Abolishing
patents: Too soon or too late?
Posted 9 Jan 2013 by
Carlo Piana
Bài được đưa lên
Internet ngày: 09/01/2013
Lời
người dịch: Vài năm trở lại đây, những vụ kiện
tụng triền miên lẫn nhau của các công ty, đặc biệt
trong lĩnh vực điện thoại di động và phần mềm, với
sự tham gia của đám quỷ lùn bằng sáng chế, có thể
đang dóng lên hồi chuông báo tử cho chế độ bằng sáng
chế, ít nhất cho các phần mềm. Tin hay không tin thì
những tay chơi thế kỷ 21 đang tới một cách mạnh mẽ
để đập tan những tàn dư cổ hủ của những kẻ từng
chiến thắng trong thế kỷ 20, với một chất xúc tác:
Phần mềm Tự do, một sự dị nghĩa với bằng sáng chế
phần mềm.
“Các bằng sáng chế
nằm ở đây”. Đây là dạng tuyên bố mà làm cho tôi
không dễ dàng. Tôi đoán trong thế kỷ 17 sự thông thái
phổ biến từng là “nô lệ nằm ở đây”. Trong thế
kỷ 18 việc trao các quyền bầu cử cho phụ nữ dường
như là vô lý và việc lo xa các đường biên giới giữa
Pháp và Đức từng là câu chuyện điên rồ trong năm
1945. May thay, tại thời điểm này những điều đó đã
thay đổi tốt hơn. Đã tới lú phải thay đổi sự thông
thái chung về bằng sáng chế cũng nên? Thời cơ chín muồi
- liệu sẽ có bao giờ không nhỉ? - để thốt ra từ gây
sợ hãi bãi bỏ chăng? Tôi không có quyền để biết
câu trả lời, nhưng tôi xem câu hỏi đó như một câu hỏi
hợp pháp. Tuy vậy, theo một số chuyên gia đang yêu càu
sự tồn tại của các bằng sáng chế thì dường như là
điều báng bổ.
Vì sao?
Các bằng sáng chế
có một sức lôi cuốn mạnh đối với nhiều người. Họ
là những người có một hồ sơ bằng sáng chế lớn, ví
dụ thế. Các luật sư và những người được ủy quyền
về bằng sáng chế dường như cũng không đặc biệt hăm
hở để thấy các sự nghiệp của họ kết thúc. Điều
y hệt có thể được nói về các văn phòng bằng sáng
chế. Danh sách khá là dài. Tôi phải thú nhận, bản thân
tôi làm cho một phần kiếm tiền sinh sống của tôi bằng
việc tư vấn về các giao dịch có liên quan tới bằng
sáng chế, nên tôi có sự đánh cược cho việc cân
nhắc chống lại sự bãi bỏ. Tất cả y hệt nhau, có
thể là không công bằng chỉ để nói đây chỉ là một
xung đột lợi ích. Chủ yếu có lẽ, nó cũng là một
khuynh hướng văn hóa. Chúng tôi biết những gì chúng tôi
có, nhưng chúng tôi không thực sự biết chúng tôi không
có thứ gì. Hệ thống đã làm việc tốt cho quá nhiều
năm, vì sao nó nên được bãi bỏ? Nó không thể chỉ cải
cách sao? Và nếu bị bãi bỏ, sẽ được thay thế bằng
cái gì? Hãi thật! Một lần nữa, sự thông thái
chung.
Đừng có hiểu tôi
sai, tôi không nói rằng tất cả các bằng sáng chế nên
bị bãi bỏ vào ngày mai một cách vô điều kiện. Tất
hiên tôi sẽ áp dụng một câu châm ngôn cũ: “Trước
hết, đừng gây hại”. Giữ một tiếp cận bảo thủ,
ưu tiên sự tự do của doanh nghiệp đối với sự hạn
chế và khai thác tác phẩm của những người khác. Thay
vào đó, một cách ngẫu nhiên, có một sự thúc đẩy
mạnh và không thể tin nổi cho tới nay ngày một gia tăng
về bảo vệ bằng sáng chế, các thế lực độc quyền,
các dạng mới của “sở hữu trí tuệ”, thậm chí
không có dấu vết của bằng chứng nào, hoặc thậm chí
một ý định thu thập bất kỳ, những thay đổi như vậy
là có lợi. Châu Âu và các quyền dữ liệu sẽ là một
ví dụ của thái độ bất công này. Nhưng đã nói rằng,
tôi không có một giải pháp nào vừa cho tất cả cho vấn
đề đó trong tay, dù tất cả bằng chứng chỉ về một
hướng: bãi bỏ.
