Snowden
Gives Testimony To European Parliament Inquiry Into Mass
Surveillance, Asks For EU Asylum
by Glyn
Moody, Fri, Mar 7th 2014
Bài được đưa lên
Internet ngày: 07/03/2014
from the
impressive,-as-ever dept
Lời
người dịch: Theo yêu cầu của Nghị viện châu Âu từ
trước, Edward Snowden đã trả lời hàng loạt các câu hỏi
có liên quan tới vụ giám sát ồ ạt của NSA đối với
châu Âu. Tất cả được đưa vào một tài liệu mà bạn
có thể tải về ở
đây. Có nhiều điều có thể học
được từ các câu trả lời đó. Xem
thêm: 'Chương
trình gián điệp PRISM trên không gian mạng'.
Vài tuần trước,
chúng tôi đã nêu rằng ủy ban của Nghị viện châu Âu
về các Công việc Tự do Dân sự, Luật pháp và Nội vụ
- LIBE (European Parliament's Civil Liberties, Justice and Home
Affairs) đã có kế hoạch gửi vài
câu hỏi cho Edward Snowden như một phần yêu cầu của
mình về giám sát điện tử ồ ạt các công dân Liên
minh châu Âu (EU). Anh
ta bây giờ đã trả lời cho các câu hỏi đó, có lời
nói đầu cho các câu hỏi đó và một tuyên bố ngắn
(tệp pdf được nhúng bên dưới). Dù không có các tiết
lộ chính nào - anh ta đặc biệt nói rằng anh ta sẽ không
mở ra bất kỳ thứ gì còn chưa được xuất bản - nó
bao gồm nhiều sự làm rõ quan trọng và các bình luận
thú vị, Ví dụ, anh ta khẳng định:
NSA
đã trao cho tôi quyền theo dõi các giao tiếp truyền thông
toàn cầu bằng việc sử dụng các hệ thống giám sát ồ
ạt của mình, bao gồm cả bên trong nước Mỹ. Cá nhân
tôi đã nhằm vào các cá nhân bằng việc sử dụng các
hệ thống đó theo cả Lệnh Thực hiện của Tổng thống
và nước Mỹ số 12333 và FAA 702 của Quốc hội Mỹ. Tôi
biết cả mặt tốt và xấu của các hệ thống đó, và
những gì chúng có thể và không thể làm, và tôi đang
nói cho bạn rằng không cần phải rời khỏi ghế ngồi
của tôi, tôi có thể đọ được các giao tiếp truyền
thông riêng tư của bất kỳ thành viên nào của ủy ban
này [LIBE], cũng như bất kỳ công dân bình thường nào.
Tôi thề chịu hình phạt vì sự khai man rằng điều đó
là đúng.
Trước khi chuyển
sang các câu hỏi của các thành viên nghị viện, anh ta
kết luận tuyên bố khai mạc của anh ta như sau:
Một
trong những hoạt động nhiều nhất của FAD của NSA, hoặc
Đơn vị Ngoại Vụ, là gây sức ép hoặc khuyến khích
các quốc gia thành viên EU thay đổi các luật của họ để
cho phép giám sát ồ ạt. Các luật sư từ NSA, cũng như
GCHQ của Anh, làm việc rất cật lực để tìm kiếm các
lỗ hổng trong các luật và các bảo vệ theo hiến pháp
mà họ có thể sử dụng để chứng minh cho sự không
phạm tội, giăng lưới các hoạt động giám sát từng
tốt nhất là vô tình được các luật sư cho phép. Những
nỗ lực để chặn các sức mạnh mới khỏi các luật
mập mờ là một chiến lược có chủ ý để tránh sự
phản đối của công chúng và sự khẳng định của những
người làm luật rằng những giới hạn pháp lý được
tôn trọng, các hiệu quả mà GCHQ đã cố tình mô tả
trong các tài liệu của riêng nó như là “làm hại sự
tranh cãi của công chúng”.
Điều
đó tạo ra một sự giả đò về sự khăng khăng của
chính phủ Anh rằng các hành động của GCHQ luôn từng
“nằm trong luật”: điều đó chỉ đúng ở mức độ
mà cơ quan đó đã hạnh phúc khai thác được tối đa các
lỗ hổng mà các luật sư của nó đã để lại trong pháp
luật nước Anh vốn đã yếu rồi bao trùm lĩnh vực này.
