
lợi ích chung.
Làm
rõ các khái niệm: Tài sản chung kỹ thuật số & Hàng
hóa công cộng kỹ thuật số
Để
bắt đầu làm rõ các khái niệm đó và mối quan hệ của
chúng với nhau, trước hết hãy xem xét tài sản chung kỹ
thuật số (Digital Commons).
Tài
sản chung kỹ thuật số (Digital Commons)
Lịch
sử của tài sản chung kỹ thuật số lần vết ngược về
với chủ nghĩa hợp tác (cooperativism) và sự cộng tác
lúc khởi đầu của Internet và chia sẻ lịch sử với
phong
trào phần mềm nguồn mở, bắt đầu vào những năm
1980. Nó đã bắt đầu với các nền tảng cộng tác sớm
như Usenet và
các dự án mở như GNU
Project (công bố năm 1983) và sự phát triển của nhân
Linux
(được phát hành lần đầu vào năm 1991). Các dự án
‘miễn phí’ đó đã thúc đẩy văn hóa quản trị và
đồng sáng tạo được chia sẻ chung. Nó đã mở rộng
khi ngày càng nhiều kiến thức đã được phát hành miễn
phí theo các giấy phép mở, trở nên được coi như là
kiến thức mở (Open Knowledge), ban đầu theo phong trào
“Thông tin muốn trở thành miễn phí” (Information
wants to be free).
Đến
cuối những năm 1990, kiến thức mở nổi lên và khi đó
các phong trào nguồn mở được định nghĩa tốt đã bắt
đầu phù hợp hơn với các phong trào tài sản chung (như
được Ostrom và Hess định
nghĩa). Điều này đã dẫn tới khái
niệm kiến thức mở và các công cụ nguồn mở đang
không chỉ được xem là ‘miễn phí’ hay ‘nguồn mở’,
mà như là Tài sản chung Kỹ thuật số (Digital Commons).
Việc nhấn mạnh vào Kỹ thuật số như Tài sản chung đã
mở rộng với sự nổi lên của Creative
Commons, cho phép các giấy phép được tiêu chuẩn hóa
đối với việc chia sẻ miễn phí sở hữu trí tuệ. Tài
sản chung Kỹ thuật số phát triển hơn nữa với sự ra
đời của các nền tảng như Wikipedia
(ra mắt năm 2001) và các sáng kiến dữ liệu mở khác,
tạo ra không gian nơi các nguồn tài nguyên được sở
hữu, duy trì và chia sẻ trên trực tuyến một cách tập
thể.
Theo
quan niệm hiện tại, Tài sản chung Kỹ thuật số (Digital
Commons) đề
cập đến các nguồn tài nguyên kỹ thuật số cụ thể,
cũng như các cộng đồng và phương thức quản trị hỗ
trợ chúng. Theo quan điểm này,
Digital Commons là các công nghệ cụ thể được xác định
bởi sản xuất, quyền sở hữu và quản trị cộng đồng
- tập trung nhiều hơn vào các sản phẩm, cơ sở hạ
tầng, tiêu chuẩn, bit mã, v.v. riêng lẻ - cũng như các
cộng đồng và quản trị các nguồn tài nguyên kỹ thuật
số đó. Sự hiểu biết này đã được Chủ
tịch EU năm 2022 của Pháp đặc biệt ủng hộ.
Các
nguồn tài nguyên được phát triển dưới dạng Digital
Commons vượt ra ngoài phạm vi 'xây dựng công khai' và
hướng tới 'xây dựng cùng nhau công khai'. Trên thực tế,
điều này có nghĩa là chia sẻ rõ ràng quyền quyết định
với tất cả những người đóng góp và tối đa hóa khả
năng sử dụng lại, mở đường cho việc cung cấp loại
dịch vụ mà thông thường chỉ các nền tảng kỹ thuật
số cho phép, mà không có sự tập trung
quyền lực của các công ty lớn về công nghệ (Big
Tech) hoặc
phụ thuộc vào các nhà tích hợp hệ thống.
