When
the Wolf Finally Arrives: Big Deal Cancellations in North American
Libraries
By Rick AndersonMay
1, 2017
Bài được đưa
lên Internet ngày: 01/05/2017
Lời
người dịch: Nếu bạn đang làm việc trong các thư
viện hay bạn đang là thủ thư tại các thư viện đại
học và cao đẳng, thì bạn dứt khoát nên đọc kỹ bài
này.
Xem
thêm: Khoa
học Mở - Open Science
15 năm trước, khi
các vụ làm ăn lớn (Big Deal) thực sự đã tới tự thân
nó như là mô hình mua sắm tạp chí, tôi từng làm việc
ở thư viện nơi chúng tôi đã ôm lấy nó hồ hởi. Trên
thực tế, chúng tôi đã có tiếp cận khá tiêu chuẩn bất
cứ khi nào đại diện bán hàng quảng cáo một tạp chí
cho chúng tôi, hoặc thành viên giảng viên yêu cầu sự
thuê bao mới: câu trả lời trước tiên của chúng tôi
thường là “Tốt, hết bao nhiêu tiền để thuê bao toàn
bộ danh sách của nhà xuất bản đó trên trực tuyến?”
Khi
đó đã có 2 điều chúng tôi đã biết chắc chắn: một
mặt, việc thuê bao toàn bộ danh sách tạp chí của một
nhà xuất bản (hoặc bất kỳ điều gì xấp xỉ với
“toàn bộ” đã được chào) từng có khả năng thu được
giá trị khổng lồ về khía cạnh chi phí cho từng bài
báo; mặt
khác, mô hình Big Deal (vụ làm ăn lớn) có lẽ đã không
bền vững về lâu dài. Nhưng dù vậy chúng tôi đã
ôm lấy nó vì vài lý do: trước hết, vì đề xuất giá
trị từng rất hấp dẫn trong ngắn hạn, và ngắn hạn
là quan trọng; thứ 2, vì thậm chí đã rõ ràng rằng hệ
sinh thái truyền thông hàn lâm từng nằm ở giữa vài
dạng cách mạng cơ bản, và đã không có ai nói nó sẽ
trông như thế nào trong 10 hoặc 15 hoặc 20 năm tới trong
tương lai. Phù hợp với những gì giành được nhiều
trong ngắn hạn mà Big Deal đã chào cho chúng tôi, chúng
tôi đã thực hiện đánh cược có tính toán là mọi điều
trong thế giới xuất bản có thể làm thay đổi đủ
trong những năm tới để tối thiểu hóa rủi ro dài hạn.
Còn bây giờ chúng
ta, 15 năm sau - và cuộc cách mạng cơ bản đã không tới,
hóa đơn thì tới hạn thanh toán, và các quyết định
cứng rắn bây giờ được yêu cầu.
Tất nhiên, những
tiếng nói cảnh báo đã nổi lên lặp đi lặp lại từ
khi Big Deal đã nổi lên, và với lý do tốt lành. Nhưng
điều đó thực sự đã là một phần của vấn đề:
những năm qua, các thư viện và các nhà bình luận đã và
đang kêu gào “Đồ chó sói!, nói rằng Big Deal là sắp
nổ tung từ bên trong, và rằng các thư viện đã bắt đầu
chạy khỏi họ. Bản thân cá nhân các thư viện đôi
khi đã cảnh báo rằng họ đã định hủy bỏ các vụ
Big Deal, và thỉnh thoảng cũng có người đã làm thế.
Nhưng số đó rất không nhiều, và sớm một sự khôn
ngoan theo quy ước đã bắt đầu nổi lên: một vài thư
viện đã kêu la “Đồ chó sói!” vội và và sau đó đã
lùi lại khi các giảng viên của họ đón gió của các vụ
hủy bỏ lớn sắp xảy ra, trong khi các thư viện khác
cũng kêu la “Đồ chó sói!” như một chiến thuật đàm
phán và sau đó có được các mời chào hấp dẫn từ các
nhà xuất bản để duy trì công việc kinh doanh của họ,
và còn cả các thư viện khác đã hủy bỏ thành công các
vụ Big Deal của họ chỉ để quay về với nhóm người
đó trong 1-2 năm sau đó khi hoặc là a) trở nên rõ ràng
rằng nội dung thực sự là cơ bản, hoặc b) nhà xuất
bản đã chào hợp đồng không cưỡng lại được (hoặc
cả 2)”.
