Foreign
Officials In the Dark About Their Own Spy Agencies’ Cooperation
with NSA
By Glenn Greenwald 13 Mar
2014
Bài được đưa lên
Internet ngày: 13/03/2014
Lời
người dịch: Kể cả các quan chức cao cấp nhất của cả
Mỹ và các nước đồng minh châu Âu, nhiều người không
có khái niệm gì, không biết gì về các chương trình
giám sát ồ ạt mà Cơ quan An ninh Quốc gia Mỹ (NSA), Cơ
quan Tình báo Anh (GCHQ) và các cơ quan tình báo của các
quốc gia đồng minh đã và đang tiến hành, cũng như các
mối liên hệ giữa các cơ quan tình báo đó. Vì vậy,
những tiết lộ của Edward Snowden đã gây sốc cho hàng
trăm triệu người đang sống tại các quốc gia đó và …
trên khắp thế giới. Xem
thêm: 'Chương
trình gián điệp PRISM trên không gian mạng'.
Một trong những khía
cạnh quái lạ của 9 tháng qua các tiết lộ của Snowden
là cách mà các quan chức chính trị hàng đầu ở các
quốc gia khác nhau đã thể hiện lặp đi lặp lại, hoặc
thậm chí nói rõ ràng, sự bỏ qua hoàn toàn về sự cộng
tác của các quốc gia của họ với Cơ quan An ninh Quốc
gia (NSA), cũng như các hoạt động gián điệp của riêng
họ. Điều này đã dẫn tới phỏng đoán lan rộng về
tính xác thực của các phản ứng đó: Liệu các quan chức
hàng đầu đó có thực sự không biết, hay họ giả vờ
không biết, để tự tránh xa khỏi các hoạt động giám
sát đã trở thành gây tranh cãi cao độ một khi từng bị
tiết lộ?
Ở Đức, khi tờ Der
Spiegel lần đầu tiên nêu vào tháng
06/2013 rằng NSA từng tham gia trong việc gián điệp ồ
ạt nhằm vào dân Đức, vào thủ tướng Angela Merkel và
các quan chức cao cấp khác đã công khai thể hiện sự
giận giữ - chính tờ báo đó sau đó đã tiết lộ các
tài liệu chỉ ra sự
cộng tác tăng cường giữa NSA
và cơ quan gián điệp Đức BND. Tại Hà Lan, một bộ
trưởng nội các đã
bị ép phải sống sót qua một cuộc biểu quyết không
tin cậy sau khi ông ta đã thừa nhận đã gán sai cho sự
thu thập các siêu dữ liệu từ 1.8 triệu cuộc gọi cho
NSA thay vì cho cơ quan gián điệp Đức.
Tại Anh, Chris Huhne,
một cựu bộ trưởng nội các và là thành viên của hội
đồng an ninh quốc gia cho tới 2012, đã
khăng khăng rằng các bộ trưởng từng “thiếu hiểu
biết hoàn toàn” thậm chí về chương trình gián điệp
lớn nhất của GCHQ, có tên là Tempora, “hoặc đối tác
Mỹ của nó, Prism của NSA”, cũng như “về khả năng
cực kỳ của họ để quờ tới và lưu trữ các thư điện
tử, các liên hệ bằng tiếng, hoạt động mạng xã hội
và thậm chí tìm kiếm Internet”.
Sự tranh cãi tương
tự nảy sinh ở Mỹ, khi Nhà Trắng đã
nêu rằng Tổng thống Obama từng không biết về sự
giám sát của NSA đối với điện thoại cá nhân của bà
Merkel và của các lãnh đạo đồng minh khác. Bà chủ tịch
Ủy ban Tình báo Thượng viện Dianne Feinstein đã
nêu sự không biết y hệt, trong khi một nguồn
không nêu tên của NSA đã nói với một tờ báo Đức
rằng Nhà
Trắng đã biết.
Một tài liệu mới
của NSA được xuất
bản hôm nay từ tờ Intercept rọi ánh sáng đáng kể
vào các câu hỏi đó.