"Patents
are here to stay." This is the sort of statement that makes me
uneasy. I guess in the 17th century the common wisdom was "slavery
is here to stay." In the 18th century giving voting rights to
women seemed absurd and foreseeing open borders between France and
German was crazy talk in 1945. At a certain point, fortunately, those
things changed for the better. Is it time to change the common wisdom
on patents as well? Is the time ripe—will it ever be?—to utter
the frightening word abolition?
I do not have the privilege to know the answer, but I regard the
question as a legitimate one. According to some patent experts,
however, questioning the very existence of patents seems blasphemous.
Why?
Patents
have a strong appeal to many. Those who have a large patent
portfolio, for instance. Lawyers and patent attorneys do not seem
particularly eager to see their careers end either. The same can be
said for patent offices. The list is rather long. I must confess, I
myself make part of my living consulting on patent-related
transactions, so I have a stake weighing against
abolition. All the
same, it would be unfair to just say it is only a conflict of
interest. It is also, perhaps chiefly, a cultural bias. We know what
we have, but we don't really know what we don't have. The system has
worked well for so many years, why should it be abolished? Can't it
be just reformed? And if abolished, to be replaced with what? Horror
vacui! Again, common
wisdom.
Don't
get me wrong, I am not saying that all patents should be abolished
tomorrow unconditionally. Of course we should apply an old saying:
"Primum non
nocere." (First,
don't do damage). Keep a conservative approach, prefer freedom of
enterprise over restriction and exploitation of others' work.
Instead, incidentally, there is a strong and unbelievable push toward
ever increasing patent protection, monopolies, new forms of
"intellectual property", even without any trace of
evidence, or even an attempt to gather any, that such changes are
beneficial. Europe and database rights should be an example of this
wrongful attitude. But having said that, I have no one-size-fits-all
solution to the issue at hand, although all evidence points in one
direction: abolition.
Nhưng sự bãi bỏ các
bằng sáng chế khoonng xuất hiện trong bất kỳ chương
trình nghị sự lập pháp nào, với một vài ngoại lệ,
giống như New Zealand (dù sự cấm trao bằng sáng chế cho
phần mềm hình như đang có cơ bị đổ xuống sông để
phù hợp với hiện trạng tại châu Âu). Nếu bạn dám -
như tôi dám - đặt nó lên bàn tranh luận, hỏi, “Vì sao
chúng ta có các bằng sáng chế, chúng ta liệu có tốt hơn
nếu không cho chúng?”, thì bạn bị dán nhãn như một kẻ
Không tưởng, ngụ ý bạn là thằng ngốc và đang tấn
công sở hữu cũng như thị trường tự do? Không phải
cho tất cả!
Các bằng sáng chế
làm sự sáng tạo khá gần đây được thừa nhận như
một biện pháp đạt một mục đích. Tôi vì thế xem nó
là một tỷ lệ hợp pháp để yêu cầu liệu mục đích
(việc thúc đẩy đổi mới bằng việc cung cấp những
khuyến khích, thông qua một cái giá của sự độc quyền,
để nghiên cứu và phát triển) được phục vụ tốt
nhất với các bằng sáng chế và liệu chi phí có là quá
cao.
Một số người nói
điều này chỉ là suy nghĩ ước vọng. Thậm chí nếu họ
thừa nhận rằng việc đặt câu hỏi về các bằng sáng
chế là một hoạt động hợp pháp, thì chỉ là một câu
hỏi có tính triết học cho chúng. Một đồng nghiệp đầy
năng lực và sáng chói của Phần mềm Tự do, để khước
từ sự gợi lên sự bãi bỏ các bằng sáng chế trong
tương lai, và đặc biệt của cái gọi là các bằng sáng
chế phần mềm, đã sử dụng câu thành ngữ khêu gợi
của người Scotland: “Nếu những điều ước là những
con ngựa, thì những người cầu xin có thể cưỡi được”.
Nghĩa là, tất nhiên, nó sẽ không xảy ra sớm.
But
patent abolition does not appear in any legislative agenda, with some
exceptions, like New Zealand (although prohibition to patent software
is apparently being watered down to match the current situation in
Europe). If you dare—as I dared—to put it on the discussion
table, asking, "Why do we have patents, wouldn't we be better
off without?", then you are labeled as an Utopian at best,
implying you are a fool and are attacking property as well as the
free market. Pas du
tout!
