The
End Of Maximalist Copyright?
from
the shifting-tides dept
by
Blayne Haggart, Wed, May 21st 2014
Bài
được đưa lên Internet ngày: 21/05/2014
Lời
người dịch: Trong thế giới hiện nay, kể cả ở nước
Mỹ, cuộc đấu tranh gay gắt về bản quyền thực chất
là cuộc chiến giữa lợi ích của các công ty và quyền
lợi của các khách hàng và các công dân bình thường.
Thời kỳ để các công ty đòi hỏi tối đa lợi ích từ
bản quyền cho mình khó mà lặp lại được như đã từng
vào những năm 1970 và 1980. Xem thêm: TPP,
ACTA, bằng sáng chế phần mềm và hơn thế nữa.
Như
tôi đã lưu ý trong bài
viết đầu tiên của tôi, việc ra chính sách bản
quyền được dẫn dắt chủ yếu từ chính trị, tư lợi
và những khái nhiệm nằm sâu về đạo đức với các
chi phí bằng chứng thực nghiệm thực tế. Tổng thể,
điều này đã dẫn
tới một vài kết quả đầu ra về chính sách khá không
thể biện minh được, như sự mở rộng liên tục các
thời hạn bản quyền. Và khi người ta xem xét sự đeo
bám liên tục của chính quyền Obama đối với các luật
bản quyền mạnh chưa từng có, tại Mỹ và trên thế
giới, được một số nền công nghiệp mạnh ủng hộ,
dễ dàng kết luận rằng xu thế dài hàng thế kỷ về mở
rộng bản quyền có khả năng tiếp tục vô hạn định.
Tôi
không đồng ý. Thật trớ trêu, bản chất chính trị
thuần túy của quá nhiều việc ra chính sách bản quyền
làm cho nó bị tổn thương đối với sự thay đổi tiềm
tàng đột ngột. Điều gì đã được thực hiện về
chính trị có thể tiềm tàng không làm được. Và có lẽ
sẽ sớm hơn là chúng ta nghĩ.
Quan
điểm của những người đòi hỏi tối đa hiện nay của
Mỹ về bản quyền và sở hữu trí tuệ (IP) từng được
xây dựng về mặt chính trị thông qua một vài việc vận
động hành lang có hiểu biết trong những năm 1970 và 1980
từ các nền công nghiệp bản quyền và IP, như được
các học giả ghi lại như Susan Sell, và Peter
Drahos và John Braithwaite. Kể từ đó, việc ra chính
sách bản quyền của Mỹ từng tuân theo một vụ kiện
kinh điển nắm
bắt qui định, với các kết nối chặt chẽ, ví dụ,
giữa
Văn phòng Đại diện Thương mại Mỹ và các giới công
nghiệp nội dung.
Đó
là, đáng để nhớ rằng sự mở rộng (phù hợp chính
trị) lợi ích nhà nước và tập đoàn trong các quyền
của người sử dụng và tương tự là một hiện tượng
rất gần đây. Đã luôn có những nhóm có lợi ích trong
việc theo đuổi sự cân bằng bản quyền, nhưng chỉ gần
đây là các đại gia nặng ký - các công ty Internet như
Google, và công chúng nói chung - đã bắt đầu làm cho tự
họ nghe thấy.
Hãy
nhớ những năm 1990, khi Thung lũng Silicon đã tạo ra một
đức tính không có quan tâm tới các trò chơi chính trị
của Washington? Như gần đây vào năm 2008, khi tôi từng ở
DC để phỏng vấn mọi người cho cuốn sách này, tôi
không thể thậm chí thấy người vận động hành lang của
Google ở Washington. Vào năm 2003, Google xếp hạng 213 về
chi tiêu vào việc vận động hành lang, theo
tờ Washington Post. Trong năm 2012, nó đứng thứ 2.
Bạn
không thể thắng nếu bạn không chơi. Tri thức Công chúng
(Public Knowledge) đã
trở thành một trong những tiếng nói nổi trội nhất có
lợi cho các quyền của người sử dụng ở Washington; đệ
trình đầu tiên của họ tới qui trình Báo cáo Đặc
biệt 301 từng chỉ trong năm 2010, tôi có thể nêu. Và tất
nhiên, những người phản đối SOPA năm 2012 đã chứng
minh rằng hàng triệu người Mỹ có thể được huy động
trong các vấn đề bản quyền số.
Đây
chỉ là bức phác họa nhỏ, nhưng những gì nó gợi ý là
ít hơn 1 thập kỷ kể từ khi tranh luận về bản quyền
trở thành thực tế. Và trong khi sự nắm bắt qui định
là một điều thực tế, thì sẽ là khó cho bất kỳ cơ
quan chính phủ nào của Mỹ bỏ qua sự kết hợp tiềm
tàng của những tay chơi mới với cả tiền và tiếng
nói. Bất kỳ ai có tiền và ảnh hưởng có thể chơi
cuộc chơi nắm bắt qui định đó.