Trong những năm gần đây, điều đó đã bắt đầu đối
với tôi như thể sự khôn ngoan theo quy ước đó có lẽ
đang nứt vỡ. Thay vì nghe về các thư viện rút lui khỏi
các hủy bỏ Big Deal của họ, tôi đã bắt đầu nghe về
các thư viện sớm hủy bỏ, và tôi đã bắt đầu tự
hỏi hiện tượng này thực sự lớn tới mức nào. Cuối
cùng, tôi đã đặt câu hỏi cho một vài danh sách đăng
ký thuê bao làm việc với các thư viện và truyền thông
hàn lâm. Tôi đã hỏi những người tham gia danh sách dịch
vụ thuê bao liên hệ với tôi ngoài danh sách và chia sẻ
các tên của bất kỳ thư viện nào họ biết đã công bố
các kế hoạch hủy bỏ các gói Big Deal của họ. Bằng
việc thu thập các tên đó và sau đó nghiên cứu điều
tra, tôi đã hy vọng có được ý thức tốt hơn về có
bao nhiêu thư viện thực sự đã hủy bỏ, bao nhiều đã
công bố các kế hoạch hủy bỏ nhưng sau đó rút lui, và
bao nhiêu đã hủy bỏ nhưng sau đó lại quay lại. Tôi đã
không biết tôi muốn tìm gì, hay liệu tập hợp dữ liệu
kết quả có tự nó phân tích được nghiêm túc và định
lượng hay không, nhưng dường như là nó đáng hỏi và
thấy những gì tôi có được câu trả lời.
Quả thực, các
kết quả từng rất thú vị. Trước khi tôi đã xử lý
cuộc thảo luận về những gì tôi thấy, tôi phải đưa
ra vài lưu ý làm rõ về các dữ liệu đó:
-
Vài trong số các thông tin này có thể chưa thật đúng hoàn toàn. Tôi đã làm việc cật lực để thẩm định nó và đã cố ý loại bỏ các ví dụ ở đó tôi đã không có lòng tin mạnh, nhưng vẫn có thể còn có lỗi. Tôi chào đón các bản cập nhật và sửa lỗi.
-
Những gì tôi trình bày ở đây chỉ là các kết quả cho 31 thư viện ở Bắc Mỹ. Tôi cũng đã nghe về một nhúm nhỏ các thư viện ở châu Âu và châu Phi, nhưng vì đã có ít hơn 5 trong số tổng số họ (không tính tình trạng ở Đức, nơi thỏa thuận quốc gia với Elsevier vẫn còn quằn quại thương thảo lại đầy tranh cãi - xem ở đây và ở đây) tôi đã quyết định để chúng ra ngoài thảo luận để tránh đưa ra ấn tượng bị bóp méo về những gì có thể xảy ra trong các vùng địa lý lớn đó.
-
Thảo luận này chỉ là về các vụ làm ăn lớn - Big Deals, không về các gói nhỏ hơn dựa vào chủ đề. Tôi đã gặp hoàn toàn ít các kết cục chết chóc khi tôi đã được nói rằng “Thư viện X vừa có hủy bỏ Big Deal của họ”, chỉ để nghiên cứu điều tra và thấy rằng những gì thực sự đã xảy ra là dự án hủy bỏ tạp chí nhằm vào các gói nhỏ hơn và các đầu tạp chí riêng lẻ.
-
2 thư viện đã cho tôi biết họ hiện đang trong quá trình thương lượng rời đi khỏi một hoặc nhiều Big Deal của họ. Tôi đã để những thứ đó ra khỏi thảo luận này, vì kết quả đầu ra của họ vẫn còn chưa chắc chắn và quy trình còn nhạy cảm.