Tài liệu bí mật đó
có một cuộc phỏng vấn nội bộ NSA với một quan chức
từ Nhóm Tác chiến SIGINT ở Ban Lãnh đạo Đối Ngoại
của NSA. Đầu đề là “Chúng tôi là ai sau khi với các
mối quan hệ của các bên thứ 3? - Và họ muốn gì từ
chúng tôi, nói một cách chung?”, thảo luận đó khai thác
mối quan hệ hợp tác của NSA với các đối tác giám sát
của mình. Được hỏi liệu những chuyển biến chính trị
trong các quốc gia có ảnh hưởng tới các mối quan hệ
của NSA hay không, quan chức của SIGINT giải thích vì sao
những thay đổi như vậy thường không có ảnh hưởng:
vì chỉ một nhúm các quan chức quân sự ở các nước đó
nhận thức được về các hoạt động gián điệp. Ít,
nếu có, các lãnh đạo được bầu có bất kỳ tri thức
nào về sự giám sát đó.
Liệu các mối quan
hệ tình báo nước ngoài đó có thường được cách ly
khỏi sự lên và xuống về chính trị trong ngắn hạn hay
không?
(S//SI//REL) Vì các lý
do khác nhau, các mối quan hệ tình báo của chúng tôi hiếm
khi bị phá vì các nhiễu loạn chính trị nước ngoài, cả
quốc tế hay nội địa. Trước hết, chúng tôi đang giúp
các đối tác của chúng tôi giải quyết các thiếu hụt
sống còn về tình báo, chỉ như họ đang giúp chúng tôi.
Thứ 2, tại thủ đô của nhiều trong số các đối tác
nước ngoài của chúng tôi, ít quan chức cao cấp bên
ngoài các bộ máy tình báo - quốc phòng của họ là hiểu
biết lanh lẹ về bất kỳ sự kết nối SIGINT nào với
Mỹ/NSA [nhấn mạnh được thêm vào].
Quan chức đó bổ
sung thêm rằng có “những ngoại lệ, cả ở các phía
tích cực và tiêu cực”. Ông đưa ra 2 ví dụ: “Ví dụ,
kể từ cuộc bầu cử một tổng thống theo Mỹ, một đối
tác châu Âu từng mở hơn nhiều cho việc cung cấp thông
tin về các hả năng và các kỹ thuật của riêng họ, với
hy vọng làm nảy sinh sự cộng tác tình báo của chúng
tôi lên một mức cao hơn. Ngược lại, các mối quan hệ
khác của chúng tôi đã bị đình trệ, vì phần lớn đối
với các mục đích khu vực của nước đó không đồng
bộ với những gì của Mỹ”. Tuy nhiên, nói chung, nhiều
trong các “mối quan hệ đó, quả thực, đã kéo dài vài
thập kỷ”, và không bị ảnh hưởng vì những thay đổi
vì các cuộc bầu cử, phần lớn vì chỉ là sự tồn tại
của các hoạt động đó được giữ khỏi lớp chính
trị.
Những ảnh hưởng về
trách nhiệm dân chủ là rõ ràng. Trong một bài trên
tờ Guardian vào tháng 10, Huhne, cựu bộ trưởng nội
các của Anh, đã lưu ý rằng “khi nói về thế giới bí
mật của GCHQ và NSA, chiều sâu 'thông tin được ưu tiên'
của tôi từng là thấp bởi thông tin được cung cấp bởi
Edward Snowden cho tờ Guardian”. Chi tiết những gì dường
như là sự cố gắng có hệ thống để giữ cho các quan
chức chính trị trong bóng tối, ông viết: “Những tiết
lộ của Snowden đặt ra một dấu hỏi lớn ở giữa nhà
nước giám sát của chúng ta. Đã tới lúc các đại diện
được bầu của chúng ta khăng khăng về một số câu trả
lời trước khi phá hủy các giá trị mà chúng ta nên bảo
vệ”.