Patents
are a relatively recent creation conceived as a means to a goal. I
therefore consider it a legitimate proposition to ask if the goal
(spurring innovation by providing incentives, via a monopolistic
prize, to research and development) is best served with patents and
whether the cost is too high.
Some
say this is just wishful thinking. Even if they concede that
questioning patents is a legitimate activity, it is just a
philosophical one to them. A very competent and brilliant Free
Software colleague, in order to reject the evocation of a future
abolition of patents, and in particular of the so-called software
patents, used a very evocative Scottish proverb: "If
wishes were horses, beggars would ride."
Meaning, of course, it is not going to happen.
Bạn có chắc không?
Chỉ 3-4 năm trước,
phổ biến từng được suy nghĩ rằng hệ thống bằng
sáng chế trong công nghệ từng có khả năng tự qui định.
Một số qui trình đặc trưng (như tôi biết, mà với
những kết luận khác nhau) như Phá bỏ Đảm bảo Đôi
bên - MAD (Mutually Assured Destruction), một tình huống nơi
mà sự cân bằng đạt được tương tự với sự cân
bằng của các lực lượng tronng Chiến tranh Lạnh. Như
MAD không làm việc được đối với các Thực thể Không
Thực hành - NPE (Non-Practicing Entities), hoặc như chúng
thường được tham chiếu tới, như là các quỷ lùn bằng
sáng chế. Tốt, họ nói, hãy bỏ các quỷ lùn và hệ
thống được sửa. Xin lỗi, không hoàn toàn như vậy.
MAD chỉ làm việc khi
2 lực lượng đối kháng là ngang nhau và đe dọa lẫn
nhau, nó không pháp dụng được trong nhiều trường hợp,
ngoài ví dụ của các quỷ lùn bằng sáng chế. Những gì
đáng lo ngại hơn thậm chí khi về lý thuyết thì có 2
tay chơi lownns với hàng tá các bằng sáng chế, MAD đã
không làm việc tốt được. Hai năm gần đây đã chỉ ra
rằng, ít nhất trong nền công nghiệp điện thoại thông
minh, MAD đã không đưa ra được những khuyến khích đủ
để nói ra cho các nhà xử án. Quả thực mọi người đã
kiện lẫn nhau hầu như ở bất kỳ chỗ nào.
Nhưng điều này chỉ
là đỉnh chóp của tảng băng, chúng ta không thể đếm
được có bao nhiêu doanh nghiệp đã bị đánh tan vì sợ
hãi việc treo lơ lửng các vụ kiện tụng về bằng sáng
chế, trong một hệ thống nơi mà chỉ là cơ hội của
việc kiện tụng một vụ kiện bằng sáng chế thường
không là một lựa chọn cho cái đuôi dài nơi mà đổi
mới chủ yếu xảy ra. Các bằng sáng chế ở đó nhiều
hơn để giữ lại công nghệ đang tồn tại hơn là khuyến
khích công nghệ mới đi tới. Điều này là theo thiết
kế, và đã và luôn là như vậy, mà bây giờ công nghệ
chuyển động với tốc độ nhanh hơn và sự xung đột là
rõ ràng hơn.
Mỗi
người thấy rằng hệ thống đang không làm việc, nó tạo
ra những vấn đề, nó phá hủy giá trị, nó đưa ra những
khuyến khích không đổi mới, mà để kiện tụng. Hầu
hết thời gian kiện tụng như vậy được ai đó, mà nếu
khác sẽ bị sập vì sự cạnh tranh có hiệu quả hơn,
tham gia vào. Các nghiên cứu kinh tế đang chất dồn chỉ
ra nền kinh tế của các bằng sáng chế hoàn toàn lầm
đường lạc lối như thế nào, đặc biệt trong lĩnh vực
CNTT. Bằng chứng là ít nhất một số dạng tái cấu trúc
hoàn toàn cơ bản được yêu cầu là quá nhiều mà thậm
chí cho tới nay các nguồn không nghi ngờ gì, ví dụ, các
nhà tư tưởng của thị trường tự do, của Trường
Chicago như Becker
và Richard
Posner,
đang nói lên, đang kêu gọi loại trừ các lĩnh vực nhất
định của công nghệ thông tin khỏi việc cấp bằng sáng
chế. Chúng bao gồm các lĩnh vực nơi mà đầu tư là mỏng
và sự tưởng thưởng là khổng lồ, làm cho các bằng
sáng chế phần mềm trở thành ví dụ tốt nhất ở những
nơi mà điều này sẽ xảy ra. Bức màn câm lặng đang
được vén lên. Một số bằng sáng chế được phát
hành, như các bằng sáng chế về phần mềm và các giao
diện đồ họa người sủ dụng, đang nhận được nhiều
sự chú ý đạt tới các trang bìa của tin tức. Thậm chí
Văn phòng Bằng sáng chế và Thương hiệu Mỹ dường như
đang nói về một Tới Lượt Anh về việc đóng dấu vào
một số bằng sáng chế của một dạng mà trước đó đã
có một cách rất dễ dàng để tiến.
