Stuxnet
and the Dangers of Cyberwar
Vincent Manzo, January
29, 2013
Bài được đưa lên
Internet ngày: 29/01/2013
Lời
người dịch: Stuxnet đã kéo theo nhiều vấn đề về an
ninh, kể cả cho nước Mỹ. “Việc giải thích các mục
đích vì cái gì nước Mỹ có thể sử dụng các vũ khí
KGM trong thời bình là một thách thức khác mà các quan
chức Mỹ đối mặt. Ví dụ, một cuộc tấn công KGM được
cho là đã phóng ra một virus kiên gan đã xóa các dữ liệu
trong các đĩa cứng của Bộ Dầu khí Iran. Cuộc tấn công
này đã sử dụng một vũ khí KGM để gây trở ngại cho
việc xuất khẩu dầu của Iran, có lẽ để gây sức ép
cho Iran trong việc nhượng bộ trong chương trình hạt nhân
của nước này. Không có bằng chứng nào rằng nước Mỹ
có trách nhiệm cả. Nhưng còn chưa rõ liệu chính sách
của nước Mỹ có cân nhắc điều này như là sử dụng
hợp pháp các vũ khí KGM, và nhiều câu hỏi khác vẫn còn
đó. Liệu có một sự phân biệt có nghĩa nào giữa việc
phá hoại các chương trình có liên quan tới WMD (vũ khí
hủy diệt hàng loạt) và việc tấn công vào một khả
năng tồn tại lâu dài của nền kinh tế của một đất
nước để bắt nó phải vứt bỏ các chương trình đó
hay không? Nước Mỹ có thể chỉ ra sự kiềm chế ở
đâu? Liệu các mạng hỗ trợ hạ tầng dân sự sống còn
(giả thiết các máy ly tâm của Iran không phải là vì các
mục đích hòa bình) có là các mục tiêu chấp nhận được
hay không?”. Xem các phần [01] và [02].
Nước Mỹ đã không
ngăn chặn được sâu Stuxnet khỏi việc thoát ra khỏi một
hệ thống có rò không khí. Điều gì xảy ra nếu các
quốc gia, các tổ chức khủng bố, hoặc thậm chí các
đối thủ cạnh tranh kinh doanh với các vũ khí KGM ít phân
biệt được hơn, và có lẽ ít thận trọng hơn, bắt đầu
tung ra các cuộc tấn công hoặc xem các vũ khí KGM như một
công cụ chấp nhận được cho những bất đồng thường
nhật sẽ áp đảo nền chính trị quốc tế? Chỉ một
mình sự phòng thủ và ngăn chặn là không đủ cho việc
sao chép với số lượng gây choáng váng các tác nhân và
các mối đe dọa trong KGM. Nước Mỹ sẽ làm việc để
gây ảnh hưởng thế nào và các quốc gia khác tung ra các
cuộc tấn công KGM thường xuyên thế nào.
Cho tới bây giờ, sự
minh bạch lớn hơn về các chính sách của Mỹ điều hành
việc sử dụng các vũ khí KGM là một tiếp cận thực
tiễn và khiêm tốn nhất đối với việc thiết lập các
chuẩn mực quốc tế cho các cuộc tấn công KGM. Nước Mỹ
có thể khớp nối và thuyết minh về cách mà nó tiến
hành các cuộc tấn công KGM, vì sao, và chống lại những
dạng quốc gia và mục tiêu nào. Các quan chức Mỹ phải
trả lời được cho các câu hỏi đó để phát triển một
học thuyết cho việc sử dụng có hiệu quả các vũ khí
KGM trong bất kỳ trường hợp nào.
Nước Mỹ có thể
giải thích các tiêu chí và qui trình của nó cho việc
đánh giá những rủi ro của một cuộc tấn công KGM đối
với sự thiệt hại không mong đợi và không biết trước
được. Liệu có một đội đặc nhiệm mà đưa ra được
một đánh giá rủi ro 'đội đỏ' độc lập về các tác
chiến tiềm tàng hay không? Liệu có một ngưỡng cao hơn
nào không cho các cuộc tấn công vào các mục tiêu được
kết nối tới Internet? Liệu có một qui trình kiểm thử
cho các vũ khí KGM mới hay không? Liệu tất cả các cuộc
tấn công KGM có đòi hỏi sự ủy quyền của tổng thống
hay không? Việc giải thích cách mày nước Mỹ áp dụng
luật xung đột vũ trang cho các cuộc tấn công KGM, thay vì
đơn giản đòi hỏi luật áp dụng, có thể dựng ra một
ví dụ mạnh. Một số nước có thể không quan tâm, nhưng
những nước khác có thể ép buộc những tiêu chuẩn ngặt
nghèo tương tự lên các chiến dịch của riêng họ. Ít
nhất, các quan chức Mỹ có thể có được lòng tin khi
viện lý cho các tiêu chuẩn ngầm hoặc không ràng buộc
của sự cư xử trong KGM.
