Free
and open source software and your patents
By Rowan Wilson,
Published: 16 April 2008, Reviewed: 12 November 2012
Bài được đưa lên
Internet ngày: 12/11/2012
Lời
người dịch: Bằng sáng chế phần mềm hiện vẫn là
vấn đề gây tranh cãi, cả ở những nơi mà luật pháp
thừa nhận lẫn ở những nơi luật pháp không thừa nhận.
Để hiểu được tốt hơn điều này, tốt nhất bạn hãy
đọc kỹ bài để tự quyết nếu bạn là một lập trình
viên phần mềm, bất kể là nguồn đóng hay nguồn mở.
Câu hỏi về làm thế
nào việc cấp phép phần mềm tự do nguồn mở (PMTDNM)
tương tác với quyền sở hữu các bằng sáng chế phần
mềm thường làm nảy sinh trong những người chuyên nghiệp
có trách nhiệm với việc tối đa hóa giá trị và hoàn
vốn đầu tư từ sở hữu phần mềm. Tài liệu này giải
thích một số vấn đề chung nhất xung quanh chủ đề
này.
Các vấn đề đó
là gì?
Nếu bạn không sở
hữu bất kỳ bằng sáng chế nào, và không có kế hoạch
để có, rõ ràng không có vấn đề gì đặc biệt đối
với những tương tác giữa các bằng sáng chế và việc
cấp phép của bạn. Tuy nhiên, ở những nơi mà một người
hoặc viện trường có sở hữu các bằng sáng chế phần
mềm hoặc định có, thì các tác động của việc cấp
phép PMTDNM phải được xem xét cẩn thận trước khi áp
dụng một chiến lược cấp phép như vậy. Việc cấp
phép cho mã của bạn theo cách này có thể trao các quyền
theo luật bằng sáng chế cho những người nhận mã của
bạn, và vì mô hình cấp phép tự do nguồn mở được
thiết kế để phổ biến phần mềm và giấy phép có
liên quan của nó càng rộng rãi bao nhiêu càng tốt, thì
một sự trao bằng sáng chế như vậy cũng sẽ, có tiềm
năng, rất rộng cả theo các quyền nó trao và khán thính
phòng theo đó nó trao cho họ.
Hơn nữa, các bằng
sáng chế phần mềm tự bản thân chúng là còn gây
tranh cãi (bản
dịch tiếng Việt). Nhiều tác giả và các công ty công
nghệ phần mềm trong cả các môi trường nguồn mở và
đóng tranh cãi rằng những sáng tạo phần mềm cũng là
trừu tượng để hưởng một cách hợp pháp sự bảo vệ
bằng sáng chế, giống nhiều các thuật toán hơn là những
thiết bị công nghiệp cụ thể. Tại châu Âu, phần mềm
thông thường được loại trừ khỏi khả năng được
cấp bằng sáng chế theo phần 52 Hiệp định Bằng sáng
chế châu Âu năm 1973. Tuy nhiên, thực tế trao sau đó của
cả Văn phòng Bằng sáng chế châu Âu và các cơ quan xem
xét bằng sáng chế quốc gia đã làm cho sự loại trừ
này hơi có vấn đề tranh cãi. Tại Mỹ, phần mềm không
bị loại trừ khỏi khả năng cấp bằng sáng chế, dù
nhiều người tranh cãi rằng nó nên loại trừ, và các
quyết định gần đây của Tòa án Tối cao Mỹ đã
mang tới ý tưởng vào câu hỏi mà không cung cấp bất kỳ
phán quyết áp dụng chung nào.
Đặc biệt cộng đồng
PMTDNM hầu hết có quan điểm phổ biến đối với khái
niệm về khả năng cấp bằng sáng chế của phần mềm.
Sự phát triển của PMTDNM nhấn mạnh tới khả năng của
các cá nhân để viết và phát hành mã một cách tự do.
Sự tồn tại của các bằng sáng chế phần mềm được
cộng đồng này xem như là việc định kiến nghiêm trọng
đối với khả năng đó, khi đòi phải tìm kiếm các bằng
sáng chế đầy tranh cãi trước khi viết mã có thể được
phân phối một cách an toàn. Sự thành công của một dự
án PMTDNM phần lớn sẽ phụ thuộc vào thiện chí của
cộng đồng người sử dụng và lập trình viên để tham
gia vào với phần mềm được dự án phát triển, nên
đáng để mang trong đầu quan điểm thái độ của cộng
đồng rộng lớn đối với các bằng sáng chế phần mềm.
Các bằng sáng chế
làm gì?
Các
giấy phép tự do nguồn mở ban đầu trao các quyền để
sửa đổi và phân phối lại phần mềm mà chúng bao trùm.