-
1 thư viện (sẽ không được nêu tên) đã nói cho tôi rằng nhà xuất bản (cũng nặc danh) đã để cho cả khu trường truy cập tới Big Deal của nó thậm chí sau khi hủy bỏ, hình như để duy trì thương hiệu của nó trong khu trường. Đây là mẩu thông tin gây thích thú, nhưng tôi đã để trường hợp này ở ngoài thảo luận bên dưới vì những lý do rõ ràng.
Tôi cũng nên nhấn
mạnh rằng những gì tôi đang trình bày ở đây là “thảo
luận” hơn là “phân tích”. Vì tôi đã lo ngại, dữ
liệu tôi kết thúc với - tôi nên có lẽ đặt câu chữ
“dữ liệu” trong các trích dẫn sợ hãi - là quá đa
dạng và khác biệt để gọi bản thân nó là phân tích
khắt khe và định lượng hoặc các kết luận cụ thể
về tình trạng toàn bộ thị trường thư viện. Tuy nhiên,
vài kết luận lớn nhưng đáng kể có thể, tôi nghĩ, khá
hấp dẫn. Đây là những gì tôi đã thấy:
Những người
thực sự bẻ gẫy các vụ làm ăn
Đây (Bảng 1, bên
dưới) cho tới nay là nhóm lớn nhất, và tôi hơi ngạc
nhiên một chút nó lớn làm sao. Trong số 31 thư viện
(hoặc các hệ thống thư viện) tôi đã kiểm tra, 24 trong
số đó đã hủy bỏ các gói Big Deal mà, vào thời điểm
viết bài này và như cho tới nay tôi có thể nói, vẫn bị
hủy bỏ. Giữa chúng, họ đã hủy bỏ các gói từ 46 nhà
xuất bản. Các thư viện đó phục vụ như là sự pha
trộn của các cơ sở nghiên cứu, toàn diện, chuyên
nghiệp, và nghệ thuật tự do. Vài trong số họ đã hủy
bỏ 3 hoặc nhiều hơn các Big Deal - và 2 trong số họ đã
hủy bỏ 6 vụ. Các độc giả quan tâm sẽ lưu ý thấy
rằng 1 trong số đó, Đại học Bang San Francisco (SFSU),
được liệt kê như là đã hủy bỏ một Big Deal với một
nhà xuất bản không được nêu tên. Thông tin về vụ hủy
bỏ của họ có nguồn gốc từ trình bày được đưa ra
ở Hội nghị Charleston 2016 từ David Hellman, thủ thư phát
triển các bộ sưu tập thư viện của SFSU. Ông đã từ
chối nhận diện công khai nhà xuất bản có liên quan vì
các lý do được đưa ra trong bài trình bày của ông, theo
đó nó hình như là không thể liên kết trực tiếp mà dễ
phát hiện hơn bằng việc tìm kiếm trên Google bằng cụm
từ “cutting
cord charleston hellman”.
Một điều khác
đáng lưu ý về các hủy bỏ đó: 79% chúng đã diễn ra
từ 2015.
Bảng
1. Những người thực sự bẻ gẫy các vụ làm ăn
Thư viện
|
(Các) nhà xuất bản
|
Ngày hiệu lực
|
West Virginia University
|
Wiley
|
2017
|
U of Oklahoma
|
Oxford UP
|
2015
|
U of Calgary
|
Oxford UP
|
2015
|
|
Taylor & Francis
|
2015
|
SUNY Buffalo
|
Taylor & Francis
|
2012
|
Caltech
|
Springer
|
2016
|
|
Wiley
|
2016
|
U of Montréal
|
Springer
|
2016
|
California State U
|
Wiley
|
2015
|
Amherst College
|
Wiley
|
2013
|
|
Elsevier
|
2013
|
Lister Hill Library (U of Alabama)
|
Lippincott Williams & Wilkins
|
2009
|
Kansas State U
|