Về các chương trình gián điệp, Snowden gợi ý rằng có
nhiều chương trình nữa sẽ tới, và nhấn mạnh rằng
việc tiết lộ chúng bây giờ là vấn đề của các nhà
báo, không phải của anh ta:
Có
nhiều chương trình khác còn chưa được mở ra mà có thể
tác động tới các quyền của các công dân EU, nhưng tôi
sẽ để những cân nhắc về quyền lợi của công chúng
về những điều đó sẽ được mở ra một cách an toàn
đối với các nhà báo có trách nhiệm trong sự phối hợp
với các bên liên quan của chính phủ.
Một
câu hỏi khác đã thăm dò các lựa chọn đưa ra các lo
ngại về các chương trình gián điệp, và đã yêu cầu
anh ta liệu anh ta có nghĩ anh ta đã vắt kiệt chúng trước
khi quyết định tự mình làm rò rỉ các tài liệu hay
không. Anh ta đã giải thích rằng anh ta đã báo các các
chương trình mà dường như có vấn đề cho “nhiều hơn
10 quan chức khác nhau, không ai trong số họ hành động để
giải quyết chúng cả”. Vì vậy, nhiều ý kiến cho rằng
anh ta đã không cố gắng nhiều đủ để sử dụng các
kênh chính thức trước khi tiến hành hành động quyết
liệt hơn. Về câu hỏi Nghị viện châu Âu có thể làm
gì để giúp anh ta, câu trả lời của Snowden là đặc
trưng tự khiêm tốn:
Nếu
bạn muốn giúp tôi, hãy giúp tôi bằng việc giúp tất cả
mọi người: công bố rằng sự thu thập bất phân biệt,
hàng đống các dữ liệu riêng tư của các chính phủ là
một sự vi phạm các quyền của chúng ta và phải chấm
dứt. Những gì xảy ra với tôi như một con người là ít
quan trọng hơn những gì xảy ra với các quyền chúng của
chúng ta.
Nhưng
sau đó anh ta nói tiếp:
Còn
đối với sự tị nạn, tôi tìm kiếm sự tị nạn của
EU, nhưng tôi đã nhận được rồi câu trả lời tích cực
cho các yêu cầu mà tôi đã gửi tới vài quốc gia thành
viên EU. Các nghị sỹ quốc hội trong các chính phủ quốc
gia đã nói cho tôi rằng Mỹ, và tôi trích lời, “sẽ
không cho phép” các đối tác EU chào tị nạn chính trị
cho tôi, điều giải thích vì sao quyết định trước đó
về tị nạn đã rơi vào sự từ chối bí ẩn như vậy.
Tôi muốn chào đón bất kỳ lời chào nào về sự đi lại
an toàn và tị nạn vĩnh viễn, nhưng tôi nhận thức được
rằng điều đó có thể đòi hỏi một hành động dũng
cảm chính trị quá mức.
Thật
buồn, dường như không có khả năng là sự dũng cảm
chính trị sẽ sắp được được đưa ra cho các câu trả
lời cực kỳ yếu ớt từ các chính phủ châu Âu đối
với các rò rỉ gián điệp. Snowden cũng được yêu cầu
về gián điệp kinh tế:
các
khả năng giám sát ồ ạt đang được sử dụng hàng ngày
cho mục đích gián điệp kinh tế. Đó là mục tiêu chính
của Cộng đồng Tình báo Mỹ là để tạo ra tình báo
kinh tế là bí mật được giữ tồi tệ nhất ở
Washington.
Trong
ngữ cảnh này anh ta đưa ra một quan sát sắc sảo:
Gần
đây, các chính phủ đã chuyển dịch các điểm nói
chuyện của họ khỏi việc kêu họ chỉ sử dụng giám
sát ồ ạt vì các mục đích “an ninh quốc gia” sang
“các mục đích tình báo nước ngoài hợp lệ” mơ hồ
hơn. Tôi gợi ý ủy ban này cân nhắc sự dịch chuyển
hùng biện này là một sự thừa nhận ngấm ngầm của
các chính phủ rẳng họ nhận thức được họ đã đi
vượt ra khỏi các đường biên các hoạt động hợp
pháp.