Khi phần mềm được ai đó phân phối khác với người
cấp phép, thì những người nhận sẽ hoặc là có một
giaayw phép phụ y hệt từ người phân phối hoặc một
giấy phép trực tiếp từ người cấp phép gốc ban đầu,
phụ thuộc vào các điều khoản của giấy phép đó.
Nhiều giấy phép PMTDNM rõ ràng trao các quyền vĩnh viễn.
Thậm chí ở những nơi mà chúng không làm thế, thì thực
tế rằng tất cả những người nhận có quyền phân phối
lại một cách tự do làm cho mục tiêu của việc kết
thúc có hiệu quả giấy phép đó gần như là không thể
đạt được. Vì lý do này, điều tốt nhất để nghĩ về
bất kỳ phần mềm nào được cấp phép theo cách này như
là được cấp phép vĩnh viễn.
Tất cả các giấy
phép của PMTDNM đều cho phép tùy biến thích nghi tự do
tư liệu mà chúng bao trùm và phân phối các phiên bản
được tùy biến thích nghi đó. Một số giấy phép, như
GPL (tất cả các phiên bản), bắt buộc rằng những tùy
biến thích nghi của phần mềm mà nó bao trùm phải được
phân phối theo cùng y hệt giấy phép đó, nếu chúng sẽ
được phân phối. Nguyên tắc này thường được tham
chiếu tới như là 'copyleft', và tồn tại trong nhiều giấy
phép PMTDNM. Các giấy phép 'copyleft' khác nhau về mức độ
mà ở đó chúng bắt buộc rằng những tùy biến thích
nghi sẽ được phân phối hoàn toàn theo các điều khoản
của giấy phép theo yêu cầu; GPL (tất cả các phiên bản)
chỉ định rằng bất kỳ tác phẩm nào có chứa mã được
cấp phép GPL phải được phân phối theo các điều khoản
của GPL, trong khi MPL (Mozilla Public License) cho phép các phần
bổ sung thêm vào, riêng rẽ của chương trình được tùy
biến thích nghi mang bất kỳ giấy phép nào, trong khi phần
còn lại phải theo MPL. Sự 'du di' này của copyleft giữa
các giấy phép khác nhau thường được đặc trưng như
việc chạy từ 'mạnh' sang 'yếu'.
Các giấy phép 'dễ
dãi' khác, như Giấy phép MIT, cho phép phần mềm nó bao
trùm sẽ được tùy biến thích nghi và kết quả được
phân phối theo các cách thức rộng rãi khác nhau, chỉ nói
rằng đâu là mã không được tùy biến thích nghi mà tác
giả phải được ghi công, và nơi nó được được tùy
biến thích nghi mà quyền của tác giả được yêu cầu
trước khi tên của họ có thể được gắn vào tùy biến
thích nghi đó.
Một số giấy phép
PMTDNM cũng rõ ràng trao các quyền bằng sáng chế cần
thiết vì các mục đích để sử dụng, tùy biến thích
nghi và phân phối mã, ví dụ như Giấy phép Apache v2,
GPLv3 và Giấy phép Công cộng Eclipse (Eclipse Public License).
Trong một số quyền tài phán, bao gồm cả nước Anh, có
khả năng cao rằng thậm chí những giấy phép PMTDNM đó
sẽ không trao rõ ràng các quyền bằng sáng chế đó trong
thực tế cung cấp chúng một cách ẩn. Sau tất cả, việc
trao quyền để thực hiện một hành động cụ thể ngụ
ý mạnh mẽ quyền để thực hiện các bước cần thiết
để làm thế. Vì thế quyền để phân phối lại phần
mềm được tất cả các giấy phép PMTDNM trao - nó có thể
còn gây tranh cãi - ngụ ý việc trao quyền để sử dụng
bất kỳ bằng sáng chế nào của người cấp phép có thể
bị sự phân phối mã vi phạm.
Điều này có nghĩa
gì đối với tôi và các bằng sáng chế của tôi?
Nói chung, việc cấp
phép cho PMTDNM là không nhất quán với trách nhiệm cho
việc cấp phép của các bằng sáng chế được thể hiện
trong phần mềm đó. Như được giải thích ở trên, sự
trao rộng rãi và vĩnh viễn được các giấy phép PMTDNM
thực hiệ đưa ra một con đường chi phí thấp để sử
dụng và phân phối cho những người được cấp phép
tiềm năng. Kết quả là những người được cấp phép
tiềm năng có lẽ không muốn trả tiền cho một giấy
phép.
Đã nói rằng, có
những tiếp cận cho sự phát triển và cấp phép mà cho
phép lấy tiền cho những bằng sáng chế được thể
hiện. Nếu có khả năng, tất nhiên, để thiết kế phần
mềm theo một cách theo module mà sẽ cho phép một phần
của mã thể hiện một bằng sáng chế sẽ được giữ
tách riêng khỏi phần còn lại của mã trong một dự án
phần mềm, và để cấp phép cho 2 phần đó một cách
tách biệt. Miễn là là các mã mà không
thể hiện bằng sáng chế rất hữu ích trong bản thân
nó, thì có thể tìm một cộng đồng người sử dụng
hoặc lập trình viên mà hạnh phúc để nhận nó. Hãy
liên hệ
nếu bạn có quan tâm trong việc thảo luận này.
