Set aside ego
for the sake of a shared goal
Posted 23 Jun 2016 by Allison
Matlack
Bài được đưa lên Internet ngày:
23/06/2016
Xem thêm: Tổ
chức mở - quản lý & lãnh đạo mở
Lại một lần nữa, Tổ chức mở - The
Open Organization (và tất cả các tư liệu hướng
cộng đồng xung quanh nó) nhấn mạnh tầm quan trọng của
việc dẫn dắt sự thay đổi của tổ chức thông qua sự
cộng tác và ra quyết định có tính bao hàm.
Nhưng việc dẫn dắt sự thay đổi trong
chế độ trọng người tài không dễ như nói, “Tôi sẽ
có tính cộng tác nhiều hơn”. Cộng
tác là tinh thần,
là thái độ,
thứ gì đó sẽ là một phần của mọi thực hành trong
tổ chức mở. Nó sẽ không làm
việc được trừ phi từng người từ CEO cho tới người
mới được thuê có thiện chí đặt sự ích kỷ sang một
bên vì lợi ích của mục tiêu chia sẻ.
Tôi đã có cơ hội học điều này sớm
trong sự nghiệp của tôi. Không may, tôi gần như đã phá
hủy mối quan hệ nghề nghiệp trong quá trình đó.
Vài năm trước, tôi đã từng làm việc
như là biên tập viên và đã bị/được thuyết phục
rằng tôi hoàn toàn tốt trong công việc của mình. Tôi
từng bận rộn loay hoay trong thứ gì đó khi một người
lãnh đạo, cô ta đã yêu cầu liệu có thể động não
vài ý tưởng với tôi hay không. Cảm giác có bổn phận
nghe theo yêu cầu của ai đó có vị trí cao hơn tôi, tôi
đã đồng ý, nhưng tôi thực sự chỉ muốn cô ta gửi
thư điện tử và nói cho tôi những gì cô ta muốn sao cho
tôi có thể làm điều đó và đi tiếp với phần còn lại
của những điều trong danh sách của tôi.
Mong muốn nhờ cô ta tinh chỉnh kiểu giao
tiếp của tôi tức thì đã trở thành sự oán giận rằng
cô ta có lẽ muốn phí hoài thời gian của tôi với việc
động nào. Ugh!
Và thế là cách mà một chút suy nghĩ
nhanh chóng có thể bật ra khỏi sự kiểm soát. Kết quả
là khi cô ta đã gọi để yêu cầu ý kiến chuyên môn của
tôi về tư liệu đối mặt khách hàng, chỉ là về những
điều tôi đã nói, “Mmmmhmm... chắc chắn... tôi không
biết... yeah, liệu cô có thể chỉ gửi thư điện tử
cho tôi được không?” tất cả gầm gừ qua kẽ răng.
Tôi rõ ràng đã có các mục đích khác
cho cuộc hội thoại đó, dù tôi đã không nhận thức
được nó khi đó. Cô ta đã đi tới tôi với tinh thần
cộng tác, tìm giải pháp tốt nhất cho các khách hàng của
chúng tôi và tin tưởng tôi như một chuyên gia trong lĩnh
vực đó. Tuy nhiên, tôi đã tập trung vào sự ích kỷ của
tôi. Và sự tương tác đó đã bao phủ mối quan hệ của
chúng tôi cho tới gần đây - khoảng 4 năm sau sự kiện
đó - khi tôi cuối cùng đã nhận ra những gì đã xảy ra
và đã đi tới cô ta để xin lỗi.
Nhìn lại, tôi có thể thấy rằng thậm
chí khóa huấn luyên lãnh đạo tốt nhất trên thế giới
có thể sẽ không giúp ngăn được tình huống đó. Cô ta
từng làm chính xác những gì chúng tôi có lẽ khuyến cáo
cô ta làm: hãy cộng tác, tin cậy những người khác, hãy
để những ý tưởng tốt nhất chiến thắng. Tuy nhiên,
nếu tôi đã hiểu được tầm quan trọng của làm việc
hướng tới mục tiêu chia sẻ, thì điều đó có thể đã
làm tất cả khác đi.
Các danh sách thư điện tử và IRC có thể
tạo ra ảo tưởng nhất định về sự nặc danh, rất
giống với phần các bình luận bên dưới. Điều
đó giả thiết rằng việc tham gia trong chế độ trọng
người tài ngụ ý bạn có thể nói bất kỳ điều gì
bạn muốn, bất kỳ khi nào bạn muốn, cho bất kỳ ai bạn
muốn, và ý tưởng tốt nhất sẽ thắng. Đôi khi
tôi thấy các thư điện tử trong các danh sách thư từ
những người làm cho tôi ngạc nhiên liệu họ có nhận
thức được có người đang ở phía bên kia hay không.