Are
we sure?
Only
three or four years ago, it was commonly thought that the patent
system in technology was capable of self-regulation. Some
characterized the process (as did I, but with different conclusions)
as Mutually Assured Destruction (MAD), a situation where balance is
reached similar to the balance of forces during the Cold War. But MAD
doesn't work for Non-Practicing Entities (NPEs), or as they are often
referred, for patent trolls. Good, they say, get rid of trolls and
the system is fixed. Not quite so, sorry.
MAD
works only when two opposing forces are equally and mutually
threatened, which does not apply in many cases, beside the patent
trolls example. What is more troublesome is even when in theory there
are two big players with dozens of patents, MAD has not worked well.
The last two years have shown that, at least in the smartphone
industry, MAD did not provide sufficient incentives to stay out of
the courthouses. Indeed everybody has sued everybody else almost
everywhere.
But
this is just the tip of the iceberg, we can't count how many
businesses are disrupted by the threat of impending patent
litigations, in a system where the mere chance of litigating a patent
lawsuit is frequently not an option for the long tail where
innovation mostly occurs. Patents are there more to preserve the
existing technology than to spur new technology to come around. This
is by design, and has always been so, but now technology moves at a
faster pace and the contradiction is more evident.
Everybody
sees that the system is not working, it creates problems, it destroys
value, it provides incentives not to innovate, but to litigate. Most
of the time such litigation is engaged by someone who would otherwise
be disrupted by more efficient competition. Economic studies are
stacking up showing how the economy of patents is completely astray,
especially in the Information Technology field. The evidence that at
least some kind of radical reformation is required is so abundant
that even hitherto unsuspected sources, for instance free market,
School of Chicago thinkers like Gary
Becker and Richard
Posner, are speaking up, calling for excluding certain fields of
technology from patenting. These include fields where investment is
slim and rewards are huge, making software patents the best example
where this should occur. The curtain of silence is being lifted. Some
of the patents issued, such as those on software and on graphical
user interfaces, are receiving a lot of attention reaching the front
pages of the news. Even the U.S. Patent and Trademarks Office seems
to be taking a U-turn on the rubber stamping some patents of a kind
that formerly had a very easy way forward.
Cuối
cùng, một người không thể đánh giá thấp thực tế
rằng Phần mềm Tự do (hoặc nguồn mở) thực sự đang
có một tác động khổng lồ trong sự chuyển dịch hệ
biến hóa mới, bao gồm sự nổi lên của các mạng xã
hội và điện toán đám mây. Các
bằng sáng chế và Phần mềm tự do là ngược nhau về
nghĩa. Gần đây Richard Stallman đã đưa ra một cách vận
hành dễ dàng để vượt qua vấn đề xác định những
gì là một bằng sáng chế, nó tất cả đều nhất quán
với kiểm thử giấy quỳ tím của riêng tôi: đó là một
bằng sáng chế phần mềm khi bạn vi phạm nó bằng việc
phát hành phần mềm.
Nó có thể là một qui định thô, lỗ mãng, nhưng nó đưa
ra một bó những gì chúng ta cần để loại bỏ các bằng
sáng chế phần mềm bằng việc phẫu thuật nếu chúng ta
muốn giữ lại hầu hết các hệ thống. Phần mềm Tự
do đưa ra một trường hợp rõ ràng cho sự bãi bỏ và
người đề xướng chính của nó đưa ra một qui tắc rõ
ràng để phân phối nó và giữ gìn hệ thống. Nhưng Phần
mềm Tự do chỉ là một khía cạnh, dù một động lực
chính, để dịch chuyển đang xảy ra hiện nay.
