05 September 2011
Bài được đưa lên
Internet ngày: 05/09/2011
Lời
người dịch: Bài viết nói về những lợi ích quốc gia
khi cân nhắc về bản quyền. Những gì tốt với người
ta chưa chắc đã là tốt với mình. Ngay cả tổng
thống Pháp Sarkozy cũng trở thành trò hề cho những tuyên
bố nghịch nhĩ của người châu Âu về bản quyền.
Một trong những mẩu
nghiên cứu quan trọng gần đây xuất hiện trong lĩnh vực
bản quyền và sự tuân thủ của nó là “Ăn
cắp nghe nhìn trong các nền kinh tế đang nổi lên”.
Nếu bạn còn chưa đọc nó, thì xin đọc bây giờ - tôi
sẽ đợi...
Tác giả của nghiên
cứu này, Joe Karaganis, bây giờ đã sáng tác có lẽ sự
giải
thích ngắn gọn nhất về vì sao chính sách của châu
Âu về tuân thủ mạnh bản quyền không có ý nghĩa về
kinh tế:
vậy đâu là nơi có
những lợi ích kinh tế của Liên minh châu Âu? Hãy nhìn
vào các con số:
*** Theo Ngân hàng Thế
giới, các nhà nhập khẩu nghe nhìn cua châu Âu đã vượt
qua xuất khẩu của mình với một tỷ lệ khoảng 4-1.
Trong năm 2008, Châu Âu (EU 27 nước) đã nhập khoảng 14.7
tỷ USD trong nghe nhìn và các dịch vụ có liên quan (về
cơ bản, các giấy phép cho các phim, TV, radio, và ghi âm).
Một cách tưởng phản, nó đã xuất khẩu được khoảng
3.9 tỷ USD, với thâm hụt thương mại thuần cỡ 10.8 tỷ
USD (Các
con số thống kê thương mại Quốc tế năm 2010: 156).
*** Khoảng 56% nhập
khẩu này (8.35 tỷ USD) tới từ Mỹ. Đổi lại, châu Âu
xuất khẩu khoảng 1.7 tỷ USD sang Mỹ, tạo ra một cán
cân thương mại thuần âm khoảng 6.65 tỷ USD. Đây là còn
chưa bao gồm các giấy phép phần mềm, nơi mà các công
ty Mỹ độc quyền hóa phần lớn các thị trường tiêu
dùng và doanh nghiệp châu Âu.
*** Mỹ, ngược lại,
là một nhà xuất khẩu thuần lớn của các hàng hóa nghe
nhìn, với khoảng 13.6 tỷ USD xuất khẩu và 1.9 tỷ USD
nhập khẩu.
One
of the most important recent pieces of research to appear in the
field of copyright and its enforcement was "Media
Piracy in Emerging Economies". If you haven't read it,
please do so now - I'll wait...
The
author of that study, Joe Karaganis, has now penned perhaps the best
short explanation
of why Europe's policy on strong enforcement of copyright does not
make economic sense:
where
do the EU’s economic interests lie? Let’s look at the
numbers:
***
According to the World Bank, Europe’s audiovisual imports exceed
its exports by a ratio of around 4-1. In 2008, Europe (EU 27)
imported roughly $14.7 billion in audiovisual and related services
(basically, licenses for movies, TV, radio, and sound recording).
In contrast, it exported about $3.9 billion, for a net trade deficit
of $10.8 billion (International
Trade Statistics 2010: 156).
***
About 56% of those imports ($8.35 billion) come from the US.
The EU, in turn, exports about $1.7 billion to the US, resulting in a
net negative trade balance of around $6.65 billion. This does
not include software licenses, where US companies monopolize larger
parts of the European consumer and business markets.
***
The US, in contrast, is a large net exporter of audiovisual goods,
with roughly $13.6 billion in exports and $1.9 billion in imports.
Vì thế:
Đối với các quốc
gia hoặc vùng lãnh thổ mà các nhà nhập khẩu thuần các
hàng hóa có bản quyền, thì các tiêu chuẩn IP cao hơn và
sự tuân thủ mạnh hơn sẽ gây ra trong các thanh toán gia
tăng cho những người nắm giữ các quyền của nước
ngoài. Vì Mỹ hoàn toàn áp đảo các thị trường nghe
nhìn của châu Âu, nên sự tuân thủ mạnh hơn trong các
lĩnh vực này là, trong thực tế, sự tuân thủ nhân danh
của Hollywood.