Springer
|
2017
|
U of North Texas
|
Wiley
|
2015
|
|
Springer
|
2015
|
|
Institute of Physics
|
2015
|
|
American Institute of Physics
|
2015
|
|
Cambridge UP
|
2015
|
|
Amer. Soc. of Civil Engineers
|
2015
|
U Wisconsin-Milwaukee
|
Wiley
|
2017
|
|
Springer
|
2017
|
UNC Chapel Hill
|
Cambridge UP
|
2017
|
Middle Tennessee State U
|
Elsevier
|
2016
|
East Tennessee State U
|
Wiley
|
2014
|
Medical U of South Carolina
|
Wiley
|
2010
|
U Missouri
|
Wiley
|
2016
|
|
Springer
|
2017
|
|
SAGE
|
2017
|
St. John’s U
|
Wiley
|
2011
|
|
Taylor & Francis
|
2011
|
|
Cambridge UP
|
2011
|
|
Emerald
|
2016
|
Illinois Wesleyan U
|
Wiley
|
2015
|
San Francisco State U
|
(Unnamed)
|
2016
|
George Mason U
|
Taylor & Francis
|
2017
|
Southern Illinois U
|
Elsevier
|
2010
|
|
Wiley
|
2010
|
SUNY Potsdam
|
SAGE
|
2013
|
|
American Chemical Society
|
2013
|
Memorial U of Newfoundland
|
Cambridge UP
|
2016
|
|
Oxford UP
|
2016
|
|
Wiley
|
2016
|
|
Springer
|
2016
|
|
Taylor & Francis
|
2017
|
|
SAGE
|
2018
|
Những người
quay lại
Họ (Bảng 2, bên
dưới) là các thư viện đã hủy bỏ các vụ Big Deal của
họ nhưng sau này đã thuê bao họ lại. Đây là nhóm lớn
thứ 2 - nhưng là ít, ít hơn rất nhiều. Bạn có thể
thấy Đại học Montréal xuất hiện trong cả 2 danh sách.
Đó là vì họ đã quay lại Big Deal của họ với Uwiley,
nhưng ở thời điểm viết bài này còn chưa thuê bao lại
thỏa thuận với Springer.
Bảng 2. Những
người quay lại
Thư viện
|
Nhà xuất bản
|
Ngày hủy
|
Ngày ký lại
|
U of Montréal
|
Wiley
|
2014
|
2015
|
Brock U
|
Wiley
|
2015
|
2016
|
U California
|
Taylor & Francis
|
2013
|
2016
|
U New Mexico
|
Wiley
|
2006
|
2016
|
Những người
có suy nghĩ thứ 2
Họ (Bảng 3, bên
dưới) là các thư viện đã suýt hủy các Big Deal, nhưng
sau đó đã không làm thế. Trong vài trường hợp là vì
khi họ nhìn vào rìa, hóa ra là giọt nước rỏ lên bề
mặt đá đó dài hơn nhiều so với họ đã dự kiến - nó
và cách khác nói “giảng viên suýt gặp bão và thư viện
đã bắt các nhân viên thư viện làm con tin”. Trong các
trường hợp khác điều đó là do cơ sở chủ nhà của
thư viện đó đã trao cho thư viện tiền thừa ỏ phút
cuối để giữ cho Big Deal đi tiếp.
Bảng 3. Những
người có suy nghĩ thứ 2
Thư viện
|
Nhà xuất bản
|
Ngày
|
Lưu ý
|
U of Ottawa
|
Springer
|
2016
|
Hủy bỏ được công bố, nhưng sau đó
đã đạt được thỏa thuận ký mới với các nhà xuất
bản.
|
|
Taylor & Francis
|
2016
|
|
Lister Hill Library (U of Alabama)
|
Wiley
|
2009
|
Hủy bỏ được công bố, nhưng sau đó
đã đạt được thỏa thuận ký mới với các nhà xuất
bản.
|
|
Karger
|
|
|
U of North Texas
|
Elsevier
|
2015
|
Hủy bỏ được công bố, nhưng chủ
tịch của đại học đã cấp vốn khẩn cấp để cho
phép ký lại.