Điều
này cũng có nghĩa là, như người đóng góp cho NGI Commons
Jan Krewer đã nêu
bật trong bài
báo gần đây của ông cho NGI
Commons và Open Future,
Digital Commons là nhà cung cấp lý tưởng
cho mọi loại cơ sở hạ tầng kỹ thuật số 'công cộng'
– PDI (Public Digital Infrastructures)
hoặc cơ sở hạ tầng kỹ thuật số 'được
thiết kế để tối đa hóa giá trị
công cộng bằng cách kết hợp các thuộc tính công cộng
thông qua quyền truy cập không hạn chế với các chức
năng công cộng và quyền sở hữu công cộng'.
Hàng
hóa Công cộng Kỹ thuật số – DPG (Digital Public Goods)
Đặt
‘kỹ thuật số’ sang một bên, bản thân khái niệm
‘hàng hóa công cộng’ bắt nguồn từ sự phân biệt
kinh tế giữa hàng hóa liên quan đến tính cạnh tranh và
tính độc quyền. Sự phân biệt này đã được sử dụng
để lập luận cho việc quản lý công hay tư của chúng.
Công
trình của Elinor Ostrom về tài sản chung cho thấy giới
hạn của quan điểm kinh tế này về hàng hóa; cụ thể
là, để chỉ ra rằng chính các thể chế làm cho hàng hóa
trở thành hàng hóa công hay tư. Và quan trọng nhất là,
bên cạnh việc quản lý công hay tư, có nhiều cách để
mọi người tự tổ chức và quản lý hàng hóa tập thể.
Theo
một nghĩa nào đó, khái niệm về hàng hóa công cộng sẽ
được áp dụng cho lĩnh vực kỹ thuật số là điều tất
yếu. Nhận ra điều này, vào năm 2018-2019, Nhóm cấp cao
về Hợp tác Kỹ thuật số đã đưa chủ đề này vào
chương trình nghị sự hợp tác kỹ thuật số quốc tế
với báo cáo khuyến nghị thành lập một liên minh và nền
tảng cho hàng hóa công cộng kỹ thuật số. Dựa trên đà
phát triển này, Lộ
trình hợp tác kỹ thuật số của Tổng thư ký Liên hợp
quốc được công bố vào năm 2020
đã nêu rằng hàng hóa công cộng kỹ
thuật số là "phần mềm
nguồn mở, tiêu chuẩn mở, dữ liệu mở, hệ thống AI
mở và các bộ sưu tập nội dung mở tuân thủ quyền
riêng tư và các luật và thông lệ tốt nhất hiện hành
khác, không gây hại và giúp đạt được các Mục tiêu
phát triển bền vững (SDG)". Tiêu
chuẩn DPG, hỗ trợ hoạt động cho định nghĩa này,
được Liên minh hàng hóa công cộng kỹ thuật số –
DPGA (Digital
Public Goods Alliance) gồm nhiều bên liên quan quản lý.
Mặc dù định nghĩa DPGA bổ sung thêm một chiều hướng
chuẩn mực với nguyên tắc không gây hại theo thiết kế
và các Mục tiêu Phát triển Bền vững (SDG), nhưng nó vẫn
dựa trên sự hiểu biết kinh tế ban đầu về hàng hóa
công cộng do Ostrom và những người khác đưa ra, với
nguyên tắc cốt lõi là không loại trừ và không cạnh
tranh.
Tiêu
chuẩn DPG là một
bộ 9 chỉ số được sử dụng để
xác định liệu các giải pháp nguồn mở có thể được
coi là hàng hóa công cộng kỹ thuật số hay không. Các
chỉ số liên quan đến ba khía cạnh chính của giải pháp
công nghệ; 1) tính mở, được thể hiện bằng cả cấp
phép, tài liệu cũng như tính độc lập khỏi các nền
tảng độc quyền, 2) không gây hại theo thiết kế, bao
gồm cách công nghệ được thiết kế để đáp ứng các
tiêu chuẩn quốc tế và bảo vệ quyền riêng tư và bảo
mật của người dùng, và 3) liên quan đến một hoặc
nhiều trong số 17 Mục tiêu phát triển bền vững–SDG
(Sustainable Development Goals).
