OER
and the Future of Knewton
Posted
on August 18, 2014 by Michael Feldstein
Bài
được đưa lên Internet ngày: 18/08/2014
Lời
người dịch: Một trả lời nữa đáp lại bài
của CEO Jose Ferriera của Knewton. Bài
viết này sử dụng các khía cạnh triết lý, pháp lý và
các mô hình kinh doanh của phần mềm tự do nguồn mở để
trả lời cho các câu hỏi như: (1) Liệu việc phát triển
các Tài nguyên Giáo dục Mở (OER) có phá vỡ thị trường
sách giáo khoa truyền thống hay không? (2) Liệu có thể
bán các nội dung OER lấy tiền được hay không? Có một
điều chắc chắn toát lên từ sự đáp lại này là: “Đối
với nội dung giáo dục, nó có thể là sự truy cập tới
các phần mềm kiểm thử hoặc phân tích, hoặc các dịch
vụ lên kế hoạch và triển khai chương trình giảng dạy.
Đây là danh sách không bao giờ cạn kiệt”.
Xem thêm: Giáo
dục mở và tài nguyên, giấy phép tư liệu mở.
Jose
Ferriera, CEO của Knewton, gần đây đã xuất bản một
mẩu tin trên edSurge viện lý rằng việc mở rộng OER
không thể “làm đổ vỡ nền công nghiệp sách giáo
khoa” vì, theo ông, nó có các giá trị sản xuất thấp,
không có thiết kế chỉ dẫn, và không ở mức chuyên
nghiệp. Không ngạc nhiên, David
Wiley đã không đồng ý. Tôi cũng không đồng ý, nhưng
với vài lý do hơi khác với của David.
Khi
nói về Tài nguyên Giáo dục Mở - OER (Open Educational
Resources) hoặc, về vấn đề đó, phần mềm nguồn mở
(PMNM), là quan trọng để phân biệt giữa giấy phép và
mô hình bền vững. Tất cả đều bắt đầu bằng một
giấy phép. Đặc biệt, nó bắt đầu với giấy phép bản
quyền. Bất kỳ khi nào chúng ta nói về Creative Commons
hoặc GPL, thì một giấy phép mở trao sự cho phép về bản
quyền cho bất kỳ ai muốn nó, miễn là những người đó
muốn sử dụng lại nội dung có thiện chí tuân theo những
điều khoản của giấy phép đó. Bằng việc trao sự cho
phép bao trùm, người sở hữu bản quyền của tài nguyên
đó chọn bỏ đi tiềm năng kiếm doanh thu nhất định (về
lý thuyết). Nếu tài nguyên đó là có sẵn tự do, thì vì
sao bạn lại phải trả tiền cho nó chứ?
Điều
này làm nảy sinh câu hỏi cho bất kỳ tài nguyên nào cần
phải được duy trì và cải tiến qua thời gian về cách
mà nó sẽ được hỗ trợ. Trong những ngày đầu của
nguồn mở, các dự án thường từng được hỗ trợ
thông qua các tình nguyện viên cá nhân hoặc các nhóm nhỏ
các tình nguyện viên, điều đã giới hạn các dạng và
kích cỡ các dự án PMNM có thể được tạo ra. Điều
này phần lớn cũng là tình trạng của OER ngày hôm nay.
Nhiều OER được các tình nguyện viên xây dựng lên. Theo
các hoàn cảnh đó, nếu dự án là ở dạng có thể được
duy trì đúng thích hợp tốt qua những nỗ lực được
cam kết của các tình nguyện viên, thì nó có thể sống
sót và tiềm tàng phát đạt. Nếu không, nó sẽ ốm yếu
và tiềm tàng sẽ chết.
Nhưng
các tài nguyên mở không phải được hỗ trợ thông qua
chủ nghĩa tình nguyện. Có khả năng xây dựng các mô
hình doanh thu mà có thể trả tiền cho sự duy trì chúng.