Nhưng những gì là thô lỗ thực sự kết thúc chứ?
Tất cả điều đó đi ngược lại với
làm việc hướng tới mục tiêu chia sẻ. Hãy tưởng tượng
một lãnh đạo trong tổ chức mở của bạn ra quyết định
mà bạn không đồng ý. Mục tiêu của người lãnh đạo
sẽ không hủy hoại được cuộc sống của bạn, nhưng
để ra quyết định tốt nhất có thể biết rằng tất
cả các cưỡng ép đang tồn tại. Mục tiêu của bạn
không phải là sỉ nhục người lãnh đạo đó, mà để
giúp chắc chắn cô ta có tát cả ngữ cảnh được yêu
cầu để hiểu các phân nhánh đầy đủ trong quyết định
của cô ta. Sự thô lỗ không hoàn thành được gì cả.
Làm việc hướng tới mục tiêu chia sẻ quyết định tốt
nhất cho bất kỳ ai có liên quan là bất kỳ điều gì.
Bạn nghĩ điều gì xảy ra nếu tôi đã tự dừng mình
lại và đã nhận diện được mục tiêu chia sẻ trước
khi tôi chọn cú điện thoại đó?
Tôi có lẽ đã đánh mất mọi điều.
Thay vào đó, tôi có thể đã xây dựng được mối quan
hệ tin cậy với ai đó mà có thể làm lợi cho tôi trong
tương lai, và tôi sẽ không trải nghiệm bất kỳ sự lo
lắng hay thất vọng nào.
Rốt cuộc, sản phẩm chúng tôi đã phân
phối cho các khách hàng của chúng tôi có lẽ đã tốt
hơn rất nhiều. Và tất cả những điều đó thực sự
là vấn đề.
Time and again,
The Open Organization
(and all of the
community-driven materials surrounding it) highlights the importance
of driving organizational change through collaboration and inclusive
decision-making.
But driving
change in a meritocracy isn't as easy as saying, "I'm going to
be more collaborative." Collaboration is a spirit,
an attitude,
something that should be a part of every practice in an open
organization. It just doesn't work unless everyone from the CEO to
the newest hire is willing to set aside ego for the sake of a shared
goal.
I had an
opportunity to learn this early in my career. Unfortunately, I nearly
ruined a professional relationship in the process.
Years ago, I was
working as an editor and convinced that I was quite good at my job. I
was busy hacking away at something when a manager asked if she could
call to brainstorm some ideas with me. Feeling obligated to bend to
the request of someone who outranked me, I agreed, but I really just
wanted her to email me to tell me what she wanted so I could do it
and get on with the rest of the things on my list.
That desire to
have her adjust to my communication style instantly became resentment
that she would dare to waste my time with brainstorming. Ugh!
And that is how
quickly one little thought can spin out of control. The result is
that when she called to ask my professional opinion on
customer-facing material, just about the only things I said were,
"Mmmhmm ... sure ... I don't know ... yeah, can you just email
it to me?" all through gritted teeth.
We clearly had
different objectives for that conversation, although I didn't
recognize it at the time. She had come to me in the spirit of
collaboration, seeking the best solution for our customers and
trusting me as an expert in the field. I, however, was focused on my
ego. And that interaction colored our relationship until just
recently—about four years after the event—when I finally realized
what had happened and reached out to her to apologize.
Looking back, I
can see that even the best leadership training in the world wouldn't
have helped to prevent that situation. She was doing exactly what
we'd recommend she do: collaborate, trust others, let the best ideas
win. However, if I'd understood the importance of working toward a
shared goal, that would have made all the difference.
Email lists and
IRC can create a certain illusion of anonymity, much like the
comments section below. That plays into the assumption that
participating in a meritocracy means you can say whatever you want,
whenever you want, to whomever you want, and the best idea will
prevail. Sometimes I see emails on mailing lists from people who make
me wonder if they realize there's a human being on the other side.
But what does being rude really accomplish?
It all goes back
to working toward a shared goal. Imagine a leader in your open
organization makes a decision you don't agree with. The leader's goal
is not to ruin your life, but to make the best decision possible
given all of the existing constraints. Your goal is not to insult
that leader, but to help make sure she has all of the context
required to understand the full ramifications of her decision. Being
rude accomplishes nothing. Working toward the shared goal of the best
decision for everyone involved is everything. What do you think would
have happened if I had stopped myself and identified the shared goal
before I picked up that phone?
I wouldn't have
lost anything. Instead, I would have built a relationship of trust
with someone that would have benefited me in the future, and I
wouldn't have experienced any anxiety or frustration.
Ultimately, the
product we delivered to our customers would have been far better. And
that's all that really matters.
Dịch:
Lê Trung Nghĩa
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Lưu ý: Chỉ thành viên của blog này mới được đăng nhận xét.