Tất
cả các DPG đã được xác minh là đáp ứng Tiêu chuẩn
DPG đều được liệt kê trên Sổ
đăng ký DPG, giúp chúng trở thành
mở và có sẵn cho công chúng, để những người áp dụng
tiềm năng có thể dễ dàng phát hiện ra chúng - bao gồm
chính phủ, khu vực tư nhân, học viện và các tổ chức
xã hội dân sự.
Vậy,
sự khác biệt là gì?
Tóm
lại, cách hiểu hiện đại về Digital Commons nhấn mạnh
đến nhu cầu về các nguồn tài nguyên kỹ thuật số
không chỉ được xây dựng công khai mà còn được quản
lý, duy trì và hợp tác công khai. Tuy nhiên, tính đến
năm 2024, khái niệm này không được vận hành thông qua
một tiêu chuẩn rõ ràng, khiến khái
niệm này dễ bị trôi dạt và sử dụng không nhất
quán, bất chấp những nỗ lực của sáng kiến NGI
Commons, Digital
Commons EDIC và các sáng kiến khác - tất cả đều
hướng đến việc xây dựng thêm sự hiểu biết và tính
nhất quán về chính sách liên quan đến Digital Commons.
Để
so sánh, khái niệm DPG được vận hành thông qua một tiêu
chuẩn được phát triển thông qua một quy trình hợp tác
dựa trên cộng đồng. Do đó, có thể xác minh xem một
giải pháp kỹ thuật số nhất định có phải là DPG hay
không. Tuy nhiên, ngoài việc đánh giá quyền sở hữu và
việc đảm bảo bảo trì tích cực thông qua các đợt
đánh giá hàng năm, Tiêu chuẩn DPG không xem xét đến việc
quản lý một giải pháp nhất định.
Mặc
dù nhiều DPG có một số hình thức quản lý cộng đồng,
nhưng việc trở thành DPG không nhất thiết có nghĩa là
nó được quản lý bởi hoặc vì cộng đồng. Việc đánh
giá khía cạnh lợi ích công cộng của DPG chỉ giới hạn
ở ba khía cạnh đã đề cập trước đó; tính mở, không
gây hại theo thiết kế và sự liên quan đến SDG. Đây là
nơi mà việc coi tài nguyên kỹ thuật số là tài sản
chung trở nên quan trọng.
Ý
tưởng cốt lõi của Digital Commons đặt tầm
quan trọng đáng kể vào việc tự quản lý 'vì công
chúng' và 'bởi công chúng' thông qua các thuộc tính công
cộng và chức năng công cộng. Tuy nhiên, không có tiêu
chuẩn cụ thể nào (như tiêu chuẩn để xác minh những
gì là hoặc không phải là DPG) để xác minh mức độ
quản lý hoặc tính mở (openness) của Digital Commons. Hơn
nữa, nguyện vọng của Digital Commons đối với 'tính công
khai' (publicness)
cao hơn so với DPG nói chung, vì mô hình Digital Commons lý
tưởng là mô hình sở hữu công cộng 'của và bởi công
chúng' thông qua kiểm soát công khai, tài trợ công và sản
xuất công khai. Trong khi hầu hết chủ sở hữu sản
phẩm DPG thấy giá trị đáng kể trong cộng đồng và
quản trị, thì DPG thực sự có thể được một thực
thể duy nhất tài trợ và/hoặc quản trị miễn là quyền
sở hữu được ghi lại.
Một
ví dụ về điều này là các tiêu chuẩn mở (Open
Standards). Các tiêu chuẩn mở, theo mọi định nghĩa,
không chỉ dựa trên quyền truy cập mở vào tiêu chuẩn
mà còn dựa trên quy trình có sự tham gia để xác định
tiêu chuẩn đó. Trong khi một số định nghĩa chấp nhận
cấp phép và phí, thì tất cả các định nghĩa dường
như đều đồng ý rằng giá trị thực sự của các tiêu
chuẩn nằm ở quy trình ra quyết định tập thể. Để
biết thêm về quy trình này, hãy xem tóm
tắt chính sách này từ Internet Society.