Ví dụ, có khả năng lấy tiền vì những sử dụng các
tư liệu khác với các tư liệu được giấy phép mở cho
phép. Viện Khan (Khan Academy) phát hành các video của họ
theo một giấy phép Creative Commons Phi thương mại Chia sẻ
tương tự (CC BY-NC-SA). Mỗi ngày các sinh
viên và giáo viên có thể sử dụng nó tự do theo các
hoàn cảnh trong lớp học bình thường. Nhưng nếu một
nhà xuất bản sách giáo khoa muốn đóng thành bó nội
dung đó với tư liệu có bản quyền và bán nó với một
phí nào đó, thì giấy phép đó không cho họ các quyền
để làm thế. Viện Khan thì có thể (và, theo tôi biết,
đang làm) lấy tiền để sử dụng lại thương mại nội
dung đó.
Một
khả năng khác là bán các dịch vụ có liên quan tới nội
dung. Trong PMNM, điều này thường ở dạng các dịch vụ
hỗ trợ và duy trì. Đối với nội dung giáo dục, nó có
thể là sự truy cập tới các phần mềm kiểm thử hoặc
phân tích, hoặc các dịch vụ lên kế hoạch và triển
khai chương trình giảng dạy. Đây là danh sách không bao
giờ cạn kiệt. Vấn đề là có khả năng để tạo ra
doanh thu từ nội dung mở. Và doanh thu có thể trả tiền
cho các tài nguyên để hỗ trợ các giá trị sản xuất
cao, thiết kế chỉ dẫn, và mở rộng doanh nghiệp, đặc
biệt khi sóng đôi với các tiền tài trợ và các nỗ lực
tình nguyện. Các lựa chọn khác không nhất thiết sinh ra
nhiều doanh thu như việc cấp phép dựa vào bản quyền
như theo truyền thống, nhưng thường điều đó là vấn
đề có thể tranh luận. Các mô hình kinh doanh dựa vào
các giấy phép mở thường có sự lôi kéo khi thị trường
cho sản phẩm được cấp phép đang bắt đầu hàng hóa
hóa, nghĩa là các công ty đang bắt đầu đánh mất khả
năng của họ để lấy giá cao cho các tư liệu có bản
quyền của họ bằng bất kỳ cách gì.
Đó
là phía doanh thu. Cũng là quan trọng để cân nhắc phía
chi phí. Một mặt, mức độ ở đó nội dung giáo dục
cần các giá trị sản xuất cao và “mức độ mở rộng
chuyên nghiệp” là còn tranh cãi. Quay lại với Viện Khan
một chút, Sal Khan đã đại chúng hóa sự hiểu biết rằng
một nhu cầu không có sản xuất trong các studio chuyên
nghiệp 3 máy quay đắt giá để tạo ra các video giáo dục
có được tầm với và ảnh hưởng. Đó chỉ là một
trong nhiều ví dụ được biết tốt hơn về OER mà được
coi là có chất lượng cao thậm chí dù nó không có những
gì những người chuyên nghiệp về xuất bản, theo truyền
thống, đã nghĩ về như là “các giá trị sản xuất
cao”. Mặt khác, là quan trọng để nhận thức được
rằng phần lớn các doanh thu sách giáo khoa đi vào bán
hàng và tiếp thị, và vì lý do tốt lành. Bất chấp
nhiều nỗ lực của nhiều bên để tạo ra các cổng
thông qua đó các giáo viên và sinh viên có thể tìm ra các
tài nguyên giáo dục tốt, quy trình áp dụng trong giáo dục
đại học vẫn bị đổ vỡ tệ hại. Cho tới nay với
một ít ngoại lệ, cách tốt duy nhất để có được sự
áp dụng lan truyền rộng các tư liệu chương trình giáo
dục vẫn dường như là phải thuê một đội quân các
đại diện bán hàng tới gõ cửa từng giáo viên. Còn chư
ão khi nào hoặc làm thế nào điều này sẽ thay đổi.
