A
bold open-access push in Germany could change the future of academic
publishing
By Gretchen
Vogel, Kai
Kupferschmidt, Aug. 23, 2017 , 12:15 PM
Bài được đưa
lên Internet ngày: 23/08/2017
Xem
thêm: Khoa
học Mở - Open Science
Thư viện Đại
học Humboldt ở Berlin là một trong nhiều thư viện sẽ
không ký mới thuê bao Elsevier của nó. HUUBOA/WIKIMEDIA
COMMONS
BERLIN - Trong
phòng hội nghị ở tầng 3 ở đây nhìn qua Quảng trường
Potsdamer nổi tiếng, từng bị chia đôi bởi Bức tường
Berlin, tương lai của việc xuất bản hàn lâm đang được
thảo luận. Phông nền là vừa vặn, vì nếu các thủ thư
và các lãnh đạo hàn lâm ngồi sau những chiếc bàn có
được cách của họ, thì sự phân chia chủ chốt khác sẽ
sớm tới: bức tường thanh toán bao quanh hầu hết các
tài liệu nghiên cứu.
Trong
vòng 2 năm qua, hơn 150 thư viện,
đại học,
và viện nghiên cứu ở Đức đã
hình thành mặt trận thống nhất cố gắng ép các nhà
xuất bản hàn lâm vào một cách thức kinh doanh mới.
Thay vì mua các thuê bao các tạp chí
nhất định, các thành viên của nhóm muốn trả tiền cho
các nhà xuất bản tổng số tiền hàng năm để trang trải
cho các chi phí xuất bản của tất cả các tài liệu mà
các tác giả trước hết của chúng là ở các cơ sở của
Đức. Các tài liệu đó có thể
sẵn sàng tự do khắp thế giới; trong khi chờ đợi, các
cơ sở của Đức có thể nhận truy cập tới tất cả
các nội dung trên trực tuyến của các nhà xuất bản.
Nhóm các thư viện
và các trường đại học ở Hà Lan, Phần Lan, Áo, và
Vương quốc Anh tất cả đã ép tới các thỏa thuận
tương tự, nhưng đã có sự dàn xếp để có ít hơn
những gì họ từng muốn. Ở Hà Lan, ví dụ, Elsevier - nhà
xuất bản hàn lâm lớn nhất thế giới - đã đồng ý
làm cho chỉ 30% các tài liệu của các tác giả Hà Lan là
sẵn sàng tự do tới năm 2018, và chỉ sau khi gia tăng đáng
kể tổng tiền hàng năm các thư viện trả.
Ở nước Đức,
cũng vậy, một thỏa thuận với Elsevier dường như khó
đoán định. Nhưng nhóm của Đức, có
tên là Projekt DEAL, lên kế hoạch giữ vững, và nó nghĩ
kết quả đầu ra thành công có thể giúp kích hoạt những
gì một số người gọi là “sự lật kèo lớn”, sự
biến đổi toàn cầu hướng tới truy cập mở.
“Nếu điều đó làm việc, nó có thể là mô hình cho
phần còn lại của thế giới”, một nhà đàm phán, nhà
toán học Günter Ziegler của Đại học Tự do Berlin nói.
Vụ việc được
đề xuất “xuất bản và đọc” không chỉ có thể làm
cho nghiên cứu của Đức truy cập được nhiều hơn, mà
còn làm giảm các chi phí. Dù một số tạp chí truy cập
mở - OA (Open Access) đang gia tăng nhanh chóng, hàng ngàn tạp
chí vẫn sử dụng mô hình thuê bao. Một cách tổng hợp,
các thư viện hàn lâm của thế giới trả khoảng €7.6
tỷ phí thuê bao để truy cập tới khoảng 1,5 – 2 triệu
tài liệu mới hàng năm, hoặc trong khoảng €3800 và €5000
cho từng tài liệu, theo ước tính của Xã hội Max Planck.
Điều đó tạo ra điều may mắn bất ngờ khổng lồ cho
các nhà xuất bản như Wiley, SpringerNature, và đặc biệt
Elsevier, chúng chiếu tới 37% lợi nhuận năm ngoái. (AAAS,
nhà xuất bản của tờ Science, cũng hưởng lợi từ
mô hình thuê bao). “Khoảng 60% ngân sách của chúng tôi
là để trả tiền cho các nhà xuất bản đó”, Andreas
Degkwitz, thủ thư trưởng của Đại học Humboldt ở
Berlin, nói. “Điều đó không thể tiếp tục được”.
Đoàn của Đức
được công thức đơn giản chỉ dẫn: Hãy lấy một số
tài liệu với các tác giả đầu ở các viện của Đức
được đưa ra bởi nhà xuất bản và nhân bản chúng với
phí hợp lý cho từng tài liệu. Đó là những gì nước
Đức sẽ trả cho nhà xuất bản đó - và tổng tiền có
khả năng sẽ thấp hơn rất nhiều so với chi tiêu cho
thuê bao hiện hành.