Có
một logic đằng sau lý do tại sao. Nhiều người ủng
hộ công nghệ mở, chẳng hạn như những người ủng hộ
Phần mềm tự do nguồn mở – FOSS (Free and Open Source
Software), cho rằng lợi ích của nguồn mở nằm ở việc
tuân thủ bốn quyền tự do được nêu trong Định
nghĩa phần mềm tự do của Richard Stallman, ví dụ như
"người dùng có quyền tự do chạy, sao chép, phân
phối, nghiên cứu, thay đổi và cải thiện phần mềm".
Nói cách khác, việc quy định cách cộng đồng đó nên
được điều hành sẽ phủ nhận giá trị nội tại của
việc có thể làm bất cứ điều gì bạn muốn với nó.
Khái niệm DPG thực sự xuất hiện để tối đa hóa cơ
hội tái sử dụng và điều chỉnh đáng kể để đáp
ứng các nhu cầu theo ngữ cảnh, một phần là để phản
ứng với sự trùng lặp to lớn về nỗ lực và nguồn
lực được thấy trong các sáng kiến công nghệ do phát
triển quốc tế tài trợ. Do đó, định
nghĩa FOSS đã định hình đáng kể Tiêu chuẩn DPG, mặc
dù có thêm lớp không gây hại theo thiết kế và liên
quan đến SDG.
Kết
hợp cả hai lại với nhau
Chúng
tôi thấy giá trị đáng kể trong việc làm nổi bật rõ
ràng hơn sự liên kết chặt chẽ giữa Digital Commons và
DPG không chỉ trong các cuộc thảo luận về chính sách mà
còn bằng cách đưa ra các ví dụ về công nghệ đáp ứng
cả hai định nghĩa. Bằng cách đưa ra những ví dụ này,
chúng tôi tin rằng chúng tôi có thể cung cấp những hiểu
biết quan trọng cho việc phát triển chính sách và phân
bổ nguồn lực.
Tuy
nhiên, vẫn có một số thách thức khi thực hiện điều
này.
Việc
xác định rõ ràng thế nào là nguồn tài trợ công và
quản trị ‘đủ tốt’ cho Digital Commons là rất phức
tạp vì nó phụ thuộc rất nhiều vào bối cảnh. Việc
thiết lập và duy trì quy trình đánh giá như vậy trong
một tổ chức đủ trung lập và độc lập cũng đòi hỏi
nhiều nguồn lực. Do đó, không có tiêu chuẩn hoặc cơ
quan đánh giá nào dành cho Digital Commons, ít nhất là cho
đến nay. (Tuy nhiên, Liên đoàn Cơ sở hạ tầng Kỹ thuật
số Châu Âu, hay EDIC, dành cho Digital Commons là một sự
hợp tác đã được công bố nhằm mục đích thực
hiện điều gì đó tương tự như vậy.) Nhưng có một sự
hợp tác dành cho DPG. Điều này tạo ra không gian đáng kể
để hai bên củng cố lẫn nhau, nếu có sự hỗ trợ mạnh
mẽ về mặt chính sách để thực hiện điều đó.
Do
đó, việc khuyến khích nhiều dự án Digital Commons hơn đề
cử các công nghệ của họ để được xác minh là DPG có
thể là một bước tiến hữu ích vì nó đảm bảo rằng
một số yêu cầu tối thiểu nhất định luôn được đáp
ứng và thông tin này được cung cấp một cách minh bạch.
Nó cũng làm tăng khả năng khám phá các công nghệ Digital
Commons đối với các loại bên liên quan khác nhau có liên
quan để áp dụng và đóng góp trở lại cho các giải
pháp.