The
United States failed to prevent the Stuxnet worm from escaping an
air-gapped system. What if countries, terrorist organizations, or
even business competitors with less-discriminating cyber weapons, and
perhaps less caution, start launching attacks or view cyber weapons
as an acceptable tool for the day-to-day disagreements that dominate
international politics? Defense and deterrence alone are insufficient
for coping with the staggering number of actors and threats in
cyberspace. The United States should work to influence how and how
often other countries launch cyber attacks.
For
now, greater transparency about U.S. policies governing the use of
cyber weapons is a modest and practical approach to establishing
international norms for cyber attacks. The United States could
articulate a narrative about how it conducts cyber attacks, why, and
against what types of countries and targets. U.S. officials must
answer these questions to develop a doctrine for the effective use of
cyber weapons in any case.
The
United States could explain its criteria and process for evaluating a
cyber attack’s risks of unintended and unanticipated damage. Is
there a task force that provides an independent “red team” risk
assessment of potential operations? Is there a higher threshold for
attacks on targets connected to the internet? Is there a testing
process for new cyber weapons? Do all cyber attacks require
presidential authorization? Explaining how the United States applies
the law of armed conflict to cyber attacks, rather than simply
asserting that the law applies, would set a powerful example. Some
countries might not care, but others might impose similarly strict
standards on their own operations. At the very least, U.S. officials
would have credibility when advocating for tacit or nonbinding
standards of conduct in cyberspace.
Explaining
the purposes for which the United States would use cyber weapons in
peacetime is another challenge facing U.S. officials. For example, an
alleged cyber attack unleashed a persistent virus that erased data on
Iranian Oil Ministry hard disks. This attack employed a cyber weapon
to hinder Iran’s oil exports, perhaps to pressure it into making
concessions on its nuclear program. There is no evidence that the
United States is responsible.
But
it is unclear if U.S. policy considers this a legitimate use of cyber
weapons, and many other questions remain. Is there a meaningful
distinction between sabotaging WMD-related programs and attacking a
country’s economic vitality to compel it to abandon those programs?
Where might the United States show restraint? Are networks supporting
critical civilian infrastructure (assuming Iran’s centrifuges are
not for peaceful purposes) acceptable targets?
Việc
giải thích các mục đích vì cái gì nước Mỹ có thể
sử dụng các vũ khí KGM trong thời bình là một thách
thức khác mà các quan chức Mỹ đối mặt. Ví dụ, một
cuộc tấn công KGM được cho là đã phóng ra một virus
kiên gan đã xóa các dữ liệu trong các đĩa cứng của Bộ
Dầu khí Iran. Cuộc tấn công này đã sử dụng một vũ
khí KGM để gây trở ngại cho việc xuất khẩu dầu của
Iran, có lẽ để gây sức ép cho Iran trong việc nhượng
bộ trong chương trình hạt nhân của nước này.
Không
có bằng chứng nào rằng nước Mỹ có trách nhiệm cả.
Nhưng
còn chưa rõ liệu chính sách của nước Mỹ có cân nhắc
điều này như là sử dụng hợp pháp các vũ khí KGM, và
nhiều câu hỏi khác vẫn còn đó. Liệu có một sự phân
biệt có nghĩa nào giữa việc phá hoại các chương trình
có liên quan tới WMD (vũ khí hủy diệt hàng loạt) và
việc tấn công vào một khả năng tồn tại lâu dài của
nền kinh tế của một đất nước để bắt nó phải vứt
bỏ các chương trình đó hay không? Nước Mỹ có thể chỉ
ra sự kiềm chế ở đâu? Liệu các mạng hỗ trợ hạ
tầng dân sự sống còn (giả thiết các máy ly tâm của
Iran không phải là vì các mục đích hòa bình) có là các
mục tiêu chấp nhận được hay không?
Cũng có thể là các
cuộc tấn công trong thời bình sẽ chỉ được giữ cho
các quốc gia với các chương trình quân sự trái phép. Ví
dụ, chính sách giải thích hạt nhân của Mỹ qui định
sử dụng các vũ khí hạt nhân chống lại các quốc gia
không có vũ khí hạt nhân là phù hợp với các bổn phận
không phổ biến của họ. Có lẽ nước Mỹ có thể cam
kết kiềm chế các cuộc tấn công dạng Stuxnet chống lại
các quốc gia mà có thể chứng minh rằng học sẽ bỏ các
chương trình vũ khí hạt nhân, hóa và sinh học.
