The
New America: Little Privacy, Big Terror
By
David Cole, The
New York Review, August 13, 2015
Trích
đoạn
Excerpt
Bài
được đưa lên Internet ngày: 13/08/2015
Trong
Dữ liệu và Người khổng lồ (Data and Goliath), Bruce
Schneier, một nhà công nghệ về an toàn và là người bạn
ở Trường Luật Havard, khai thác những gì ngụ ý đã đi
vào kỷ nguyên giám sát ồ ạt. Các dữ liệu của chúng
ta được thu thập trong trường hợp đầu tiên bởi các
tập đoàn, nhưng ngày càng gia tăng bị khai thác, như
Edward Snowden đã chỉ ra, bởi các cơ quan tình báo chính
phủ. NSA đã không phải xây dựng từ đầu một cơ sở
dữ liệu khổng lồ về hàng tỷ công dân ngây thơ trên
thế giới, Schneier giải thích, vì các tập đoàn tư nhân
đã làm điều đó rồi. Tất cả điều NSA từng cần tới
là sự truy cập.
Dữ
liệu là, theo Schneier, “ống xả của kỷ nguyên thông
tin”. Khi chúng ta mang điện thoại cầm tay của chúng ta,
sử dụng (hoặc đã tải về) các ứng dụng trong các
điện thoại đó, duyệt các website, gửi các thư điện
tử hoặc các văn bản, lái ô tô của chúng ta, hoặc mua
sắm với thẻ tín dụng, chúng ta gửi thông tin số về
chúng ta đứng ở đâu, các giao thiệp của chúng ta, các
mối quan tâm của chúng ta, và các nhu cầu và các mong
muốn của chúng ta cho các tập đoàn phục vụ chúng ta.
Vì thông tin được số hóa, là khá rẻ để lưu trữ, và
có thể được phân tích bằng các máy tính rất chi tiết.
Thậm
chí từ một nguồn dữ liệu duy nhất, người ta có thể
biết nhiều về cuộc sống của một con người. Một
thiết bị định vị toàn cầu GPS trong điện thoại hoặc
ô tô của chúng ta có thể định vị bạn trong vòng 16-27
feet ở bất kỳ thời điểm nào dù là ngày hay đêm, và
có thể giữ một bản ghi về những dịch chuyển của
bạn. Các bản ghi điện thoại có thể chỉ ra liệu bạn
đã gọi cho một đường dây về khủng hoảng cưỡng
đoạt, một nhà cung cấp nạo phá thai, hoặc Alcoholics
Anonymous (Nặc danh Nghiện rượu). Các bức ảnh chụp
chúng ta tải lên các site phương tiện đám mây hoặc xã
hộ thường được nhúng trong thông tin về ngày tháng,
thời gian, và địa điểm họ đã chụp, và có thể được
nhận diện bằng các hệ thống nhận dạng mặt chính xác
ngày càng gia tăng.
Các
tập đoàn đang lợi dụng ưu thế các cơ hội đó.
Defentek, một hãng an toàn tư nhân có đăng ký ở Panâm,
bán một thiết bị có thể “định vị và theo dõi bất
kỳ số điện thoại nào trên thế giới? mà nhà mạng,
nhà vận chuyển hoặc cái đích không dò tìm ra được và
không biết được”. Amzon Kindle theo dõi những gì bạn
đọc. “Facebook có thể đoán trước được chủng tộc,
tính cách, xu hướng tình dục, lý tưởng chính trị, tình
trạng quan hệ, và sử dụng ma túy trên cơ sở chỉ các
nháy Like”.
Chính
phủ Mỹ có thể không có khả năng ép chúng ta cung cấp
dạng thông tin này. Vâng Schneier
viết, chúng ta cho phép các công ty tư nhân có nó như một
vấn đề thường ngày:
Hãy tưởng tượng rằng chính phủ Mỹ
phê chuẩn một luật yêu cầu tất cả các công dân mang
theo một thiết bị theo dõi. Một luật như vậy có thể
ngay lập tức được thấy là vi hiến. Vâng chúng ta mang
các điện thoại cầm tay của chúng ta đi khắp nơi. Nếu
phòng cảnh sát địa phương đòi hỏi chúng ta phải thông
báo cho nó bất kỳ khi nào chúng ta đã kết bạn mới,
quốc gia có thể có phiến loạn. Vâng chúng ta khai báo
cho Facebook. Nếu các gián điệp quốc gia yêu cầu các bản
sao của tất cả các cuộc hội thoại và thư từ của
chúng ta, mọi người có thể sẽ từ chối. Vâng chúng ta
cung cấp các bản sao cho các nhà cung cấp dịch vụ thư
điện tử của chúng ta, các công ty điện thoại cầm tay
của chúng ta, các nền tảng kết nối mạng xã hội của
chúng ta, và các nhà cung cấp dịch vụ Internet của chúng
ta.