Mặc
dù không có tiêu chuẩn rõ ràng để đánh giá các công
nghệ là Digital Commons, nhưng đúng là trong khi DPG phải
được miễn phí cho tất cả mọi người sử dụng và
sửa đổi, thì nó cũng phải có quyền truy cập vào nhiều
hình thức hỗ trợ và tài nguyên khác nhau cần thiết để
trở nên bền vững trong dài hạn. Có thể cân nhắc
thêm về vấn đề này trong trung hạn. Một điểm khởi
đầu có thể là xác định các DPG đang hoạt động như
Digital Commons cũng như các DPG có thể hưởng lợi từ các
cấu trúc quản trị và hỗ trợ rộng hơn và mang tính
cộng tác hơn.
Một
trường hợp thú vị là khi nhiều quốc gia đang triển
khai cùng một DPG để xây dựng các thành phần cơ sở hạ
tầng công cộng kỹ thuật số – DPI (Digital Public
Infrastructure) nền tảng của họ, chẳng hạn như hệ
thống nhận dạng kỹ thuật số hoặc trao đổi dữ liệu
an toàn. Làm thế nào chúng ta có
thể khuyến khích chia sẻ nhiều hơn về đổi mới cũng
có lợi cho DPG cốt lõi? Cấu trúc quản trị nào có
thể mang tính cộng tác và cho phép nhiều đầu vào khác
nhau, đồng thời đảm bảo rằng các quốc gia cảm thấy
họ có đủ quyền tự chủ trong cách xây dựng và triển
khai các hệ thống này? Một lĩnh vực
có liên quan cao khác liên quan đến các công nghệ rất
quan trọng để tạo điều kiện cho diễn ngôn công khai,
trong đó có một trường hợp rõ ràng cho các nền tảng
truyền thông xã hội và truyền thông vừa là DPG vừa là
Digital Commons.
Đây
chỉ là một số cơ hội mà chúng tôi thấy có giá trị
cao khi có nhiều công nghệ hướng tới cả DPG và Digital
Commons do sự liên kết chặt chẽ và thế mạnh độc
đáo bổ sung của hai khái niệm này.
Hãy
tham gia cùng chúng tôi để tìm hiểu thêm
Cả
NGI Commons Consortium và Digital Public Goods Alliance sẽ có mặt
tại Hội nghị
thượng đỉnh chính sách nguồn mở EU 2025 sắp tới
của OpenForum Europe (OFE) vào ngày 31/01/2025, cũng như Tuần
lễ Nguồn Mở EU rộng lớn hơn. Trong Hội nghị thượng
đỉnh chính sách, Tổng giám đốc điều hành của Ban thư
ký DPGA, Liv
Marte Nordhaug (đồng tác giả của bài viết này), sẽ
chia sẻ suy nghĩ của mình về tầm quan trọng của cả
DPG và Digital Commons trong một cuộc thảo luận tập trung
vào chủ đề "Nguồn
Mở và hợp tác kỹ thuật số toàn cầu: Định vị châu
Âu là người dẫn đầu". Cuộc thảo luận đó sẽ
được điều hành bởi Cố vấn chính sách của OpenForum
Europe Nicholas Gates
(cũng là đồng tác giả của bài viết này).
Cả
hai tổ chức – OFE và DPGA – cũng sẽ có mặt tại địa
phương trong suốt tuần lễ FOSDEM. OFE, thay mặt cho NGI
Commons, đang
đóng góp cho devroom về Nguồn
Mở trong Bối cảnh lập pháp châu Âu, cũng như DPGA,
đơn vị sẽ tham gia cùng OFE trong một cuộc
thảo luận chung vào cuối phần Khu vực Công của
devroom. DPGA sẽ có bài phát biểu quan trọng về Mở
rộng các giải pháp Nguồn Mở để đạt được các mục
tiêu phát triển bền vững: Lời kêu gọi hành động toàn
cầu, tổ chức một gian
hàng mà mọi người có thể ghé thăm để tìm hiểu
thêm về DPG và tổ chức một sự kiện bên lề cho chủ
sở hữu sản phẩm của DPG và Digital Commons.