Sau vài tháng
thương lượng, SpringerNature và Wiley dường như mở tới
mô hình đó, điều giống với các vụ việc cả 2 công
ty bị đánh ở Hà Lan, mọi người quen với các thương
thảo đó nói. Bây giờ các bên cần đồng ý về phí
chấp nhận được cho từng bài báo. Ràng buộc thấp hơn
là khoản phí trung bình xử lý bài báo được các tạp
chí OA hiện hành lấy, đâu đó khoảng €1300. Quỹ Nghiên
cứu Đức, cơ quan cấp vốn khoa học chính của nước
này, đã thiết lập trần trên €2000 cho từng bài báo
được xuất bản. “Chúng tôi sẽ không có khả năng
xuống tới [€1300], nhưng chúng tôi cần bắt đầu trên
con đường của các giá thành thấp hơn để mang chúng
tôi dần lại gần nhau hơn”, Degkwitz nói.
Nhưng các thương
thảo với Elsevier đã chứng minh khó khăn hơn. “Elsevier
là lớn nhất trong 3 nhà xuất bản đó, và nó có thể
thua thiệt nhiều nhất“, Degkwitz nói. Vào ngày 01/01/2017,
khi thời hạn chót ban đầu đã hết, các
thuê bao Elsevier đã mất hiệu lực ở hơn 60 cơ sở,
dù Elsevier đã khôi phục sự truy cập vào tháng , trong
khi các cuộc nói chuyện đã tiếp tục. Các thương thảo
đã đình trệ một lần nữa vào tháng 3, và chào hàng
mới của Elsevier vào đầu tháng 7 “một lần nữa thậm
chí đã không tới gần các nhu cầu của chúng tôi”,
người phát ngôn của DEAL Antje Kellersohn, giám đốc thư
viện Đại học Freiburg, nói.
Elsevier muốn một
thỏa thuận, Nick Fowler, giám đốc quản lý các mạng
nghiên cứu ở tổng hành dinh ở Amsterdam của công ty,
nói, nhưng mô hình “xuất bản và đọc” là không thực
tế. Elsevier sẽ hạnh phúc để có các tác giả Đức trả
tiền để làm cho các bài báo của họ thành OA, ông nói,
nhưng các thư viện của Đức không thể kỳ vọng các
thanh toán đó cũng trang trải truy cập tới các tài liệu
từ phần còn lại của thế giới.
Công ty đã tiến
hành các nhượng bộ về các điểm khác, nhưng sự từ
chối đồng ý của nó về nguyên tắc đó đã để lại
cho phía hàn lâm bực tức hơn. “Điều đó giống như
bạn đang ở chỗ của nhà buôn ô tô và đang cố gắng
mua ô tô, nhưng người bán hàng cố gắng bán cho bạn xe
ngựa”, Ziegler nói. “Bạn nói cho anh ta ‘Tôi không muốn
mua xe ngựa, tôi muốn mua ô tô’. Và anh ta nói: ‘Tốt
thôi, nếu anh mua xe ngựa này, thì chúng tôi sẽ trao cho
anh con ngựa này không mất tiền’”.
Elsevier cũng làm
thất bại ở nhu cầu thứ 2 của các cơ sở của Đức:
Họ muốn thỏa thuận cuối cùng được công khai. Elsevier
hầu hết luôn yêu cầu các thư viện giữ cho các thỏa
thuận giá với công ty là bí mật. Nhưng sự minh
bạch nâng cao nhận thức về chi phí xuất bản và giúp
thúc đẩy cạnh tranh, Leo Waaijers, một nhà biện hộ OA và
một thủ thư đã về hưu ở Đại học Công nghệ Delft ở
Hà Lan, nói. Một phần nhờ vào vài
cuộc chiến pháp lý, các khoản phí tạp chí ở Hà Lan đã
trở nên công khai, và các tính toán của Waaijers đã chỉ
ra rằng Elsevier lấy tiền 2 thậm chí 3 lần nhiều hơn
đối với từng bài báo của các tác giả Hà Lan so với
3 nhà xuất bản lớn khác.
Đức là thị
trường lớn hơn nhiều so với Hà Lan, và những thương
thảo hiện hành có thể là loạt đạn tốt nhất của
giới hàn lâm châu Âu trong cú đánh lớn. Hội nghị các
Hiệu trưởng của Slovenia đã áp dụng rồi quyết định
sử dụng tiếp cận của Projekt DEAL trong các thương thảo
với Wiley và SpringerNature bắt đầu trong năm 2018, và với
Elsevier trong năm 2019. Nhưng Fowler nghi ngờ rằng tiếp cận
của Projekt DEAL sẽ theo được: Ông lưu ý là các nhà cấp
vốn nghiên cứu chủ chốt của Mỹ, như Viện Y tế Quốc
gia và Quỹ Khoa học Quốc gia, có các chính sách chính
thức cho phép làm việc để nằm lại đằng sau các bức
tường thanh toán 1 năm sau ngày xuất bản.