|
Thảo luận
Sự tương đối
lớn của nhóm “Những người thực sự bẻ gẫy” gợi
ý một số điều, nhưng sau nhiều việc đọc và tranh
luận có liên quan tới nghiên cứu điều tra này, tôi nghĩ
điều quan trọng nhất nó gợi ý là khá ít các thư viện
thực sự hủy các Big Deals của họ kết thúc bằng việc
tiếc nuối nó. Nhiều thư viện dường như đã thấy rằng
nhu cầu nội dung có trong các Big Deal - thậm chí những gì
họ nghĩ từng là nội dung “cốt lõi” - gần như đã
không mạnh như họ đã tin tưởng nó dựa vào dữ liệu
sử dụng đã được các nhà xuất bản cung cấp. Làm thế
nào họ đã biết được? 2 giải thích cho sự không tiếc
nuối đó đã tới thường xuyên nhất trong các tranh luận
của tôi với các thư viện đó:
Thứ nhất, dù
những gì họ đã từng bị/được dẫn dắt để kỳ
vọng bởi dữ liệu sử dụng mạnh qua thời gian, trong
một vài trường hợp đơn giản đã không có sự la ó từ
các sinh viên và giảng viên rằng các thư viện đó đã
thấy trước sau khi họ đã hủy bỏ và nội dung đó
không còn nữa. Vì sao dữ liệu đó có thể đã từng lầm
đường lạc lối? Có bất kỳ số lượng giải thích có
thể nào: dữ liệu có thể đơn giản từng là sai, số
lượng đáng kể các bản tải về từng bị kích bởi
thứ gì đó khác với nhu cầu thực sự, sự dễ dàng
truy cập kham được bởi các gói Big Deal có thể đã dẫn
tới nhiều việc tải về đôi khi hoặc thậm chí ngẫu
nhiên, …
Thứ 2, trong một
số trường hợp các thư viện đã thay thế sự truy cập
của Big Deal bằng lời hứa truy cập hiệu quả theo nhu
cầu không có giới hạn tới các bài báo từ các tạp
chí bị hủy bỏ, và nhu cầu kết quả đó cho dịch vụ
đó từng thấp hơn nhiều so với kỳ vọng. Một lần
nữa, là quan trọng không nhảy tới các kết luận như vì
điều gì đang gây ra nhu cầu hình như thấp này: có lẽ
là nhu cầu đã chưa bao giờ cao kinh khủng để bắt đầu,
hoặc có lẽ là sự phiền toái của việc yêu cầu các
bài báo về cơ sở cá nhân là đủ lớn để can gián
những người bảo trợ thư viện khỏi việc yêu cầu họ
(dẫn họ đi mà không có sự truy cập họ thực sự muốn
– hoặc, có lẽ thậm chí có khả năng nhiều hơn, gửi
cho họ vào bàn tay của Sci-Hub hoặc các hoạt động ăn
cướp khác).
Bất
chấp tất cả những mơ hồ đó, một điều dường như
rõ ràng với tôi: Big Deal không còn thiêng nữa. Dự báo
của tôi là 2 yếu tố hội tụ sẽ dẫn dắt tới số
lượng ngày một gia tăng các hủy bỏ Big Deal trong các
thư viện hàn lâm: xu hướng đi xuống tiếp tục về các
ngân sách sưu tập, và số lượng ngày một gia tăng các
thư viện đang thể hiện bằng ví dụ rằng bạn có thể
hủy bỏ Big Deal của bạn và sống để kể câu chuyện
đó.
Cập nhật,
11/05/2017: Phiên bản gốc của bài đăng này đã chỉ ra
rằng Đại học Calgary đã hủy bỏ gói Big Deal với các
nhà xuất bản của Mary Ann Liebert. Inc.. Kể từ đó tôi
đã được thông báo bởi nhà xuất bản đó rằng họ
không chào Big Deal, và rằng sự hủy bỏ đã diễn ra ở
Calgary từng là sự hủy bỏ có lựa chọn các đầu tạp
chí từ danh sách thuê bao riêng rẽ. Bảng 1 đã được
sửa đổi bổ sung tương ứng.
Rick
Anderson
Rick Anderson là Phó
Trưởng khoa về các Bộ sưu tập và Truyền thông Hàn lâm
ở Thư viện J. Willard Marriott ở Đại học Utah. Ông nói
và viết thường xuyên về các vấn đề có liên quan tới
các thư viện, truyền thông hàn lâm, và giáo dục đại
học, và đã phục vụ như là chủ tịch của NASIG và của
Xã hội Xuất bản Hàn lâm.