Hãy
đảm bảo rằng bạn tham gia Nền
tảng Cộng đồng Digital Commons (DCCP) của NGI Commons để
có những cuộc thảo luận như thế này. Và nếu bạn
muốn tham gia vào công việc này, hãy đến tìm chúng tôi
khi chúng tôi ở Brussels.
Authors:
Liv Marte
Nordhaug – Digital Public Goods Alliance Secretariat CEO & NGI
Commons DCTF Member, Nicholas Gates – Open Forum Europe, NGI
Commons
This
article is co-written by the Digital
Public Goods Alliance and NGI
Commons. You can find another version of this article on the NGI
Commons website.
Digital
Commons can be a fuzzy term to some, but it has a long
history and legacy. The same history has also shaped the concept
of digital
public goods (DPGs).
Over
the last five years, there has been growing international recognition
of both these terms as essential to a more equitable digital
cooperation model that operates in service of the public interest.
The DPG concept is prominently referenced in the Global
Digital Compact that UN Member States adopted in September 2024,
and state recognition of Digital Commons has increased, most notably
in Europe, with the policy push from France’s 2022
EU Presidency.
In
this article, we describe the commonalities of these terms and their
role as policy tools to channel support and investment, while also
unpacking the unique identifying features of each concept. We also
make the case that having more technologies that are both
DPGs and Digital Commons will help advance the landscape of shared
public interest technologies.
Unpacking
the Concepts: Digital Commons and Digital Public Goods
To
begin unpacking these concepts and their relationship to one another,
let’s first look at Digital Commons.
Digital
Commons
The
history of Digital Commons traces back to cooperativism and
collaboration of the early Internet and shares history with the
open source software movement, beginning in the 1980s. It began
with early collaborative platforms like Usenet
and open projects like the GNU
Project (announced in 1983) and the development of the Linux
kernel (initially released in 1991). These ‘free’ projects
fostered a culture of shared governance and co-creation. It expanded
as more knowledge was released freely under open licenses, becoming
regarded as open knowledge, initially under the movement that
“Information
wants to be free”.
Towards
the end of the 1990s, the emerging open knowledge and by then
well-defined open source movements began to align more with the
commons movements (as defined
by Ostrom and Hess). This led to the concept of open knowledge and
open source tools being not just regarded as ‘free’ or ‘open
source’ but as Digital Commons. The emphasis on Digital as Commons
expanded with the rise of Creative
Commons, enabling standardised licenses for freely sharing
intellectual property. Digital Commons evolved further with the
advent of platforms like Wikipedia
(launched in 2001) and other open data initiatives, creating spaces
where resources are collectively owned, maintained, and shared
online.
In
its current conception, Digital Commons refers to specific digital
resources, as well as the communities and modes of governance that
support them. In this view, the Digital Commons are specific
technologies defined by communal production, ownership, and
governance – placing more emphasis on individual products,
infrastructure, standards, bits of code, etc – as well as the
communities and governance of those digital resources. This
understanding has been particularly championed by France’s 2022
EU Presidency.
Resources
developed as Digital Commons go beyond ‘building in the open’ and
more towards ‘building together in the open’. In practice, this
means explicitly sharing decision power with all contributors and
maximising reusability, paving the way to delivering the sort of
services that only digital platforms usually enable, without the
power concentration of Big Tech companies or dependency on systems
integrators.
It
also means, as NGI Commons contributor Jan
Krewer highlighted in his recent
paper for NGI Commons and
Open Future, that Digital
Commons are ideal providers for all types of ‘public’ digital
infrastructures (PDI), or digital infrastructure which
is ‘designed to maximise public value by combining public
attributes through unrestricted access with public functions and
public ownership’.
Digital
Public Goods (DPGs)
Putting
aside ‘digital’, the notion of ‘public goods’ itself is
derived from the economic distinction between goods in regards to
rivalry and exclusivity. This distinction has been used to argue for
their public or private management. Elinor
Ostrom’s work on commons shows the limits of this economic view
of goods; namely, to show that it is institutions that make goods
either public or private. And most importantly that, alongside public
or private management, there are many ways for people to
self-organize and collectively manage goods.
