Value
careers of achievement, not advancement
Posted
07 Apr 2016 by Jackie
Yeaney
Bài
được đưa lên Internet ngày: 07/04/2016
Các
tổ chức mở vận hành tốt nhất như là chế độ người
tài (meritocracies) - những nơi mà, như mọi người trong
các cộng đồng nguồn mở hay nói, “mã nói”.
Theo
đó, họ thường ngụ ý rằng những gì bạn làm quan
trọng hơn là những gì bạn nói bạn có thể làm hoặc
sẽ làm. Trong chế độ người tài, uy tín hơn là chức
danh. Những gì bạn đã chứng minh bạn
có thể làm (và những gì những người khác thừa nhận
bạn có thể làm) là những dấu ấn ảnh hưởng và xác
thực đúng đắn nhất trong các tổ chức mở. Kết
quả là, các ý tưởng lớn thực sự có thể tới từ
bất kỳ ở đâu trong các tổ chức mở, không chỉ từ
trên đỉnh của sơ đồ tổ chức.
Nhưng
các ý tưởng không chỉ nảy sinh ra từ không khí. Chúng
là sản phẩm của những người say mê làm những gì họ
yêu thích - cùng nhau. Vì thế ý tưởng rằng các ý tưởng
tốt có thể tới từ bất kỳ đâu có một hệ luận:
Trong các tổ chức mở, các nhà lãnh đạo tốt cũng tới
từ bất cứ đâu.
Và
như là người làm việc trong tổ chức mở trong vòng 5
năm qua, tôi đã học được rằng thành công phụ thuộc
vào việc giúp cho các nhà lãnh đạo đó nổi lên, thịnh
vượng, và đổi mới trong việc họ giúp tạo lập - chứ
không không phải là tôi ra lệnh.
Kết thúc và phương tiện
Trong
các tổ chức với hệ thống phân cấp mạnh, gắn kết
sâu, các hệ thống phân cấp đó có xu hướng vận hành
vừa như sự kết thúc và vừa như phương tiện.
Bằng
cách đó tôi có ngụ ý gì? Khi bạn đang làm việc trong
một hệ thống phân cấp, những gì bạn coi là sự thành
công nhỉ? Việc thăng tiến trong hệ thống phân cấp đó!
Và đâu là cách tốt nhất để làm được điều đó
nhỉ? Trở thành một chuyên gia trong việc lái hệ thống
phân cấp đó!
Khi
tôi từng làm việc như là nhà tư vấn cho các tổ chức
truyền thống hơn, ví dụ thế, tôi đã thấy nhiều người
với mục tiêu duy nhất: được thăng tiến. Họ đã hướng
tất cả các năng lượng của họ vào mục tiêu này. Họ
thận trọng xếp con đường đi lên của họ theo hệ
thống phân cấp đó. Họ trở thành các bậc thầy của
điều đó, biết cách tận dụng nó một cách chiến lược.
Họ tập trung vào việc làm hài lòng và giải khuây cho
các lãnh đạo cấp trên của họ. Và nếu điều này
không phải là kế hoạch của bạn, thì các đồng nghiệp
của bạn có xu hướng nghi ngờ những gì bạn thực sự
muốn.
Nhưng
hành xử theo cách này có một khiếm khuyết khổng lồ.
Khi
bạn tập trung rõ ràng vào việc thăng tiến trong hệ
thống phân cấp, bạn có xu hướng bám chặt vào các phần
của sơ đồ tổ chức mà bạn biết tốt nhất, những
người và các chức năng bạn thuận tiện nhất, vì bạn
biết con đường leo lên có khả năng và nhanh hơn nhiều.
Hệ quả là, bạn khép kín chính bạn!