Chúng
ta “đồng ý” trong phần lớn vì chúng ta không có sự
lựa chọn thực tế nào. Đối với hầu hết các phần,
bạn không thể có được các dịch vụ kỷ nguyên số mà
không nháy vào một mẫu “đồng ý” mà cho phép nhà
cung cấp dịch vụ thu thập, phân tích, và bán các dữ
liệu của bạn.
Schneier
viện lý rằng nếu chúng ta sẽ giữ lại tính riêng tư,
chúng ta phải điều chỉnh cả chính phủ và tập đoàn
sử dụng các dữ liệu này. Điều sửa đổi bổ sung số
4 chỉ điều chỉnh các tác nhân chính phủ. Có vài lý do
tốt cho điều đó. Google không thể khóa bạn hoặc tung
ra một cuộc điều tra thuế chống lại bạn. Việc giám
sát được máy tính hóa của Google đối với các thư
điện tử và tìm kiếm Web để định hướng việc quảng
cáo đặc biệt cho bạn đặt ra ít mối đe dọa xấu hơn
NSA sử dụng các công cụ y hệt để nhận diện các đức
tin và các mối quan hệ chính trị đáng ngờ. Nhưng
Schneier bảo lưu, chúng ta có lẽ không đạt được sự
bảo vệ từ sự giám sát nhà nước trừ phi chúng ta cũng
đặt ra vài sự hạn chế về giám sát riêng tư.
Châu Âu đã theo đuổi chính xác lựa
chọn này, với một Chỉ thị Bảo vệ Dữ liệu hạn chế
sắc nhọn những gì các tập đoàn có thể làm với các
dữ liệu khách hàng.
In
Data and Goliath, Bruce Schneier, a security technologist and fellow
at Harvard Law School, explores what it means to have entered the age
of mass surveillance. Our data are collected in the first instance by
private corporations, but are increasingly exploited, as Edward
Snowden has shown, by government intelligence agencies. The NSA
didn't have to build from scratch a vast database on billions of
innocent citizens the world over, Schneier explains, because private
corporations had already done so. All the NSA needed was access.
Data
is, according to Schneier, "the exhaust of the information age."
When we carry our cell phone, use (or have downloaded) apps on those
phones, browse websites, send emails or texts, drive in our cars, or
make purchases with a credit card, we send digital information about
our whereabouts, our associations, our interests, and our needs and
desires to the corporations that serve us. Because the information is
digitized, it is relatively cheap to store, and can be analyzed by
computers in great detail.
From
even a single data source, one can learn a great deal about a
person's private life. A GPS device in your phone or car can pinpoint
you to within sixteen to twenty-seven feet at any time of day or
night, and can keep a record of your movements. Phone records can
show whether you called a rape crisis line, an abortion provider, or
Alcoholics Anonymous. The photos we upload to the cloud or social
media sites are often embedded with information about the date, time,
and place they were taken, and can be identified by increasingly
accurate facial recognition systems.
Corporations
are taking advantage of these opportunities. Defentek, a private
security firm registered in Panama, sells a device that can "locate
and track any phone number in the world?undetected and unknown by the
network, carrier, or the target." Amazon Kindle tracks what you
read. "Facebook can predict race, personality, sexual
orientation, political ideology, relationship status, and drug use on
the basis of Like clicks alone."
The
US government could not possibly compel us to provide this type of
information. Yet, Schneier writes, we allow private companies to have
it as a routine matter:
Imagine that the US government
passed a law requiring all citizens to carry a tracking device. Such
a law would immediately be found unconstitutional. Yet we carry our
cell phones everywhere. If the local police department required us to
notify it whenever we made a new friend, the nation would rebel. Yet
we notify Facebook. If the country's spies demanded copies of all our
conversations and correspondence, people would refuse. Yet we provide
copies to our email service providers, our cell phone companies, our
social networking platforms, and our Internet service providers.
We
"agree" in large part because we have no real choice. For
the most part, you cannot obtain the services of the digital age
without clicking through a "consent" form that authorizes
the service provider to collect, analyze, and sell your data.
Schneier
argues that if we are to preserve privacy, we must regulate both
government and corporate use of this data. The Fourth Amendment
regulates only government actors. There are some good reasons for
that. Google cannot lock you up or launch a tax investigation against
you. Google's computerized monitoring of your emails and Web searches
in order to direct particular advertising to you poses a less ominous
threat than the NSA using the same tools to identify suspicious
political beliefs or associations. But, Schneier maintains, we are
unlikely to achieve protection from public surveillance unless we
also impose some limits on private surveillance. Europe has pursued
precisely this option, with a Data Protection Directive that sharply
limits what corporations can do with customer data.
Dịch:
Lê Trung Nghĩa
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Lưu ý: Chỉ thành viên của blog này mới được đăng nhận xét.