Fifteen
years ago, when the Big Deal was really coming into its own as a
journal purchasing model, I was working in a library where we
embraced it enthusiastically. In fact, we had a pretty standard
approach whenever a sales rep pitched a journal to us, or a faculty
member requested a new subscription: our first response was usually
“Well, how much would it cost to subscribe to the publisher’s
whole list online?”
At
that time there were two things we knew for certain: on the one hand,
subscribing to a publisher’s entire journal list (or whatever
approximation of “entire” was on offer) was likely to yield a
tremendous value in terms of cost per article; on the other, the Big
Deal model was probably not sustainable in the long term. But we
embraced it anyway for a couple of reasons: first, because the value
proposition was so compelling in the short term, and the short term
does matter; second, because it was clear even then that the
scholarly-communication ecosystem was in the middle of some kind of
fundamental revolution, and there was no telling what it would look
like ten or fifteen or twenty years into the future. In light of the
massive short-term gain that the Big Deal offered us, we made a
calculated bet that things in the publishing world would change
sufficiently in the coming years to minimize the long-term risk.
Now
here we are, fifteen years later — and fundamental revolution has
not arrived, the bill has come due, and tough decisions are now
required.
Of
course, warning voices have been raised repeatedly since the Big Deal
emerged, and with good reason. But that has actually been part of the
problem: for years now, libraries and commentators have been crying
“Wolf!”, saying that the Big Deal was about to implode, and that
libraries were about to start bailing out of them. Individual
libraries themselves sometimes warned that they were about to cancel
their Big Deals, and every once in a while one of them did. But not
very many, and soon a conventional wisdom began to emerge: that some
libraries were crying “Wolf!” prematurely and then backing down
when their faculties got wind of the impending massive cancellations,
while other libraries were crying “Wolf!” as a negotiating tactic
and subsequently getting attractive offers from publishers in order
to preserve their business, and still other libraries were
successfully canceling their Big Deals only to return to the fold a
year or two later when either a) it became clear that the content
really was essential, or b) the publisher offered an irresistible
deal (or both).
In recent years, though, it has
started looking to me as if the conventional wisdom might be
cracking. Instead of hearing about libraries backing away from their
Big Deal cancellations, I was starting to hear about libraries really
canceling, and I started wondering how pervasive this phenomenon
really was. Finally, I posed a question to a couple of listservs that
deal with libraries and scholarly communication. I asked the listserv
participants to contact me off-list and share the names of any
libraries they knew of that had announced plans to cancel their Big
Deal packages. By gathering those names and then investigating, I
hoped to get a better sense of how many libraries were really
canceling, how many were announcing plans to cancel but then backing
down, and how many were canceling but then later coming back. I had
no idea what I would find, or whether the resulting data set would
lend itself to rigorous and quantitative analysis, but it seemed like
it was worth asking and seeing what I got in response.
Indeed,
the results were very interesting. Before I proceed to the discussion
of what I found, I must offer a few clarifying notes about the data:
-
Some of this information may not be completely correct. I worked hard to verify it and deliberately excluded examples in which I didn’t have strong confidence, but there may still be errors. I welcome corrections and updates.
-
What I present here are only results for 31 North American libraries. I also heard about a small handful of libraries in Europe and Africa, but since there were fewer than five of them in total (not counting the situation in Germany, where a national deal with Elsevier is still in the throes of contentious renegotiation — see here and here) I decided to leave these out of the discussion in order to avoid giving a distorted impression of what may be happening in those large geographic regions.
-
This discussion is only about Big Deals, not smaller subject-based packages. I encountered quite a few dead ends when I was told that “Library X just cancelled their Big Deal,” only to investigate and find that what had actually happened was a journal-cancelation project that targeted smaller packages and individual titles.
-
Two libraries reported to me that they were currently in the process of negotiating departures from one or more of their Big Deals. I’ve left these out of the discussion, since their outcome is still uncertain and the process sensitive.
-
One library (which shall remain nameless) told me that a publisher (which shall also remain nameless) left campuswide access to its Big Deal in place even after cancellation, apparently in order to preserve its brand presence on campus. This was an intriguing piece of information, but I’ve left this instance out of the discussion below for obvious reasons.