Để thành công,
Waaijers nói, các nhà thương lượng của Đức phải có
thiện chí đi khỏi mà không có thỏa thuận. Các thành
viên của DEAL nói họ có thiện chí đó. Từ tháng 6, các
lãnh đạo nghiên cứu và đại học ở Berlin, bang
Baden-Wurttemberg, và Viện Robert Koch có ảnh hưởng lớn
tất cả đều đã nói họ sẽ không ký mới lại các
thuê bao Elsevier của họ sau khi chúng kết thúc vào tháng
12. Nếu Elsevier cắt truy cập một lần
nữa, các nhà nghiên cứu Đức mà muốn đọc các bài báo
từ các tạp chí của Elsevier, trong đó có Cell,
The Lancet, và Physics
Reports, sẽ phải nhờ tới
phương sách như mượn lẫn nhau giữa các thư viện -
hoặc đi tới các site ăn cắp như
SciHub.
“Cuối cùng, điều
này là về sự kiên nhẫn”, Degkwitz nói. Nước Đức đã
chỉ ra trước nó có thể kiên nhẫn thế nào khi làm việc
với bức tường.
Tài liệu khoa
học sẽ có chi phí bao nhiêu?
Các thuê bao của
thư viện khắp thế giới và cho tới khoảng €3800 và
€5000 cho từng bài báo trên tạp chí được xuất bản.
Projekt DEAL nhằm làm cho các tài liệu có các tác giả Đức
trên các tạp chí đó trở thành truy cập mở và trả
khoảng €1300 và €4000 cho từng bài báo, nhưng nhiều tạp
chí dựa vào thuê bao đắt giá nhất sẽ không bao gồm.
(Elsevier nói ước tính đó là không đúng vì các phí của
nó ở Hà Lan bao trùm chỉ các thuê bao, trong khi các bài
báo OA được cung cấp không có chi phí thêm).
CREDITS: (GRAPHIC) A.
CUADRA/SCIENCE; (DATA) PROJEKT DEAL, MAX PLANCK SOCIETY, LEO
WAAIJERS
Làm rõ,
17/01, lúc 5:45 sáng: Câu trả lời của Elsevier đã được
thêm vào giải thích của hình đồ họa ở trên.
Được đăng
trong: Europe,
Scientific
Community, doi:10.1126/science.aap7562
The
library at Berlin's Humboldt University is one of many that won't
renew its Elsevier subscriptions. HUUBOA/WIKIMEDIA COMMONS
BERLIN—In
a third-floor conference room here overlooking the famous Potsdamer
Platz, once bisected by the Berlin Wall, the future of academic
publishing is being negotiated. The backdrop is fitting, because if
the librarians and academic leaders at the table get their way,
another major divide will soon fall: the paywall that surrounds most
research papers.
Over
the past 2 years, more than 150 German libraries, universities, and
research institutes have formed a united front trying to force
academic publishers into a new way of doing business. Instead of
buying subscriptions to specific journals, consortium members want to
pay publishers an annual lump sum that covers publication costs of
all papers whose first authors are at German institutions. Those
papers would be freely available around the world; meanwhile, German
institutions would receive access to all the publishers' online
content.
Consortia
of libraries and universities in the Netherlands, Finland, Austria,
and the United Kingdom have all pushed for similar agreements, but
have had to settle for less than they wanted. In the Netherlands, for
example, Elsevier—the world's biggest academic publisher—has
agreed to make only 30% of Dutch-authored papers freely available by
2018, and only after a significant increase in the annual sum
libraries pay.
In
Germany, too, an agreement with Elsevier seems elusive. But Germany's
consortium, named Projekt DEAL, plans to hold firm, and it thinks a
successful outcome could help trigger what some call a "big
flip," a global transition toward open access. "If it
works, it would be a model for the rest of the world," says one
negotiator, mathematician Günter Ziegler of the Free University of
Berlin.
The
proposed "publish and read" deal would not only make German
research more accessible but also reduce costs. Although the number
of fully open-access (OA) journals is growing rapidly, thousands of
journals still use the subscription model. Collectively, the world's
academic libraries pay some €7.6 billion in subscription fees for
access to between 1.5 million and 2 million new papers annually, or
between €3800 and €5000 per paper, according to an estimate by
the Max Planck Society. That creates huge windfalls for publishers
such as Wiley, SpringerNature, and particularly Elsevier, which
recorded a 37% profit margin last year. (AAAS, the publisher
of Science,
also benefits from the subscription model.) "About 60% of our
budget goes to pay these three publishers," says Andreas
Degkwitz, the chief librarian of Berlin's Humboldt University. "It
cannot go on."