Vì thế việc ăn cắp
các sản phẩm nghe nhìn của Mỹ thường làm giảm dòng
tiền ra từ nền kinh tế châu Âu. Và, vâng, các học giả
của nền công nghiệp này sẽ bẻ queo, nhưng những gì về
sự mất doanh số vì ăn cắp các tác phẩm có bản quyền
lưu thông thuần bên trong EU?
Ăn cắp nội địa
có thể đặt ra những thiệt hại mất mát trong các khu
vực công nghiệp đặc thù, nhưng không có những mất mát
cho nền kinh tế của quốc gia lớn hơn. Bên trong một
quốc gia [hoặc trong trường hợp này, khu vực], ăn cắp
các hàng hóa quốc nội là một sự chuyển dịch về
doanh thu, không phải sự mất mát. Tiền mà những người
tiêu dùng hoặc các doanh nghiệp tiết kiệm trong các CD,
DVD hoặc phần mềm sẽ không biến mất, mà được chi
tiêu vào những thứ khác - nhà đất, đồ ăn thức uống,
giải trí khác, các chi tiêu nghiệp vụ khác, ... Những
chi tiêu này, tới lượt nó, sẽ tạo ra doanh số thuế,
các công việc mới, các đầu tư vào hạ tầng, và một
dãy các hàng hóa khác thường được trích dẫn trong cột
mất của các phân tích công nghiệp. Để tạo ra một vụ
về những thiệt hại kinh tế quốc gia hơn là những
thiệt hại cho một khu vực hẹp hơn nào đó, sử dụng
tiềm tàng doanh số thiệt hại sẽ được so sánh: đầu
tư được biết trước trong các nền công nghiệp bị ảnh
hưởng cần thể hiện một đầu ra kinh tế tiềm tàng
tốt hơn thặng dư tiêu dùng được tạo ra bởi sự ăn
cắp (SAnchez 2008). Ảnh hưởng thuần lên nền kinh tế,
được hiểu một cách phù hợp, là sự khác biệt giữa
giá trị của 2 đầu tư. Những so sánh đó dẫn tới lãnh
địa rất phức tạp như các đầu tư sát giới hạn
trong các nền kinh tế khác nhau tạo ra những đóng góp
khác nhau cho tăng trưởng và năng suất. Tuy nhiên, chưa
từng có phân tích nghiêm túc nào về vấn đề này, vì
các nghiên cứu công nghiệp đã bỏ qua thặng dư tiêu
dùng, duy trì sự tưởng tượng rằng ăn cắp nội địa
thể hiện một sự mất mát cho nền kinh tế quốc gia
không bị pha loãng.
Về phần chúng ta,
chúng ta nắm lấy nghiêm túc khả năng rằng thặng dư
tiêu dùng từ ăn cắp cáo lẽ sẽ sinh sản nhiều hơn, có
giá trị hơn về mặt xã hội, và/hoặc tạo ra nhiều
công việc hơn so với đầu tư bổ sung trong các khu vực
phần mềm và nghe nhìn. Chúng ta nghĩ khả năng này gia
tăng trong các thị trường về các hàng hóa giải trí,
chúng đóng góp cho sự tăng trưởng những bổ sung ít cho
năng suất, và còn xa hơn tại các quốc gia mà nhập khẩu
hầu hết các hàng hóa nghe nhìn và phần mềm - ngắn
gọn, gần như khắp nơi ngoài nước Mỹ.
Therefore:
For
countries or regions that are net importers of copyrighted goods,
higher IP standards and stronger enforcement will result in increased
payments to foreign rights holders. Because the US thoroughly
dominates European audiovisual markets, stronger enforcement in these
areas is, in practice, enforcement on behalf of Hollywood.
So
pirating of US audiovisual products actually reduces the outflow of
money from the European economy. Ah, yes, the industry pundits
will retort, but what about the loss of revenue due to pirating of
copyright works that circulate purely within the EU?