Điều
này đưa chúng ta tới sự thật khó khăn về vì sao câu
hỏi liệu OER có thể “thắng” hay không là khó hơn
tưởng tượng. Các nhà bảo vệ OER hoặc các nhà xuất
bản sách giáo khoa đều không có mô hình kinh tế làm
việc được ngay bây giờ. Các nhà xuất bản sách giáo
khoa từng rất thành công trong nhiều năm nhưng đã phát
triển các cấu trúc chi phí không bền vững mà chúng có
thể không còn chống đỡ nổi qua những lôi kéo tới các
giá trị sản xuất cao và sự hỗ trợ chuyên nghiệp được
nữa. Nhưng những người bảo vệ OER còn chưa làm nứt
được việc bán hàng và tiếp thị hoặc thậm chí các
mô hình doanh thu mà xúc tác cho họ để làm những gì cần
thiết để dẫn dắt sự áp dụng ở phạm vi rộng. Nếu
bất kỳ ai cũng đang thua, thì cũng không ai đang thắng
cả. Ít nhất vào lúc này.
Đây
là nơi mà Knewton
đưa vào bức tranh. Như bạn đã đọc về quan điểm của
Jose, là quan trọng để giữ trong đầu rằng công ty của
anh ta có con chó trong cuộc chiến này. (Phải công bằng
có rủi ro nêu sự rõ ràng, cả của Devid cũng vậy).
Trong khi Knewton đang làm ầm lên về việc đưa ra một sản
phẩm sẽ xúc tác cho những người sử dụng đầu cuối
tạo ra nội dung tùy biến được với bất kỳ tư liệu
nào (bao gồm, có thể đoán chừng, OER), thì các doanh thu
hiện hành của họ tới từ các nhà xuất bản sách giáo
khoa và các công ty nội dung giáo dục khác. Xa hơn, các
khả năng mang tính tùy biến thích nghi như những khả
năng Knewton chào bổ sung thêm cho chi phí sản phẩm nội
dung giáo dục, cả trực tiếp thông qua các phí mà công
ty lấy và gián tiếp qua nỗ lực bổ sung được yêu cầu
để thiết kế, sản xuất, và duy trì các sản phẩm có
tính tùy biến thích nghi. Đối với tôi, lý lẽ lôi cuốn
nhất mà David làm lợi cho “chiến thắng” của OER là
dễ dàng hơn nhiều để giảm giá thành các tư liệu giáo
dục hơn nó hiện có để làm gia tăng tính hiệu quả của
họ. Vì thế nếu bạn đang đo đếm giá trị của sản
phẩm bằng các độ lệch tiêu chuẩn cho từng USD, thì
suy nghĩ khôn ngoan là nhằm vào mẫu số (trong khi hy vọng
không bỏ qua hoàn toàn tử số). Liên kết yếu trong lý
lẽ này là nó làm việc tốt nhất trong một thị trường
khá hợp lý và trà xát thấp mà hạn chế nhu cầu cho các
chi tiêu không có liên quan tới phát triển sản phẩm như
bán hàng và tiếp thị. Nói
cách khác, nó làm việc tốt nhất trong phản đề các
điều kiện phải trả tiền cho các chi phí nền tảng của
chúng, cả trực tiếp và gián tiếp. Điều này không nhất
thiết là thứ tồi tệ cho giáo dục nếu các sản phẩm
được cải tiến của Knewton
thực sự có thể làm tăng tử số càng nhiều càng tốt
hoặc nhiều nhà bảo vệ OER hơn có thể làm giảm đi mẫu
số. Nhưng quan điểm của họ - cả về khía cạnh cách
họ nghĩ về câu hỏi giá trị trong các tư liệu đang lưu
hành và khía canh về cách mà họ cần phải xây dựng
năng lực kinh doanh của việc trả lại 105 triệu USD vốn
đầu tư mạo hiểm - sẽ thiên về các chi phí cao hơn so
với ai đó hy vọng có thể tạo ra giá trị cao hơn một
cách tương xứng.