Nếu những cấm đoán
tuyệt đối quá là ràng buộc, nước Mỹ có thể thiết
lập những hạn chế có đi có lại trong sử dụng các vũ
khí KGM trên cơ sở từng quốc gia một. Trong The Paradox
of Power (Nghịch lý của Sức mạnh), David Gompert và
Phillip Saunders phân tích các triển vọng cho một chế độ
căng thẳng chiến lược Mỹ - Trung Quốc. Cả 2 nước có
thể kiềm chế tung ra các cuộc tấn công KGM vào các mạng
kinh tế và dân sự của nhau. Vì cả 2 nước phụ thuộc
vào các mạng có khả năng bị tổn thương và có khả
năng trả đũa, thì sự ngăn chặn đôi bên trong ngữ cảnh
cụ thể này là khả thi. Thay vì thề thốt trước các
cuộc tấn công lên các mạng quân sự chiến thuật, các
quan chức Mỹ và Trung Quốc có thẻ nhận thức được
rằng những cuộc tấn công như vậy mang theo những rủi
ro duy nhất về leo thang và đòi hỏi sự ủy quyền ở
các mức cao nhất của chính phủ. Đây là một tiếp cận
có hứa hẹn để phát triển các chuẩn mực trong một
lĩnh vực được đặc trưng bằng sự nặc danh và các
tác nhân là không có giới hạn. Luôn có sự nhấn mạnh
lên các tác nhân xấu tính vượt ra khỏi sự kiểm soát
của các nhà nước. Nhưng nước Mỹ, Trung Quốc và các
sức mạnh chủ chốt khác có thể kiểm soát việc sử
dụng các vũ khí KGM hủy diệt của riêng họ và có một
lợi ích chia sẻ trong các biên giới được làm rõ ràng.
Với quá nhiều sự
không chắc chắn về cách các vũ khí KGM sẽ tiến hóa,
các quan chức Mỹ có thể bị xúi giục giữ lại các
giải thích công khai về chính sách, thận trọng trong sự
bí mật và duy trì sự mềm dẻo. Nhưng nếu khả năng bị
tổn thương của nước Mỹ trong KGM luôn tồn tại, thì
một sự đồng thuận quốc tế về tối thiểu hóa thiệt
hại phụ, tránh các cuộc tấn công vào các mục tiêu dân
sự và bêu xấu các cuộc tấn công cưỡng bức thời
bình có thể phục vụ cho lợi ích của quốc gia. Việc
thiết lập các nguyên tắc để hướng dẫn sử dụng các
vũ khí KGM của Mỹ và việc giải thích chúng cho thế
giới là một bước thận trọng đầu tiên.
Sự lặng im của các
quan chức là không y hệt với việc không nói gì. Cân
nhắc một số đầu đề từ tờ Washington Post: “Lầu 5
góc Tạo Kiến trong Mặt trận KGM”; “Các vũ khí KGM
theo Thủ tục Nhanh của Lầu 5 góc”; “Mỹ Xây dựng một
Kế hoạch KGM X”. Những bài báo đó đánh tín hiệu rằng
nước Mỹ sẽ có một bộ các khả năng tấn công KGM
hàng đầu. Đã đến lúc Washington chỉ ra rằng nó cũng
vặn vẹo một học thuyết cẩn trọng để điều hành sự
sử dụng của chúng.
Tác gỉa Vincent
Manzo là một người bạn trong Nhóm An ninh Phòng thủ và
Quốc gia tại Trung tâm Nghiên cứu Chiến lược và Quốc
tế. Quan điểm được thể hiện ở đây là của riêng
ông.
It
might also be that peacetime attacks are reserved solely for
countries with illicit military programs. For example, U.S. nuclear
declaratory policy rules out the use of nuclear weapons against
non-nuclear weapon states that are in compliance with their
non-proliferation obligations. Perhaps the United States could pledge
to refrain from Stuxnet-style attacks against countries that can
verify that they will forgo nuclear, chemical and biological weapons
programs.
If
absolute prohibitions are too constraining, the United States could
establish reciprocal limits on the use of cyber weapons on a
country-by-country basis. In The
Paradox of Power, David
Gompert and Phillip Saunders analyze the prospects for a U.S.-China
strategic restraint regime. Both countries would refrain from
launching cyber attacks on each other’s economic and civilian
networks. Because both countries depend on these vulnerable networks
and are capable of retaliating, mutual deterrence in this specific
context is feasible. Rather than foreswearing attacks on tactical
military networks, U.S. and Chinese officials would acknowledge that
such attacks carry unique risks of escalation and require
authorization at the highest levels of the government. This is a
promising approach to developing norms in a domain characterized by
anonymity and unlimited actors. There is always emphasis on rogue
actors beyond the control of states. But the United States, China,
and other major powers can control their own use of destructive cyber
weapons and have a shared interest in clarifying boundaries.
With
so much uncertainty about how cyber weapons will evolve, U.S.
officials might be tempted to hold off on public explanations of
policy, deliberate in secret, and maintain flexibility. But if U.S.
vulnerability in cyberspace persists, an international consensus on
minimizing collateral damage, avoiding attacks on civilian targets
and stigmatizing coercive peacetime attacks would serve the national
interest. Establishing principles to guide U.S. use of cyber weapons
and explaining them to the world is a prudent first step.
Official
silence is not the same as saying nothing. Consider some of the
headlines from the Washington
Post: “Pentagon Ups
Ante on Cyber Front;” “Cyberweapons on Pentagon Fast Track;”
“U.S. Builds a Cyber Plan X.” These articles signal that the
United States will have a first-rate suite of offensive cyber
capabilities. It is time for Washington to show that it is also
crafting a prudent doctrine to govern their use.
Vincent
Manzo is a fellow in the Defense and National Security Group at the
Center for Strategic and International Studies. The views expressed
here are his own.
Dịch: Lê Trung Nghĩa
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Lưu ý: Chỉ thành viên của blog này mới được đăng nhận xét.