Domestic
piracy may well impose losses on specific industrial sectors, but
these are not losses to the larger national economy. Within a given
country [or in this case, region], the piracy of domestic goods is a
transfer of income, not a loss. Money saved by consumers or
businesses on CDs, DVDs, or software will not disappear but rather be
spent on other things—housing, food, other entertainment, other
business expenses, and so on. These expenditures, in turn, will
generate tax revenue, new jobs, infrastructural investments, and the
range of other goods that are typically cited in the loss column of
industry analyses. To make a case for national economic harms rather
than narrower sectoral ones, the potential uses of lost revenue need
to be compared: the foregone investment in the affected industries
needs to represent a better potential economic outcome than the
consumer surplus generated by piracy (Sanchez 2008). The net impact
on the economy, properly understood, is the difference between the
value of the two investments. Such comparisons lead into very
complicated territory as marginal investments in different industries
generate different contributions to growth and productivity. There
has been no serious analysis of this issue, however, because the
industry studies have ignored the consumer surplus, maintaining the
fiction that domestic piracy represents an undiluted national
economic loss.
For
our part, we take seriously the possibility that the consumer surplus
from piracy might be more productive, socially valuable, and/or job
creating than additional investment in the software and media
sectors. We think this likelihood increases in markets for
entertainment goods, which contribute to growth but add little to
productivity, and still further in countries that import most of
their audiovisual goods and software—in short, virtually everywhere
outside the United States.
Đây là một điểm
mà tôi đã thực hiện ở đâu đó nữa rồi, và điểm
đó là hầu như bị bỏ qua một cách phổ biến trong các
phân tích về ảnh hưởng kinh tế của ăn cắp.
Tài liệu sau đó đủa
ra một phân tích thú vị về một nền công nghiệp cụ
thể, phim ảnh. Nó nhìn vào những phim nào được làm tại
các quốc gia nào, và ai thực sự có lợi. Không ngạc
nhiên, nó phát hiện rằng nền công nghiệp phim châu Âu
hoàn toàn là nô lệ cho Hollywood, và đây chính là việc
dẫn tới chính sách bản quyền tại châu Âu:
Đây là quan hệ
đối tác non trẻ mà nên được cân nhắc đối lại
những hy sinh rộng lớn hơn của ăn cắp và tự do ngôn
luận được xây dưng trong quá nhiều chính sách tuân thủ
IP mức Ủy ban châu Âu EC và nhiều quốc gia, như kế
hoạch '3 sọc' của Pháp, mà sẽ cắt các công dân Pháp
ra khỏi Internet vì ăn cắp các sản phẩm của Hollywood.
Sự tuân thủ mạnh tăng cường cho những vị thế hiện
trạng trong thị trường, nhưng ở một chi phí chung leo
thang khi hành vi của người tiêu dùng trở nên tập trung
thực sự đối với các hoạt động tuân thủ. Không có
gì trong những chính sách này sẽ điều chỉnh cán cân
sức mạnh văn hóa hoặc thay đổi hướng của sự trả
tiền cả. Đó là vì sao tôi đã đặc tính hóa cho kế
hoạch tuân thủ của EU như là: “gửi tiền tới Mỹ”.
Việc răn dạy đạo
đức thuật hùng biện về IP cũng là một điều bất lợi
trong ngữ cảnh này. Việc tiếp tục bảo vệ cho IP như
một quyền cơ bản dài sau khi nó đã được làm thành
một đối tượng của chính sách thương mại sẽ để
đầu hàng bất kỳ tác dụng đòn bẩy nào trong việc
tiến hành các vụ làm ăn. Một người đi thương thảo
có thể sẽ rất may mắn có được một đối tác như
vậy ở phía bên kia của cái bàn.
Và đó chính xác là
những gì mà Mỹ có tại châu Âu, không ít hơn nhờ
Sarkozy, người đã và đang là người đề xuất chính của
chương trình nghị sự về vi phạm bản quyền chống sản
xuất của châu Âu. Tuyên bố chính của chính sách bát
nháo đó được ông ta thực hiện trong câu chuyện cười
toàn cầu trong cuộc họp G8:
Tôi biết và hiểu
rằng quan niệm của người Pháp chúng tôi về các quyền
tác giả không y hệt như tại Mỹ hoặc các nước khác.
Tôi đơn giản muốn nói rằng chúng tôi giữ các nguyên
tắc chung được tuyên bố trong hiến pháp Mỹ nhiều như
trong Tuyên bố về các Quyền con người vào năm 1789:
không ai sẽ có được sản phẩm của các ý tưởng, tác
phẩm, sự tưởng tượng của họ – bị chiếm đoạt
tri thức mà không bị trừng phạt cả.
This
is a point I've made elsewhere, and which is almost universally
overlooked in analyses of the economic impact of piracy.