Sự
ám ảnh của bạn với việc leo lên cao có thể làm cho
bạn sao nhãng khỏi các mục tiêu sống còn khác: như việc
thúc đẩy hơn nữa sứ mệnh của công ty bạn, sinh ra giá
trị cho các khách hàng của bạn, bắt kịp với các ý
tưởng có tính đổi mới, và học các kỹ năng mới. Kết
thúc và phương tiện: Mục tiêu là để leo lên, và
con đường có hiệu quả nhất để làm điều đó là sử
dụng hệ thống phân cấp đó. Và vì thế hệ thống phân
cấp đó sẽ được cố thủ sâu hơn, và cả những người
ở trong đó cũng thế. Đây là một trong những lý do cơ
bản vì sao hầu hết các công ty có thời gian cực kỳ
khó khăn trong việc dịch chuyển khỏi hệ thống phân cấp
như là nguồn của sức mạnh.
Thành tích, chứ không phải sự tiến bộ
Khi
tôi tới Red Hat, tôi đã lưu ý thấy thứ gì đó làm tôi
dừng lại: Hàng trăm người dường như không có quan tâm
gì trong việc leo lên trong sơ đồ tổ chức.
Tôi
không ngụ ý gợi ý là những người đó từng là những
người thờ ơ, không có cam kết, không có say mê. Khác
hoàn toàn! Ở Red Hat, tôi đã gặp vài trong số những
người nhiệt tình và có cam kết nhất mà tôi từng biết
tới nay. Nhưng họ có cam kết với thứ gì đó khác: Xây
dựng công nghệ tốt hơn theo cách của nguồn mở, không
thăng tiến trong hệ thống phân cấp.
Kết
quả là, họ có xu hướng không nghĩ về những con đường
và các căn phòng. (Trong thực tế, ở Red Hat, dù chúng tôi
có các cấu trúc tổ chức, việc tìm ra một sơ
đồ tổ chức thực sự có thể là rất khó!). Những
người ở Red Hat (Red Hatters) dịch chuyển vượt qua các
đường ranh giới và tạo thành các đội liên chức năng
để phát triển các giải pháp giàu có hơn, hiệu quả
hơn. Họ đang không cạnh tranh vì sự thăng tiến.
Họ đang cộng tác để tạo ra những chấn động -
thúc đẩy mọi điều tiến lên, nghĩ lại mọi điều,
thúc đẩy các mối quan hệ làm việc mà chúng cắt qua
các phòng và các đội. Họ đang làm việc cật lực để
làm những gì họ yêu quý bằng việc kết nối niềm đam
mê và tài năng của họ với sứ mệnh của Red Hat. Họ
hiểu hệ thống phân cấp không phải là thứ gì đó để
leo trèo, mà là thứ gì đó để đi qua.
Họ
càng thành công ở điều này, thì họ càng trở nên có
cam kết hơn. Họ càng trở nên có cam kết hơn, thì họ
càng được tôn trọng đối với những người xung quanh
họ. Kết thúc mới (việc đạt được sứ mệnh của
công ty), và phương tiện mới (việc tối đa hóa các khả
năng của họ và lmà cho bản thân họ trở thành tốt
nhất trong những gì họ làm).
Ở
Red Hat, chúng tôi tập trung vào thành tích, chứ
không vào sự tiến bộ. Đây là sự khác biệt quan
trọng mà Jim Whitehurst tạo ra trong Tổ chức Mở.
“Trong các tổ chức truyền thống”, ông nói, “tất cả
là về sự tiến bộ - bạn có thể leo cao bao nhiêu trên
cái thang tập đoàn để giành được dạng sức mạnh và
ảnh hướng bạn khao khát”. Là quan trọng để hiểu
rằng những người quản lý và các nhà lãnh đạo khác
mà tưởng thưởng mù quáng cho các nhân viên thực thi tốt
nhất của họ với những thăng tiến có lẽ thực sự
đang báo hại cho những người đó! Để lái điều này
về nhà, Jim vẽ ra một kịch bản quen thuộc:
Nếu
bạn là lập trình viên phần mềm hàng
đầu, ví dụ thế, thì cách duy nhất bạn có thể có
được sự thăng tiến, tăng lương, và nâng cao ảnh hưởng
của bạn trong tổ chức theo truyền thống là có được
sự thăng tiến trong vai trò quản lý, thậm chí nếu bạn
ngẫu nhiên ghét ý tưởng của việc quản lý những người
khác và bất kể liệu bạn thậm chí có giỏi về điều
đó hay không.