I
should also emphasize that what I’m presenting here is “discussion”
rather than “analysis.” As I had feared, the data I ended up with
— I should probably be putting the word “data” in scare quotes
— was too various and spotty to lend itself to rigorous and
quantitative analysis or concrete conclusions about the state of the
library market overall. However, some broad but significant
conclusions can, I think, fairly be drawn. Here’s what I found:
Real
Deal-Breakers
This
(Table 1, below) was by far the largest group, and I was a little bit
surprised by how large it was. Of the 31 libraries (or library
systems) I checked out, 24 of them have cancelled Big Deal packages
that, as of this writing and as far as I can tell, remain canceled.
Between them, they have cancelled packages from 46 publishers. These
libraries serve a mix of research, comprehensive, professional, and
liberal arts institutions. Several of them cancelled three or more
Big Deals — and two of them cancelled six. Attentive readers will
notice that one of these, San Francisco State University (SFSU), is
listed as having canceled a Big Deal with an unnamed publisher. The
information about their cancellation is derived from a presentation
given at the 2016 Charleston Conference by David Hellman, the SFSU
library’s collection development librarian. He declined to publicly
identify the publisher involved for reasons laid out in his
presentation, to which it is apparently not possible to link directly
but which is easily findable by searching Google for the terms
“cutting
cord charleston hellman.”
One
other thing is worth noting about these cancellations: 79% of them
have taken place since 2015.
Table
1. Real Deal-Breakers
Library
|
Publisher(s)
|
Effective
Date
|
West Virginia
University
|
Wiley
|
2017
|
U of Oklahoma
|
Oxford UP
|
2015
|
U of Calgary
|
Oxford UP
|
2015
|
|
Taylor &
Francis
|
2015
|
SUNY Buffalo
|
Taylor &
Francis
|
2012
|
Caltech
|
Springer
|
2016
|
|
Wiley
|
2016
|
U of Montréal
|
Springer
|
2016
|
California
State U
|
Wiley
|
2015
|
Amherst
College
|
Wiley
|
2013
|
|
Elsevier
|
2013
|
Lister Hill
Library (U of Alabama)
|
Lippincott
Williams & Wilkins
|
2009
|
Kansas State
U
|
Springer
|
2017
|
U of North
Texas
|
Wiley
|
2015
|
|
Springer
|
2015
|
|
Institute of
Physics
|
2015
|
|
American
Institute of Physics
|
2015
|
|
Cambridge UP
|
2015
|
|
Amer. Soc. of
Civil Engineers
|
2015
|
U
Wisconsin-Milwaukee
|
Wiley
|
2017
|
|
Springer
|
2017
|
UNC Chapel
Hill
|
Cambridge UP
|
2017
|
Middle
Tennessee State U
|
Elsevier
|
2016
|
East
Tennessee State U
|
Wiley
|
2014
|
Medical U of
South Carolina
|
Wiley
|
2010
|
U Missouri
|
Wiley
|
2016
|
|
Springer
|
2017
|
|
SAGE
|
2017
|
St. John’s
U
|
Wiley
|
2011
|
|
Taylor &
Francis
|
2011
|
|
Cambridge UP
|
2011
|
|
Emerald
|
2016
|
Illinois
Wesleyan U
|
Wiley
|
2015
|
San Francisco
State U
|
(Unnamed)
|
2016
|
George Mason
U
|
Taylor &
Francis
|
2017
|
Southern
Illinois U
|
Elsevier
|
2010
|
|
Wiley
|
2010
|
SUNY Potsdam
|
SAGE
|
2013
|
|
American
Chemical Society
|
2013
|
Memorial U of
Newfoundland
|
Cambridge UP
|
2016
|
|
Oxford UP
|
2016
|
|
Wiley
|
2016
|
|
Springer
|
2016
|
|
Taylor &
Francis
|
2017
|
|
SAGE
|
2018
|
Returners
These
(Table 2, below) are the libraries that cancelled their Big Deals but
later subscribed to them again. This is the second-largest group —
but it’s much, much smaller. You might notice that the University
of Montréal appears on both lists. That’s because they returned to
their Big Deal with Wiley, but as of this writing have not
resubscribed to the Springer deal.