Những mối nguy hiểm
được một nhà nước an ninh quốc gia giả mạo đặt ra,
vận hành trong bí mật và không có tri thức của các quan
chức được bầu một cách dân chủ, từ lâu đã được
hiểu. Sau khi phục vụ 2 nhiệm kỳ như là tổng thống,
Dwight D. Eisenhower đã lo lắng một cách nổi tiếng trong
Dạ hội Chia tay của ông năm 1961 về sức mạnh được
tích tụ của những gì ông gọi là “những ngụ ý
nghiêm trọng” về “sự có được ảnh hưởng không
được đảm bảo, dù được tìm ra hay không, của tổ
hợp quân sự - công nghiệp”. Ông đã thúc giục các
công dân: “Tiềm năng gia tăng tai hại của sức mạnh
được đặt không đúng chỗ đang tồn tại và sẽ bền
lâu. Chúng ta phải không bao giờ để gánh nặng của sự
kết hợp này gây nguy hiểm cho các quá trình dự do hoặc
dân chủ của chúng ta”.
Một bản ghi nhớ bí
mật của GCHQ, được tờ
Guardian
nêu hồi tháng 10/2013, chỉ ra rằng động cơ để che
giấu các hoạt động giám sát của mình là sự mở ra có
thể làm bật lên những gì nó gọi là “làm hại cho
tranh luận công khai”, cũng như các thách thức pháp lý
khắp châu Âu. Những sợ hãi đó đã trở thành hiện
thực hóa khi, trong làn sóng các tiết lộ của Snowden, các
bộ luật về tính riêng tư chống lại cơ quan đó đã
được đệ trình ở châu Âu, các quan chức GCHQ đã bị
ép phải làm chứng công khai lần đầu tiên trước
Nghị viện, và yêu cầu của Nghị viện EU đầu năm nay
đã
kết luận các hoạt động của NSA/GCHQ có khả năng là
bất hợp pháp. Cơ quan của Anh đó cũng đã lo về
“gây thiệt hại cho các mối quan hệ đối tác nếu các
thông tin nhạy cảm được đưa ra một cách không cố ý
ở tòa án mở”, biết rằng những cởi mở như vậy có
thẻ làm cho các công dân ở các nước khác biết được,
lần đầu tiên, về sự liên quan của chính phủ trong
giám sát ồ ạt.
Những tiết lộ về
một hệ thống toàn cầu giám sát ồ ạt đã trở thành
một sự ngạc nhiên lớn cho hàng trăm triệu công dân
khắp toàn cầu mà các chính phủ của họ từng vận hành
các hệ thống đó mà họ không hay biết. Nhưng họ cũng
ngạc nhiên về nhiều quan chức chính trị cao cấp ở các
nước khắp thế giới mà trước đó không biết về các
chương trình đó, một sự việc mà NSA dường như coi là
hoàn toàn có giá trị trong việc đảm bảo rằng các hoạt
động giám sát của mình vẫn được miễn nhiễm khỏi
các kết quả bầu cử và các tranh luận dân chủ.
Tài liệu được
xuất bản cùng với bài báo này:
One
of the more bizarre aspects of the last nine months of Snowden
revelations is how top political officials in other nations have
repeatedly demonstrated, or even explicitly claimed, wholesale
ignorance about their nations’ cooperation with the National
Security Agency, as well as their own spying activities. This has led
to widespread speculation about the authenticity of these reactions:
Were these top officials truly unaware, or were they pretending to
be, in order to distance themselves from surveillance operations that
became highly controversial once disclosed?
In
Germany, when Der
Spiegel first
reported last June that the NSA was engaged in mass spying aimed
at the German population, Chancellor Angela Merkel and other senior
officials publicly expressed outrage – only for that paper to then
reveal documents showing
extensive cooperation between the
NSA and the German spy agency BND. In the Netherlands, a
cabinet minister was forced
to survive a no-confidence vote after he admitted to having
wrongfully attributed the collection of metadata from 1.8 million
calls to the NSA rather than the Dutch spying agency.
In
the UK, Chris Huhne, a former cabinet minister and member of the
national security council until 2012, insisted
that ministers were in “utter ignorance” about even the
largest GCHQ spying program, known as Tempora, “or its US
counterpart, the NSA’s Prism,” as well as “about their
extraordinary capability to hoover up and store personal emails,
voice contact, social networking activity and even internet
searches.”
A
similar controversy arose in the U.S., when the White House claimed
that President Obama was kept unaware of the NSA’s surveillance
of Merkel’s personal cell phone and those of other allied leaders.