Bằng
việc tạo ra sự tiến bộ dạng thưởng “mặc định”,
bạn gặp rủi ro gây giận ghét cho những người đam mê
nhất của bạn. Điều này đặc biệt đúng trong các tổ
chức mở, nơimà mọi người nghĩ về bản thân họ không
phải về các chức danh họ nắm giữ, mà về những đóng
góp họ làm ra. Việc giữ họ không tạo ra các đóng góp
mà chúng là quan trọng nhất đối với họ, và bạn gặp
nguy hiểm trong việc làm giảm sự cam kết của họ.
Việc
tránh điều này ngụ ý việc suy nghĩ khác về sự thành
công. Thay vì thưởng cho những đóng góp với những thăng
tiến, điều gì khác bạn có thể làm để chỉ ra sự
đánh giá cao của bạn đối với những người đó trong
tổ chức của bạn, những người đang tạo ra sự khác
biệt? Đây là một vài lựa chọn để xem xét:
- Hỏi họ dẫn dắt một dự án sống còn
- Tạo ra cơ hội hỏi tư vấn họ khi bạn đang cân nhắc một quyết định lớn
- Cho phép họ “hoán đổi” các công việc với ai đó khác ở nước khác trong vòng vài tháng
- Gửi họ tới các lớp học, các cuộc hội thảo chuyên đề, hoặc các cuộc hội nghị để giúp họ khai thác các chủ đề họ quan tâm
- Chắc chắn họ được trả lương nhiều hơn là mức khá (bạn không cần thay đổi chức danh hoặc trở thành người quản lý để nhận sự tăng lương!)
- Thương thảo lại các trách nhiệm của họ và giải phóng họ để bỏ thời gian vào các dự án họ đam mê
- Thiết lập chương trình thưởng ngang hàng sao cho các nhân viên có thể nhận thức được về các khả năng lãnh đạo của người khác.
Các lãnh đạo ở bất cứ đâu
Ở
Red Hat, các lãnh đạo luôn ở xung quanh tôi - trong nhiều
đội, trong nhiều phòng, và trong nhiều châu lục! Họ là
các nhà lãnh đạo không nhất thiết vì họ đã leo cao
trong hệ thống phân cấp để có được chức danh nghe có
vẻ ấn tượng. Họ là những người lãnh đạo vì họ
chứng minh được rằng họ làm những gì họ yêu quý quá
tốt mà những người khác thấy họ truyền cảm hứng.
Họ
đã tìm thấy được mục đích trong công việc, và mục
đích đó chẳng có gì để làm với việc leo trèo trên
cái thang của tập đoàn. Có mọi điều để làm với
việc làm cho các dạng đóng góp mà làm cho họ cảm thấy
có giá trị.
Open
organizations function best as meritocracies—places where, as
people in open source communities tend to say, "code talks."
By that, they
usually mean that what you do is more important than what you say you
can do
or will do.
In meritocracies, reputation matters more than title. What you've
proven you can do (and what others recognize you can do) are the
truest markers of influence and authority in open organizations. As a
result, great ideas really can come from anywhere in these
organizations, not just from the top of the organizational chart.
But ideas don't
just arise out of thin air. They're the product of passionate people
doing what they love—together. So the idea that good ideas can come
from anywhere has a corollary: In open organizations, good leaders
can come from anywhere, too.
And as someone
working in an open organization for the past five years, I've come to
learn that success depends on helping these leaders emerge, thrive,
and innovate on terms they help establish—not terms I dictate.
Ends and means
In organizations
with strong, deeply embedded hierarchies, those hierarchies tend to
function as both the ends and the means.
What do I mean
by that? When you are working in a hierarchy, what do you consider
success? Moving up in that hierarchy! And what is the best way to do
that? Become an expert at navigating the hierarchy!
When I was
working as a consultant for more traditional organizations, for
example, I saw many people with a singular goal: getting promoted.
They directed all their energies toward this goal. They carefully
charted their paths up the hierarchy. They became masters of it,
knowing how to leverage it strategically. They focused on pleasing
and appeasing leaders above them. And if this wasn’t your plan,
then your peers tended to wonder what you were really all about.