It
was in some sense inevitable that the notion of public goods would be
applied to the digital realm. Recognizing this, in 2018-2019 the
High-level Panel on Digital Cooperation placed the topic firmly on
the international digital cooperation agenda with its report
recommending the creation of an alliance and platform for digital
public goods. Building on this momentum, the UN
Secretary General’s Roadmap for Digital Cooperation which was
published in 2020, stated that digital
public goods are
“open-source software, open standards, open data, open AI systems,
and open content collections that adhere to privacy and other
applicable laws and best practices, do no harm, and help attain the
Sustainable Development Goals (SDGs)”. The DPG
Standard, which operationalizes this definition, is stewarded by
the multi-stakeholder Digital
Public Goods Alliance (DPGA). Although the DPGA definition adds a
normative dimension with do no harm by design and the SDGs, it is
still based on the original economic understanding of public goods
advanced by Ostrom and others, with non-excludability and non-rivalry
as core tenets.
The
DPG Standard is a set
of nine indicators that are used to determine whether or not
open-source solutions can also be considered digital public goods.
The indicators relate to three main aspects of a technology solution;
1) openness, which is represented by both licensing, documentation,
as well as independence from proprietary platforms, 2) do no harm by
design, including how the technology has been designed to meet
international standards and protect privacy and user security, and 3)
relevance to one or more of the 17 Sustainable Development Goals
(SDGs).
All
DPGs that have been verified to meet the DPG Standard are listed on
the DPG
Registry, making them open and available to the public, so they
can be easily discovered by potential adopters – including
governments, private sector, academia, and civil society
organisations.
So,
what’s the difference?
In
brief, the modern understanding of Digital Commons emphasizes the
need for digital resources to not just be built in the open, but to
be governed, maintained, and collaborated on in the open. However, as
of 2024, the concept is not operationalized through a clear standard,
leaving it vulnerable to concept
drift and inconsistent use, despite the efforts of the NGI
Commons initiative, Digital
Commons EDIC, and others – all of which seek to build more
understanding and policy coherence related to Digital Commons.
By
comparison, the DPG concept is operationalized through a standard
that was developed through a collaborative, community-based process.
As a result, it is possible to verify whether a given digital
solution is a DPG or not. However, beyond assessing ownership and
ensuring active maintenance through annual reviews, the DPG Standard
does not consider the governance of a given solution.
While
many DPGs have some form of community governance, being a DPG does
not necessarily mean that it is governed by or for the community. The
assessment of the public interest side of DPGs is limited to the
three aspects mentioned earlier; openness, do-no-harm-by-design, and
SDG-relevance. This is where thinking of digital resources as commons
becomes important.
The
central idea of Digital Commons places significant importance
on being self-governed ‘for the public’ and ‘by the public’
through public attributes and public functions.That said, there isn’t
a specific standard (like there is for verifying what is or is not a
DPG) to verify degrees of governance or openness for Digital Commons.
Moreover, the aspirations of Digital Commons towards ‘publicness’
are higher than for DPGs overall, as the ideal Digital Commons model
is one of public ownership ‘of and by the public’ through public
control, public funding, and public production. While most DPG
product owners see significant value in community and governance, a
DPG can indeed be funded and/or governed by a single-entity as long
as ownership is documented.
One
example of this is open
standards. Open standards, in all definitions, are not only based
on open access to the standard but on the participatory process to
define the standard. While some definitions accept licensing and
fees, all definitions seem to agree that the true value of standards
lie in the collective decision-making process. For more on this
process, check out this
policy brief from the Internet Society.
There
is a logic behind why.
Many proponents of open technologies, such as Free and Open Source
Software (FOSS) advocates, who argue that the benefit of open source
lies in its adherence to the four freedoms outlined in Richard
Stallman’s Free
Software Definition, e.g. that ‘the users have the freedom to
run, copy, distribute, study, change, and improve the software’. In
other words, prescribing how that community ought to be run would
negate the intrinsic value of being able to do whatever you wish to
with it . The concept of DPGs indeed emerged to maximize the
opportunity for reuse and significant adaptation to meet contextual
needs, partly as a response to the tremendous duplication of efforts
and resources seen in international development funded technology
initiatives. Hence, the FOSS definition has significantly shaped the
DPG Standard, albeit with the added layer of do no harm by design and
relevance to the SDGs.