Senate Intelligence Committee Chairwoman Dianne Feinstein claimed
the same ignorance, while an unnamed
NSA source told a German newspaper that the
White House knew.
A
new NSA document published
today by The
Intercept sheds
considerable light on these questions. The
classified document contains an internal NSA interview with an
official from the SIGINT Operations Group in NSA’s Foreign
Affairs Directorate. Titled “What Are We After with Our Third Party
Relationships? — And What Do They Want from Us, Generally
Speaking?”, the discussion explores the NSA’s cooperative
relationship with its surveillance partners. Upon being asked
whether political shifts within those nations affect the NSA’s
relationships, the SIGINT official explains why such changes
generally have no effect: because only a handful of military
officials in those countries are aware of the spying activities. Few,
if any, elected leaders have any knowledge of the surveillance.
Are
our foreign intelligence relationships usually insulated from
short-term political ups and downs, or not?
(S//SI//REL)
For a variety of reasons, our intelligence relationships are rarely
disrupted by foreign political perturbations, international or
domestic. First, we are helping our partners address critical
intelligence shortfalls, just as they are assisting us. Second, in
many of our foreign partners’ capitals, few senior officials
outside of their defense-intelligence apparatuses are witting to any
SIGINT connection to the U.S./NSA [emphasis
added].
The
official adds that there “are exceptions, both on the positive and
negative sides.” He gives two examples: “For instance, since the
election of a pro-American president, one European partner has been
much more open to providing information on their own capabilities and
techniques, in hope of raising our intelligence collaboration to a
higher level. Conversely, another of our partnerships has stalled,
due largely to that country’s regional objectives not being in
synch with those of the U.S.” In general, however, many of these
“relationships have, indeed, spanned several decades” and are
unaffected by changes due to elections, in large part because the
mere existence of these activities is kept from the political class.
The
implications for democratic accountability are clear. In an
October Guardian
op-ed, Huhne, the British former cabinet minister, noted that
“when it comes to the secret world of GCHQ and the [NSA],
the depth of my ‘privileged information’ has been dwarfed by the
information provided by Edward Snowden to the Guardian.”
Detailing what appears to be the systematic attempt to keep political
officials in the dark, he wrote: ”The Snowden revelations put
a giant question mark into the middle of our surveillance state. It
is time our elected representatives insisted on some answers before
destroying the values we should protect.”
The
dangers posed by a rogue national security state, operating in secret
and without the knowledge of democratically elected officials, have
long been understood. After serving two terms as president, Dwight D.
Eisenhower famously worried in his
1961 Farewell Address about the accumulated power of the
“conjunction of an immense military establishment and a large arms
industry,” warning of what he called the “grave implications”
of “the acquisition of unwarranted influence, whether sought or
unsought, by the military-industrial complex.” He urged citizens:
“The potential for the disastrous rise of misplaced power exists
and will persist. We must never let the weight of this combination
endanger our liberties or democratic processes.”
A
secret GCHQ memo, reported
by the
Guardian in
October, demonstrates that the agency’s primary motive for
concealing its surveillance activities is that disclosure could
trigger what it called ”damaging public debate,” as well as
legal challenges throughout Europe. Those fears became realized when,
in the wake of Snowden revelations, privacy
lawsuits against the agency were filed in Europe, GCHQ officials
were forced to
publicly testify for the first time before Parliament, and an EU
Parliamentary inquiry earlier this year concluded
NSA/GCHQ activities were likely illegal. The British agency was
also concerned about “damage to partner relationships if sensitive
information were accidentally released in open court,” given that
such disclosures could make citizens in other countries aware, for
the first time, of their government’s involvement in mass
surveillance.
The
revelations of a global system of blanket surveillance have come as a
great surprise to hundreds of millions of citizens around the world
whose governments were operating these systems without their
knowledge. But they also came as a surprise to many high-ranking
political officials in countries around the world who were previously
ignorant of those programs, a fact which the NSA seems to view as
quite valuable in ensuring that its surveillance activities remain
immune from election outcomes and democratic debate.
Document
published with this article:
Dịch: Lê Trung Nghĩa
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Lưu ý: Chỉ thành viên của blog này mới được đăng nhận xét.