Anh ta cũng tỉ mỉ về
một bình luận sớm rằng sự
mã hóa, được làm đúng, sẽ đưa ra một biện pháp
bảo vệ chống lại dạng các chương trình giám sát mà
anh ta đã tiết lộ:
Tin
tốt lành là có các giải pháp. Điểm yếu của giám sát
ồ ạt là nó có thể rất dễ dàng được thực hiện
tăng cường hơn nhiều thông qua những thay đổi trong các
tiêu chuẩn kỹ thuật: mã hóa sâu, từ đầu này tới đầu
kia có thể nhanh chóng làm cho sự giám sát bất phân biệt
không có khả năng về hiệu quả chi phí. Kết quả là
các chính phủ có khả năng rơi ngược về sự giám sát
theo truyền thống, có đích ngắm dựa vào sự nghi ngờ
được cá nhân hóa.
Nói một cách khác,
mã hóa mang lại lợi ích kép. Nó giúp giữ lại tính
riêng tư và sự tự do của mọi người, và vì chi phí
cao trong việc phá các giao tiếp truyền thông được mã
hóa tốt, nó khuyến khích các chính phủ chuyển ngược
về dạng gián điệp cũ hơn, có chủ đích hơn mà Snowden
bản thân anh ta gọi là “quá xấu hổ”. Cuối cùng, anh
ta được hỏi một số câu hỏi thù địch hơn từ các
thành viên cánh hữu của ủy ban, bao gồm liệu cơ quan
dịch vụ bí mật của Nga đã tiếp cận anh ta hay chưa:
Tất
nhiên. Thậm chí dịch vụ bí mật của Andorra đã muốn
tiếp cận tôi, nếu họ đã có cơ hội: đó là công việc
của họ.
Nhưng
tôi đã không lấy bất kỳ tài liệu nào theo tôi từ
Hong Kong, và trong khi tôi chắc chắn họ đã thất vọng,
thì không mất nhiều thời gian cho một dịch vụ tình báo
để nhận thức được khi họ không may. Tôi cũng được
đi kèm mọi lúc với một nhà báo hoàn toàn không biết
sợ [Sarah Harrison của WikiLeaks] với một trong những cái
loa to nhất trên thế giới, điều tương đương với
Kryptonite cho các vụ gián điệp. Kết quả là, chúng tôi
đã trải qua 40 ngày tiếp sau trong cái bẫy ở một sân
bay thay vì ngủ trong đống tiền trong khi chờ đợi sự
phô diễn tiếp theo. Nhưng chúng tôi đã đi ra ngoài với
những cái đầu ngửng cao.
Như
những gợi ý, đó là một tài liệu hùng biện và quan
trọng hoàn toàn đáng đọc. Nó không chỉ bổ sung thêm
các chi tiết hữu ích cho nhiều sự kiện mà đã được
xuất bản trước đó, mà còn nhấn mạnh một cách nhất
quán tiếp cận khắc khổ và đạo đức mà Snowden đã
thực hiện từ đầu.
A
few weeks back, we reported that the European Parliament's Civil
Liberties, Justice and Home Affairs (LIBE) committee planned to send
some questions
to Edward Snowden as part of its inquiry on electronic mass
surveillance of EU citizens. He's
now replied to these, prefacing them with a short statement (pdf
-- embedded below.) Although there are no major revelations -- he
specifically states that he will not be disclosing anything not
already published -- it does contain many important clarifications
and interesting comments. For example, he confirms that:
The
NSA granted me the authority to monitor communications world-wide
using its mass surveillance systems, including within the United
States. I have personally targeted individuals using these systems
under both the President of the United States' Executive Order 12333
and the US Congress' FAA 702. I know the good and the bad of these
systems, and what they can and cannot do, and I am telling you that
without getting out of my chair, I could have read the private
communications of any member of this [LIBE] committee, as well as any
ordinary citizen. I swear under penalty of perjury that this is true
Before
moving on to the parliamentarian's questions, he concludes his
opening statement as follows:
For
the record, I also repeat my willingness to provide testimony to the
United States Congress, should they decide to consider the issue of
unconstitutional mass surveillance.
The
first question from the MEPs on the committee concerns the extent of
the cooperation between the NSA and EU member states. Snowden's
answer includes some new background information on what's been going
on here:
One
of the foremost activities of the NSA's FAD, or Foreign Affairs
Division, is to pressure or incentivize EU member states to change
their laws to enable mass surveillance. Lawyers from the NSA, as well
as the UK's GCHQ, work very hard to search for loopholes in laws and
constitutional protections that they can use to justify
indiscriminate, dragnet surveillance operations that were at best
unwittingly authorized by lawmakers. These efforts to interpret new
powers out of vague laws is an intentional strategy to avoid public
opposition and lawmakers' insistence that legal limits be respected,
effects the GCHQ internally described in its own documents as
"damaging public debate."