Tất
cả phân tích này giả thiết rằng trong ỷ lệ độ lệch
tiêu chuẩn theo từng USD của David, tất cả các vấn đề
đó là bản thân tỷ lệ đó, độc lập với các số cá
nhân tạo nên nó. Nhưng điều đó không thể đúng một
cách y hệt nhau được. Một vài sinh viên không thể kham
nổi các tài nguyên giáo dục vượt quá một giá thành
nhất định, bất kể chúng có hiệu quả như thế nào.
(Tôi thích hạ thấp hơn các bản sao chụp của tôi bằng
việc mua một Tesla. Lạy trời...). Trong các trường hợp
khác, việc có các tài nguyên giáo dục có hiệu quả nhất
có khả năng là quan trọng nhất và tiền dư ra không phải
là một vấn đề lớn. Điều này đi xuống không chỉ
bản thân các sinh viên có thể kham được bao nhiêu để
trả tiền, mà còn cách mà giáo dục được cấp vốn và
bao cấp nói chung. Vì
thế có các vấn đề phức tạp để chơi ở đây về
“giá trị”.
Nhưng
câu hỏi đâu tiên theo thứ tự của việc liệu OER có
thể “phá vỡ được nền công nghiệp sách giáo khoa hay
không”, câu trả lời của tôi là, “nó còn tùy”.
Jose
Ferriera, the CEO of Knewton, recently published a
piece on edSurge arguing that scaling OER cannot “break the
textbook industry” because, according to him, it has low production
values, no instructional design, and is not enterprise grade.
Unsurprisingly, David
Wiley disagrees. I also disagree, but for somewhat different
reasons than David’s.
When
talking about Open Educational Resources or, for that matter, open
source software, it is important to distinguish between license and
sustainability model, as well as distinguishing between current
sustainability models and possible sustainability models. It all
starts with a license. Specifically, it starts with a copyright
license. Whether we are talking about Creative Commons or GPL, an
open license grants copyright permission to anyone who wants it,
provided that the people who want to reuse the content are willing to
abide by the terms of the license. By granting blanket permission,
the copyright owner of the resource chooses to give up certain
(theoretical) revenue earning potential. If the resource is available
for free, then why would you pay for it?
This
raises a question for any resource that needs to be maintained and
improved over time about how it will be supported. In the early days
of open source, projects were typically supported through individual
volunteers or small collections of volunteers, which limited the
kinds and size of open source software projects that could be
created. This is also largely the state of OER today. Much of it is
built by volunteers. Sometimes it is grant funded, but there
typically is not grant money to maintain and update it. Under these
circumstances, if the project is of the type that can be adequately
well maintained through committed volunteer efforts, then it can
survive and potentially thrive. If not, then it will languish and
potentially die.
But
open resources don’t have to be supported through volunteerism. It
is possible to build revenue models that can pay for their upkeep.
For example, it is possible to charge for uses of materials other
than those permitted by the open license. Khan Academy releases their
videos under a Creative Commons Noncommercial Share-Alike (CC NC-SA)
license. Everyday students and teachers can use it for free under
normal classroom circumstances. But if a textbook publisher wants to
bundle that content with copyrighted material and sell it for a fee,
the license does not give them permission to do so. Khan Academy can
(and, as far as I know, does) charge for commercial reuse of the
content.
Another
possibility is to sell services related to the content. In open
source software, this is typically in the form of support and
maintenance services. For education content, it might be access to
testing or analytics software, or curriculum planning and
implementation services. This is a non-exhaustive list. The point is
that it is possible to generate revenue from open content. And
revenue can pay for resources to support high production values,
instructional design, and enterprise scaling, particularly when
paired with grant funding and volunteer efforts. These other options
don’t necessarily generate as much revenue as traditional
copyright-based licensing, but that’s often a moot point. Business
models based on open licenses generally get traction when the market
for licensed product is beginning to commodify, meaning that
companies are beginning to lose their ability to charge high prices
for their copyrighted materials anyway.