The
German delegation is guided by a simple formula: Take the number of
papers with first authors at German institutes put out by a publisher
and multiply that by a reasonable fee per paper. That's what Germany
should pay the publisher—and the total is likely to be much lower
than current spending on subscriptions.
After
several months of negotiations, SpringerNature and Wiley seem open to
the model, which resembles deals both companies struck in the
Netherlands, people familiar with the negotiations say. Now the
parties need to agree on an acceptable fee per article. The lower
bound is the average article processing fee charged by existing OA
journals, somewhere around €1300. The German Research Foundation,
the country's main science funding agency, has set an upper limit of
€2000 per published article. "We won't be able to get to
[€1300], but we need to start on a path of lower prices that
gradually brings us closer," Degkwitz says.
But
negotiations with Elsevier have proven more difficult. "Elsevier
is the biggest of these three publishers, and it stands to lose the
most," Degkwitz says. On 1 January 2017, when an initial
deadline expired, Elsevier
subscriptions lapsed at more than 60 institutions, although
Elsevier restored access in February, while talks continued.
Negotiations stalled again in March, and a new Elsevier offer in
early July "again didn't even come close to our demands,"
says DEAL spokesperson Antje Kellersohn, director of the University
of Freiburg's library.
Elsevier
wants an agreement, says Nick Fowler, managing director for research
networks at the company's Amsterdam headquarters, but the "publish
and read" model isn't realistic. Elsevier is happy to have
German authors pay to make their articles OA, he says, but German
libraries can't expect those payments to also cover access to papers
from the rest of the world.
The
company has made concessions on other points, but its refusal to
agree on the principle has left the academic side exasperated. "It's
like you're at a car dealer trying to buy a car, but the salesperson
keeps trying to sell you a carriage," Ziegler says. "You
tell him ‘I don't want a carriage, I want a car.’ And he says:
‘Well if you buy this carriage, we'll give you this horse for
free.’"
Elsevier
is also balking at a second demand by the German institutions: They
want the eventual deal to be public. Elsevier almost always requires
that libraries keep price agreements with the company confidential.
But transparency raises awareness about the cost of publishing and
helps boost competition, says Leo Waaijers, an OA advocate and
retired librarian at the Delft University of Technology in the
Netherlands. Thanks in part to several legal fights, journal fees in
the Netherlands have become public, and calculations by Waaijers have
shown that Elsevier charges two or even three times as much per
article by Dutch authors as three other large publishers.
Germany
is a much bigger market than the Netherlands, and the current
negotiations may be European academics' best shot at the big flip.
Already, the Slovenian Rectors' Conference has adopted a resolution
to use Projekt DEAL's approach in negotiations with Wiley and
SpringerNature beginning in 2018, and with Elsevier in 2019. But
Fowler doubts that Projekt DEAL's approach will catch on: He notes
that major U.S. research funders, such as the National Institutes of
Health and the National Science Foundation, have official policies
that allow work to remain behind a paywall for a year after
publication.
To
succeed, Waaijers says, German negotiators must be willing to walk
away without an agreement. DEAL members say they are. Since June,
research and university leaders in Berlin, the state of
Baden-Wurttemberg, and the influential Robert Koch Institute have all
said they won't renew their Elsevier subscriptions after they end in
December. If Elsevier cuts off access again, German researchers who
want to read articles from Elsevier journals, among themCell,
The Lancet, and Physics
Reports, will have to
resort to measures such as interlibrary loans—or go to pirate sites
like SciHub.
"In
the end, this is about patience," Degkwitz says. Germany has
shown before how patient it can be when dealing with a wall.
----------------------------------------------
How
much should a scientific paper cost?
Library
subscriptions around the world add up to between €3800 and €5000
per published journal article. Projekt DEAL aims to make
German-authored papers in these journals open access and pay between
€1300 and €2000 per article. Under similar deals, Dutch
universities pay between €1300 and €4000 per article, but many of
the most expensive subscription-based journals aren't included.
(Elsevier says the estimate is incorrect because its fees in the
Netherlands cover just subscriptions, while the OA articles are
provided at no extra cost.)
Clarification,
17 January, 5:45 a.m.:
A response by Elsevier has been added to the explanation of the
graphic above.
Posted
in: Europe,
Scientific
Community, doi:10.1126/science.aap7562
Kai là nhà báo
đóng góp cho tạp chí Science nằm ở Berlin, Đức.
Kai is a contributing
correspondent for Science magazine based in Berlin, Germany.
Dịch: Lê Trung
Nghĩa
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Lưu ý: Chỉ thành viên của blog này mới được đăng nhận xét.