But behaving
this way has a huge downside.
When you focus
exclusively on moving up a hierarchy, you tend to cling closely to
the parts of the organizational chart that you know best, the people
and functions you are most comfortable with, because you know the
ascent is far more likely and quicker. In effect, you silo yourself!
Your obsession
with moving up a hierarchy can take your eyes off other crucial
goals: like furthering your company's mission, generating value for
your customers, coming up with innovative ideas, and learning new
skills. Ends and means:
The goal is to climb the hierarchy, and the most effective route to
do that is to use the hierarchy. And so the hierarchy gets more
deeply entrenched, as do the people who inhabit it. This is one of
the fundamental reasons why most companies have an extremely
difficult time shifting away from hierarchies as the source of power.
Achievement, not advancement
When I arrived
at Red Hat, I noticed something that gave me pause: Hundreds of
people who just seemed disinterested in moving up the organizational
chart.
I don't mean to
suggest that these people were apathetic, unengaged, or
dispassionate. Far from it! At Red Hat, I have met some of the most
enthusiastic and committed people I've ever known. But they're
committed to something else: Building
better technology the open source way, not advancing in a hierarchy.
As a result,
they tend not to think in terms of lines and boxes. (In fact, at Red
Hat, although we have organizational structures,
finding an actual organization chart
can be very difficult!) Red Hatters move across boundaries and form
cross-functional teams to develop richer, more effective solutions.
They're not competing for promotions.
They're collaborating to make commotions—to
stir things up, to rethink things, to foster working relationships
that cut across departments and teams. They're working hard to do
what they love by linking their passions and talents to Red Hat's
mission. They understand hierarchies not as something to be climbed,
but as something to be traversed.
The more they
succeed at this, the more engaged they become. The more engaged they
become, the more they earn the respect of those around them. New ends
(achieving the company's mission), and new means (maximizing their
abilities and making themselves the best at what they do).
At Red Hat,
we're focused on achievement,
not advancement.
This is an important distinction Jim Whitehurst makes in The
Open Organization. "In
conventional organizations," he says, "it's all about
advancement—how far you can climb the corporate ladder in order to
gain the kind of power and influence you crave." It's important
to understand that managers and other leaders who blindly reward
their best-performing associates with promotions might actually be
doing those people a disservice! To drive this home, Jim paints a
familiar scenario:
If you are a top
software developer, for example, the only way you can get promotions,
raises, and increase your influence in a conventional organization is
to get promoted into a management role, even if you happen to hate
the idea of managing other people and regardless of whether you are
even good at it.
By making
advancement a kind of "default" reward, you run the risk of
alienating your most passionate people. This is especially true in
open organizations, where people think of themselves not in terms of
the titles they hold, but in terms of the contributions they make.
Keep them from making the contributions that matter most to them, and
you're in danger of diminishing their engagement.
Avoiding this
means thinking differently about success. Rather than reward
contributions with promotions, what else can you do to show your
appreciation for the people in your organization who are making a
difference? Here are a few options to consider:
- Ask them to lead a critical project
- Make a point of consulting them when you’re weighing a big decision
- Allow them to “swap” jobs with someone in another country for a few months
- Send them to classes, workshops, or conferences to help them explore topics they care about
- Ensure they are paid more than fairly (you don’t need to change titles or become a people manager in order to receive a raise!)
- Renegotiate their responsibilities and free them to spend time on the projects they are passionate about
- Establish a peer award program so associates can recognize one another’s leadership abilities
Leaders everywhere
At Red Hat, I'm
constantly surrounded by leaders—on multiple teams, in multiple
departments, and on multiple continents! They're leaders not
necessarily because they've climbed a hierarchy to acquire an
impressive-sounding title. They're leaders because they've proven
that they do what they love so well that others find them inspiring.
They've found a
purpose at work, and that purpose has nothing to do with climbing a
corporate ladder. It has everything to do with making the kinds of
contributions that make them feel valuable.
Dịch:
Lê Trung Nghĩa
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Lưu ý: Chỉ thành viên của blog này mới được đăng nhận xét.