Tôi
không viện lý rằng điều không tưởng các quyền của
người sử dụng, nội dung là tự do là đúng xung quanh
gốc tường. Có điều, những lợi ích của một doanh
nghiệp vì lợi nhuận như Google là rất khác với những
người công dân bình thường. Như một doanh nghiệp,
Google phải
chứng minh nhiều hơn là thiện chí để thực hiện các
vụ làm ăn riêng tư với các chủ sở hữu bản quyền để
hạn chế các quyền của người sử dụng. Các doanh
nghiệp, sau tất cả, khẩn cầu sự ổn định hơn mọi
điều.
Tuy
nhiên, các lợi ích của Google (chỉ lấy công ty nổi nhất
trong các công ty kinh tế số) về bản quyền là đủ khác
với những công ty của các nền công nghiệp bản quyền
hiện đang lái chính sách của Washington mà là hợp lý để
kỳ vọng rằng quan điểm hiện hành của Mỹ về bản
quyền là không bền vững về chính trị về lâu dài. Và
nếu quyền số vẫn là một vấn đề chính trị dòng
chính, thì viễn cảnh của cải cách dài hạn đáng kể -
ở Mỹ và nước ngoài - thậm chí là lớn hơn.
Blayne
Haggart (@bhaggart) là một phó giáo sư về khoa học
chính trị ở Đại học Brock ở St. Catharines, Ontario. Cuốn
sách đầu tiên của ông, Bản
quyền: Chính trị toàn cầu của cải cách bản quyền số
từng vừa được Nhà xuất bản Đại học Toronto xuất
bản.
As
I noted in my first
post, copyright policymaking is driven mainly by politics,
self-interest and deep-seated notions of morality at the expense of
actual empirical evidence. Overall, this has led
to some pretty indefensible policy outcomes, such as the
continued extension of copyright terms. And when one considers the
Obama administration's continued pursuit of ever-stronger copyright
laws, in the United States and around the world, backed by some
pretty powerful industries, it's easy to conclude that the
centuries-long trend of copyright's expansion is likely to continue
indefinitely.
I
disagree. Ironically, the purely political nature of so much of
copyright policymaking makes it vulnerable to potentially dramatic
change. What has been politically made can be politically unmade. And
perhaps sooner than we think.
The
current US maximalist position on copyright and intellectual property
was politically constructed through some savvy lobbying in the 1970s
and 1980s by the copyright and IP industries, as documented by
scholars such as Susan Sell, and Peter
Drahos and John Braithwaite. Since then, US copyright
policymaking has been subject to a classic case of regulatory
capture, with tight linkages, for example, between
the Office of the United States Trade Representative and the content
industries.
That
said, it's worth remembering that the explosion of (politically
relevant) public and corporate interest in user rights and the like
is a very recent phenomenon. There have always been groups interested
in pursuing copyright balance, but it's only recently that the heavy
hitters – Internet companies like Google, and the public at large –
have begun to make themselves heard.
Remember
the 1990s, when Silicon Valley made a virtue of not being interested
in Washington's political games? As recently as 2008, when I was in
DC to interview people for this book, I couldn't even find Google's
Washington lobbyist. In 2003, Google ranked 213th in terms of
spending on lobbying, according
to the Washington Post. In 2012, it was in second place.
You
can't win if you don't play. Public
Knowledge has become one of the most prominent voices in favor of
user rights in Washington; their first
submission to the Special 301 process was only in 2010, as far as
I can tell. And, of course, the 2012 SOPA protests proved that
millions of Americans can be mobilized on digital-copyright issues.
This
is just a thumbnail sketch, but what it suggests is that it's been
less than a decade since the copyright debate got real. And while
regulatory capture is a real thing, it will be difficult for any US
governmental agency to ignore the potent combination of new players
with cash and votes. Anyone with money and influence can play the
regulatory-capture game.
I'm
not arguing that a user-rights, content-is-free utopia is right
around the corner. For one thing, the interests of a for-profit
business like Google are very different from those of the average
citizen. As a business, Google has
proven to be more than willing to make private deals with copyright
owners to limit user rights. Businesses, after all, crave
stability over everything.
However,
the interests of Google (to take only the most prominent of the
digital-economy companies) on copyright are sufficiently different
from those of the copyright industries currently driving Washington
policy that it's reasonable to expect that the current US copyright
position is not politically sustainable in the long run. And if
digital copyright remains a mainstream political issue, then the
prospects of significant long-term reform – in the United States
and abroad – are even greater.
Blayne
Haggart (@bhaggart) is an assistant professor of political
science at Brock University in St. Catharines, Ontario. His first
book, Copyfight:
The global politics of digital copyright reform was just
published by University of Toronto Press.
Dịch:
Lê Trung Nghĩa
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Lưu ý: Chỉ thành viên của blog này mới được đăng nhận xét.