The
paper then provides a fascinating analysis of one particular
industry, that of films. It looks at what films are made in
which countries, and who really benefits. Not surprisingly, it
reveals that the European film industry is completely in thrall to
Hollywood, and it is this that is guiding copyright policy in Europe:
It’s
this junior partnership that should be weighed against the
wider sacrifices of privacy and freedom of speech built into so
many recent national and EC-level IP enforcement policies, such as
the French ’3-strikes’ plan, which will cut French citizens off
of the Internet for the piracy of Hollywood productions. Strong
enforcement reinforces status quo positions in the market, but at an
escalating public cost as consumer behavior becomes the real focus of
enforcement activities. There is nothing in these policies will
alter the balance of cultural power or change the direction of
payments. That’s why I’ve characterized the EC enforcement
plan as: “send money to the US.”
Moralizing
IP rhetoric is also a handicap in this context. Continuing to
defend IP as a fundamental right long after it has been made an
object of trade policy is to surrender any real leverage in making
deals. A trade negotiator would be very lucky have such a
partner on the other side of the table.
And
that's precisely what the US has in Europe, not least thanks to
Sarkozy, who has been the main proponent of Europe's
counterproductive copyright infringement agenda. The key
statement of that topsy-turvy policy was made by him during the
global joke known as the e-G8 meeting:
I
know and understand that our french conception of author’s rights
isn’t the same as in the United States or other countries. I simply
want to say that we hold to the universal principles proclaimed in
the American constitution as much as in the Declaration of the Rights
of Man in 1789: that no one should have the product of their ideas,
work, imagination–their intellectual property–expropriated with
impunity.
Mỗi người trong số
bạn hiểu những gì tôi nói ở đây vì mỗi người trong
số các bạn cũng là một người sáng tạo, và với tư
cách của những quyền của người sáng tạo đó bạn đã
tìm thấy các doanh nghiệp mà hôm nay đã trở thành các
đế chế. Các thuật toán trao cho bạn sức mạnh của
bạn; sự đổi mới sáng tạo nhất quán đó là sức mạnh
của bạn; công nghệ làm thay đổi thế giới là tài sản
của bạn, và không ai tranh cãi về điều đó. Mỗi người
trong các bạn, mỗi người trong chúng ta, có thể vì thế
hiểu rằng nhà báo, giám đốc, hoặc người trình diễn
có thể có các quyền y như vậy – Tổng thống Pháp
Sarkozy, mở hội nghỉ e-G8? Mà ông đã triệu tập vào
tháng tư vừa qua.
Như Karraganis chỉ ra:
Với lời khen ngợi
thái quá này các CEO về kỹ thuật và nghe nhìn tại e-G8,
Sarkozy đã thể hiện sự nghịch tai về nhận thức cơ
bản của châu Âu về IP: sự ôm lấy các quyền vạn năng
chung như một cách giả đò sự bình đẳng với những
sức mạnh thực sự trong căn phòng.
Phần còn lại cái
mẩu của ông ta nhìn vào cách mà châu Âu đã kết thúc ở
vị trí này nơi mà nó có thể viện lý một cách hăng
hái cho một tiếp cận mà đã chống lại chính những lợi
ích tốt nhất của chính mình. Vì thế, nó đưa ra ngữ
cảnh không có giá trị cho những động thái hôm nay, và
nên được bất kỳ ai đọc mà muốn hiểu chúng – và
tính tới chúng.
Each
of you understands what I say here because each of you is also a
creator, and it is in virtue of these creator’s rights that you
have founded businesses that today have become empires. The
algorithms that give you your strength; this constant innovation that
is your force; this technology that changes the world is your
property, and nobody contests it. Each of you, each of us, can thus
understand that the writer, the director, or the performer can have
the same rights. – French President Sarkozy, opening the ‘e-G8?
conference that he convened this past April.
As
Karaganis points out:
With
this fulsome praise of tech and media CEOs at the e-G8, Sarkozy
expressed the basic European cognitive dissonance on IP: the
embrace of universal rights as a way of pretending equality with the
real powers in the room.
The
rest of his piece looks at how Europe ended up in this position where
it would be arguing strenuously for an approach that was against its
own best interests. As such, it provides invaluable context for
today's moves, and should be read by anyone wanting to understand
them - and to counter them.
Dịch tài liệu: Lê
Trung Nghĩa
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Lưu ý: Chỉ thành viên của blog này mới được đăng nhận xét.