That’s
the revenue side. It’s also important to consider the cost side. On
the one hand, the degree to which educational content needs high
production values and “enterprise scaling” is arguable. Going
back to Khan Academy for a moment, Sal Khan popularized the
understanding that one need not have an expensive three-camera
professional studio production to create educational videos that have
reach and impact. That’s just one of the better known of many
examples of OER that is considered high-quality even though it
doesn’t have what publishing professionals traditionally have
thought of as “high production values.” On the other hand, it is
important to recognize that a big portion of textbook revenues go
into sales and marketing, and for good reason. Despite multiple
efforts by multiple parties to create portals through which faculty
and students can find good educational resources, the adoption
process in higher education remains badly broken. So far with a few
exceptions, the only good way to get widespread adoption of
curricular materials still seems to be to hire an army of sales reps
to go knock on faculty doors. It is unclear when or how this will
change.
This
brings us to the hard truth of why the question of whether OER can
“win” is harder than it seems. Neither the OER advocates nor the
textbook publishers have a working economic model right now. The
textbook publishers were very successful for many years but have
grown unsustainable cost structures which they can no longer prop up
through appeals to high production values and enterprise support. But
the OER advocates have not yet cracked the sales and marketing nut or
proven out revenue models that enable them to do what is necessary to
drive adoption at scale. If everybody is losing, then nobody is
winning. At least at the moment.
This
is where Knewton enters the picture. As you read Jose’s
perspective, it is important to keep in mind that his company has a
dog in this fight. (To be fair at the risk of stating the obvious, so
does David’s.) While Knewton is making noises about releasing a
product that will enable end users to create adaptive content with
any materials (including, presumably, OER), their current revenues
come from textbook publishers and other educational content
companies. Further, adaptive capabilities such as the ones Knewton
offers add to the cost of an educational content product, both
directly through the fees that the company charges and indirectly
through the additional effort required to design, produce, and
maintain adaptive products. To me, the most compelling argument David
makes in favor of OER “winning” is that it is much easier to
lower the price of educational materials than it is to increase their
efficacy. So if you’re measuring the value of the product by
standard deviations per dollar, then smart thing is to aim for the
denominator (while hopefully not totally ignoring the numerator). The
weak link in this argument is that it works best in a relatively
rational and low-friction market that limits the need for
non-product-development-related expenses such as sales and marketing.
In other words, it works best in the antithesis of the conditions
that exist today. Knewton, on the other hand, needs there to be
enough revenue for curricular materials to pay for the direct and
indirect costs of their platform. This is not necessarily a bad thing
for education if Knewton-enhanced products can actually raise the
numerator as much as or more than OER advocates can lower the
denominator. But their perspective—both in terms of how they think
about the question of value in curricular materials and in terms of
how they need to build a business capable of paying back $105 million
in venture capital investment—tilts toward higher costs that one
hopes would result in commensurately higher value.
All
of this analysis assumes that in David’s ratio of standard
deviations per dollar, all that matters is the ratio itself,
independently of the individual numbers that make it up. But that
cannot be uniformly true. Some students cannot afford educational
resources above a certain price no matter how effective they are. (I
would love to lower my carbon footprint by buying a Tesla. Alas….)
In other cases, getting the most effective educational resources
possible is most important and the extra money is not a big issue.
This comes down to not only how much the students themselves can
afford to pay but also how education is funded and subsidized in
general. So there are complex issues in play here regarding “value.”
But on the first-order question of whether OER can “break the
textbook industry,” my answer is, “it depends.”
Dịch: Lê Trung
Nghĩa
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Lưu ý: Chỉ thành viên của blog này mới được đăng nhận xét.