Table
2. Returners
Library
|
Publisher
|
Date
Cancelled
|
Date
Renewed
|
U of Montréal
|
Wiley
|
2014
|
2015
|
Brock U
|
Wiley
|
2015
|
2016
|
U California
|
Taylor &
Francis
|
2013
|
2016
|
U New Mexico
|
Wiley
|
2006
|
2016
|
Second-Thought
Havers
These
(Table 3, below) are the libraries that walked up to the precipice of
Big Deal cancellation, but then backed away from it. In some cases it
was because when they looked over the edge, it turned out to be a
much longer drop onto a rockier surface than they had anticipated —
which is another way of saying “the faculty would have stormed the
library and taken library staff hostage.” In other cases it was
because the library’s host institution gave the library extra money
at the last minute in order to keep the Big Deal going.
Table
3. Second-Thought Havers
Library
|
Publisher
|
Date
|
Notes
|
U of Ottawa
|
Springer
|
2016
|
Announced
cancellation, but subsequently reached renewal agreement with
publishers.
|
|
Taylor &
Francis
|
2016
|
|
Lister Hill
Library (U of Alabama)
|
Wiley
|
2009
|
Announced
cancellation, but subsequently reached renewal agreement with
publishers
|
|
Karger
|
|
|
U of North
Texas
|
Elsevier
|
2015
|
Announced
cancellation, but university president provided emergency funds to
allow renewal
|
Discussion
The
relative largeness of the “Real Deal-Breakers” group suggests a
number of things, but after lots of reading and conversations related
to this investigation, I think the most important thing it suggests
is that relatively few libraries that actually do cancel their Big
Deals end up regretting it. Many libraries seem to have found that
demand for the content included in their Big Deals — even what they
thought was “core” content — was not nearly as robust as they
had believed it to be based on usage data that had been provided by
the publishers. How did they know? Two explanations for that lack of
regret have come up most often in my discussions with these
libraries:
First,
despite what they were led to expect by strong usage data over time,
in some cases there simply wasn’t the outcry from students and
faculty that these libraries anticipated after they cancelled and the
content went away. Why might the data have been misleading? There’s
any number of possible explanations: the data may simply have been
wrong, a significant number of downloads may have been triggered by
something other than genuine need, the ease of access afforded by Big
Deal packages may have led to lots of casual or even accidental
downloading, etc.
Second,
in some cases libraries replaced Big Deal access with the promise of
effectively unlimited on-demand access to articles from the cancelled
journals, and the resulting demand for that service was much lower
than expected. Again, it’s important not to jump to conclusions as
to what is causing this apparently low demand: it may be that demand
was never terribly high to begin with, or it may be that the nuisance
of requesting articles on an individual basis is great enough to
dissuade library patrons from requesting them (leading them to go
without access they genuinely want — or, perhaps even more likely,
sending them into the arms of Sci-Hub or other pirate operations).
Despite
all the ambiguities, one thing does seem clear to me: the Big Deal is
no longer sacred. My prediction is that two converging factors will
lead to a growing number of Big Deal cancellations in academic
libraries: the continued downward trend in collection budgets, and
the growing number of libraries that are demonstrating by example
that you can cancel your Big Deal and live to tell the tale.
Update,
11 May 2017: The original version of this posting indicated that
the University of Calgary had canceled a Big Deal package with Mary
Ann Liebert. Inc., Publishers. I have since been informed by the
publisher that they do not offer a Big Deal, and that the cancelation
that took place at Calgary was a selective cancelation of titles from
a list of individual subscriptions. Table 1 has been amended
accordingly.
Rick
Anderson is Associate Dean for Collections and Scholarly
Communication in the J. Willard Marriott Library at the University of
Utah. He speaks and writes regularly on issues related to libraries,
scholarly communication, and higher education, and has served as
president of NASIG and of the Society for Scholarly Publishing.
Dịch: Lê Trung
Nghĩa
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Lưu ý: Chỉ thành viên của blog này mới được đăng nhận xét.