Bringing
the two together
We
see significant value in highlighting more clearly the strong
alignment between Digital Commons and DPGs not only in policy
discussions, but also by showing examples of technologies that meet
both definitions. By showing these examples, we believe we can
provide important insights for policy development and resource
allocation.
There
are some challenges in doing this, though.
Defining
clearly what ‘good enough’ public funding and governance looks
like for Digital Commons is complex, as it is highly context
dependent. It is also resource intensive to establish and maintain
such a review process in an adequately neutral and independent
organization. Therefore, no standard or review-body exists for
Digital Commons, at least not yet. (That said, the European Digital
Infrastructure Consortium, or EDIC, for Digital Commons is an
announced
collaboration which seeks to do something like this.) But, there
is one for DPGs. This creates significant space for the two to
reinforce one another, if there is a strong policy backing for doing
so.
Encouraging
more Digital Commons projects to nominate their technologies to be
verified as DPGs could therefore be a useful step forward, as it
ensures that certain minimum requirements are consistently met, and
makes this information available in a transparent manner. It also
increases the discoverability of Digital Commons technologies to
different types of stakeholders relevant for adopting and
contributing back to the solutions.
Despite
the lack of a clear standard for assessing technologies as Digital
Commons, it ought to be true that while a DPG should be free for all
to use and modify, it should also have access to diverse forms of
support and resources needed to become sustainable for the long-term.
More thought can be given to this in the medium-term. One starting
point could be to identify DPGs which are already functioning as
Digital Commons as well as DPGs that could benefit from broader and
more collaborative governance and support structures.
One
interesting case is where multiple countries are implementing the
same DPG to build out their foundational digital public
infrastructure (DPI) components, such as digital identity systems or
secure data exchanges. How can we encourage more innovation sharing
that also benefits the core DPG? What governance structures can be
collaborative and allow diverse inputs, while ensuring that countries
feel they have sufficient autonomy in how these systems are built and
implemented? Another highly relevant domain relates to the
technologies that are critical to enabling public discourse, where
there is a clear case for social media and communication platforms
that are both DPGs and Digital Commons.
These
are just some of the opportunities we see where there is high value
in having more technologies aspire to be both DPGs and Digital
Commons given the high alignment and
complementary unique
strengths of these two concepts.
Join
us to learn more
Both
the NGI Commons Consortium and the Digital Public Goods Alliance will
be on the ground at OpenForum Europe’s (OFE) upcoming EU
Open Source Policy Summit 2025 on 31 January, as well as the
broader EU Open Source Week.
During the Policy Summit, the CEO of the DPGA Secretariat, Liv
Marte Nordhaug (co-author of this article), will be sharing her
thoughts on the importance of both DPGs and Digital Commons in a
discussion centred on “Open
Source and Global Digital Cooperation: Positioning
Europe as a Leader”. That discussion will be moderated by
OpenForum Europe Policy Advisor Nicholas
Gates (also a co-author of this article).
Both
organisations – OFE and the DPGA – will be on the ground during
the entire FOSDEM weekend as well. OFE, on behalf of NGI Commons, is
contributing
to the devroom on Open
Source in the European Legislative Landscape,
as is
the DPGA, who will be joining OFE in a fishbowl
discussion at the end of the Public Sector part of the devroom.
The DPGA will be giving a keynote talk on Scaling
Open-Source Solutions to Achieve the Sustainable Development Goals: A
Global Call to Action, hosting a stand
which people can visit to learn more about DPGs, ,and organizing a
side-event for product owners of DPGs and Digital Commons.
Make
sure you join NGI Commons’ Digital
Commons Community Platform (DCCP) to have these types of
discussions. And if you want to get involved in this work, come find
us while we are in Brussels.
Dịch:
Lê Trung Nghĩa
letrungnghia.foss@gmail.com