That
makes a mockery of the UK government's insistence that GCHQ's actions
were always "within the law": that's only true to the
extent that the agency happily exploited to the maximum loopholes its
lawyers have spotted in the already weak UK legislation covering this
area. In terms of the spying programs, Snowden hints that there's
much more to come, and underlines that revealing them is now a matter
for journalists, not for him:
There
are many other undisclosed programs that would impact EU citizens'
rights, but I will leave the public interest determinations as to
which of these may be safely disclosed to responsible journalists in
coordination with government stakeholders.
Another
question probed the options for raising concerns about spying
programs, and asked him whether he thought he had exhausted them
before deciding to leak the documents himself. He explained that he
had reported programs that seemed problematic to "more than ten
distinct officials, none of whom took any action to address them."
So much for the idea that he didn't try hard enough to use official
channels before taking more drastic action. On the question of what
the European Parliament could do to help him, Snowden's answer is
characteristically self-effacing:
If
you want to help me, help me by helping everyone: declare that the
indiscriminate, bulk collection of private data by governments is a
violation of our rights and must end. What happens to me as a person
is less important than what happens to our common rights.
But
he then goes on to say:
As
for asylum, I do seek EU asylum, but I have yet to receive a positive
response to the requests I sent to various EU member states.
Parliamentarians in the national governments have told me that the
US, and I quote, "will not allow" EU partners to offer
political asylum to me, which is why the previous resolution on
asylum ran into such mysterious opposition. I would welcome any offer
of safe passage or permanent asylum, but I recognize that would
require an act of extraordinary political courage.
Sadly,
it seems unlikely that political courage will be forthcoming given
the extremely weak responses from European governments to the spying
leaks. Snowden was also asked about economic espionage:
global
surveillance capabilities are being used on a daily basis for the
purpose of economic espionage. That a major goal of the US
Intelligence Community is to produce economic intelligence is the
worst kept secret in Washington.
In
this context he makes an astute observation:
Recently,
governments have shifted their talking points from claiming they only
use mass surveillance for "national security" purposes to
the more nebulous "valid foreign intelligence purposes." I
suggest this committee consider that this rhetorical shift is a tacit
acknowledgment by governments that they recognize they have crossed
beyond the boundaries of justifiable activities..
He
also elaborates on an early comment that encryption,
done properly, does offer a measure of protection against the kind of
surveillance programs he has revealed:
The
good news is that there are solutions. The weakness of mass
surveillance is that it can very easily be made much more expensive
through changes in technical standards: pervasive, end-to-end
encryption can quickly make indiscriminate surveillance impossible on
a cost-effective basis. The result is that governments are likely to
fall back to traditional, targeted surveillance founded upon an
individualized suspicion.
In
other words, encryption brings a double benefit. It helps preserve
people's privacy and freedom, and thanks to the high costs of
breaking properly-encrypted communications, it encourages governments
to move back to the older, more targetted kind of spying that Snowden
himself calls "above reproach". Finally, he was asked some
more hostile questions from the right-leaning members of the
committee, including whether the Russian secret service had
approached him:
Of
course. Even the secret service of Andorra would have approached me,
if they had had the chance: that's their job.
But
I didn't take any documents with me from Hong Kong, and while I'm
sure they were disappointed, it doesn't take long for an intelligence
service to realize when they're out of luck. I was also accompanied
at all times by an utterly fearless journalist [WikiLeaks'
Sarah Harrison] with one of the biggest megaphones in the world,
which is the equivalent of Kryptonite for spies. As a consequence, we
spent the next 40 days trapped in an airport instead of sleeping on
piles of money while waiting for the next parade. But we walked out
with heads held high.
As
that hints, it's an eloquent and important document that is worth
reading in its entirety. It not only adds useful details to many of
the facts that have been published earlier, but also underlines the
consistently rigorous and moral approach that Snowden has taken from
the beginning.
Dịch: Lê Trung Nghĩa
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Lưu ý: Chỉ thành viên của blog này mới được đăng nhận xét.