Chúng
ta đang trải nghiệm bình minh đang lên của một kỷ
nguyên mới trong công nghệ (đặc biệt trong phần mềm),
đang dịch chuyển khổng lồ từ sự thiếu tới sự thừa
các hàng hóa số, na ná giống như đối với sự gián
đoạn lớn đã xảy ra trong lịch sử, đối với trật tự
y hệt về độ lớn như việc chuyển từ việc săn bắn
và hái lượm sang chân nuôi trồng trọt, hoặc từ sự
sản xuất phi công nghiệp, nặng về làm bằng tay, sang
công nghiệp hóa, tự động hóa của các hàng hóa.
Những
người mới tới, những kẻ hủy diệt, có điều này nói
chung: họ muốn vứt bỏ hệ thống hiện hành, bằng việc
loại bỏ các công cụ mà giữ lại tình trạng ban đầu,
mà theo đó, cậu bé quảng cáo là hệ thống bằng sáng
chế. Điều này trải từ Amazon - nhất định không hổ
thẹn về việc cấp bằng sáng chế, nhưng theo Jeff Bezos
ai đó đang kêu gọi ít nhất cho sự cải cách không lồ
và chuyển đổi - tới Google, Twitter, Facebook, Rackspace, Red
Hat, và nhiều hãng khác, những người giữ quan điểm
chống lại các bằng sáng chế phần mềm vói các mức độ
khác nhau về thuyết cấp tiến, đật nó vào mực đen.
Các nhà hoạt động
chính trị xã hội về các quyền số, các học giả, ý
kiến công chúng và (có lẽ đa số) các lợi ích kinh tế
đang xít gần nhau hơn, từng tí một hướng tới các vị
trí của người theo chủ nghĩa bãi bỏ. Nó đang xảy ra
bây giờ. Nhanh tới đâu còn khó nói, nhưng đường hướng
là - ít nhất đối với tôi - rõ ràng. Hãy gọi tôi là
thằng ngốc, nhưng tôi tin chúng ta đang sắp thấy một số
người đi xin đang cưỡi nhiều con ngựa kỳ quặc trong
thời gian ngắn tới.
Finally,
one cannot underestimate the fact that Free Software (or open source)
is really having a huge impact in the new paradigm shifts, including
the rise of social networks and cloud computing. Patents and Free
Software are antonyms. Recently Richard Stallman provided an easy
operative way to overcome the problem of defining what a software
patent is, which is all in all consistent with my own litmus test:
it's a software patent when you infringe it by distributing software.
It may be a rough, blunt rule, but it provides the bulk of what we
need to surgically remove software patents if we want to preserve
most of the systemcar. Free Software provides a clear case for
abolition and its main proponent provides a clear rule to deliver it
and preserve the system. But Free Software is just one aspect, albeit
a major driver, to the shift that is occurring now.
We
are experiencing the dawn of a new era in technology (especially in
the software), massively moving from scarcity to abundance of digital
goods, akin to the big discontinuities that happened in history, of
the same order of magnitude as moving from hunting and collecting to
farming, or from non-industrialized, hand crafted, to industrialized,
automated production of goods.
Newcomers,
disruptors, have this in common: they want to get rid of the existing
system, by removing the tools that preserve the status quo, for which
the poster child is the patent system. Unsurprisingly, today's
disruptors are en masse speaking against software patents. This
ranges from Amazon—certainly not shy on patenting, but having in
Jeff Bezos someone who calls
at least for huge and swift reform—to Google, Twitter,
Facebook, Rackspace, Red Hat, and many others, who hold a stance
against software patents with various degrees of radicalism, putting
it in black ink.
Digital
rights activists, scholars, public opinion and (perhaps the majority
of) economic interests are getting closer, inching towards
abolitionist positions. It is happening now. How fast is hard to say,
but the direction is—at least to me—clear.
Call
me a fool, but I believe we are about to see some beggars riding a
lot of odd horses in a short while.
Dịch: Lê Trung Nghĩa
Cảm ơn bạn đã bỏ công dịch bài viết rất sâu sắc này. Xin mạo muội góp ý về cách dịch một số từ sau:
Trả lờiXóa* uneasy: băn khoăn, không yên, không thoải mái chứ không phải "không dễ dàng".
* have this in common: có chung một điều này (thành ngữ "have something in common") không phải "có điều này nói chung".
* foreseeing open borders between France and German: Dự đoán trước đường biên giới mở giữa Pháp và Đức, không phải "việc lo xa các đường biên giới giữa Pháp và Đức".