Câu hỏi về hiệu
quả của sự tùy biến thích nghi thường được nêu ra
khi thảo luận về PMTDNM và các bằng sáng chế. Tại OSS
Watch chúng tôi thường được hỏi liệu một mẩu PMTDNM
có không thể được sử dụng như một xương sống cho
bằng sáng chế phần mềm được một cá nhân hoặc viện
trường nắm giữ hay không. Cở bản điều này rút gọn
về 2 vấn đề sau:
- Liệu PMTDNM mà tôi phát hành có được tùy biến thích nghi hợp pháp để thể hiện một bằng sáng chế của tôi mà tôi không muốn cấp phép theo cách này hay không?
- Liệu PMTDNM mà tôi phát hành có thể được sử dụng để giành được các giấy phép cho các bằng sáng chế mà từng không tồn tại vào thời gian tôi đã phát hành phần mềm hay không?
Câu trả lời cho cả
2 câu hỏi là 'không'. Trong trường hợp đầu, những tùy
biến thích nghi sau đó của phần mềm sẽ không được
bao trùm bằng sự trao bằng sáng chế có ngụ ý hoặc rõ
ràng của bạn mà bao trùm phần mềm gốc ban đầu. Bất
kỳ ai từng bổ sung thêm mã có thể hiện các bằng sáng
chế khác của bạn có thể sẽ vi phạm bằng sáng chế
đó theo một cách thức dễ dàng. Trong trường hợp thứ
2 có thể là khó để thiết lập chính xác khi nào một
giấy phép PMTDNM từng được khởi xướng trong một
trường hợp cụ thể. Tuy nhiên vấn đề truy cập này
tới các bằng sáng chế giành được sau đó sẽ không
nảy sinh - chủ yếu vì bằng việc phát hành phần mềm
với mã nguồn ngay từ đầu thì bạn sẽ có những cơ
hội chí tử được thành kiến của bạn về việc giành
được một bằng sáng chế về các qui trình được thể
hiện trong mã về sau này. Vì thế trong khi lo ngại thứ 2
không phải là sự lo ngại có giá trị, thì nó nhấn mạnh
tới sự cần thiết xem xét cẩn thận và có suy nghĩ về
phát hành PMTDNM trước khi nó được tiến hành. Phát hành
mã nguồn là tương đương với sự xuất bản, và sẽ
đóng kín lại các cơ hội để có được các bằng sáng
chế trong các qui trình được thể hiện trong mã đó.
Một giải thích chi
tiết hơn và nền tảng pháp lý tại châu Âu và Mỹ có
thể được thấy trong lưu ý ngắn gọn về các bằng
sáng chế phần mềm (bản
dịch tiếng Việt).
The
question of how free and open source software licensing interacts
with the ownership of software patents often arises among
professionals charged with maximising value and return from software
property. This document explains some of the most common issues that
surround this topic.
If
you do not own any software patents, and do not plan to, there are
obviously no issues specific to interactions between your patents and
licensing. Where a person or institution does own software patents or
does intend to, however, the implications of free and open source
licensing must be considered carefully before adopting such a
licensing strategy. Licensing your code in this way may grant rights
under patent law to the recipients of your code, and as the free and
open source licensing model is designed to disseminate software and
its associated licence as widely as possible, such a patent grant
will also be, potentially, very wide both in the rights it grants and
the audience to which it grants them.
In
addition, software patents themselves are controversial.
Many software authors and technology companies in both the open and
closed source spheres argue that software inventions are too abstract
to legitimately enjoy patent protection, being more akin to
mathematical algorithms than concrete industrial devices. In Europe,
software is nominally excluded from patentability by section 52 of
the European Patent Convention 1973. However, subsequent granting
practice by both the European Patent Office and national patent
examination bodies has made this exclusion somewhat moot. In the US,
software is not excluded from patentability, although many argue that
it should be, and recent
decisions by the US Supreme Court have brought the idea into
question without providing any generally applicable rulings.
Specifically
in the free and open source software community there is almost
universal opposition to the notion of the patentability of software.
Free and open source development stresses the ability of individuals
to write and release code freely. The existence of software patents
is seen by this community as seriously prejudicing that ability,
arguably necessitating expensive patent searches before code can be
safely released. The success of a free or open source software
project will largely depend upon the willingness of the user and
developer community to engage with the software developed by the
project, so it is worth bearing in mind the attitude of the
community-at-large to software patents.
Free
and open source licences primarily grant rights to modify and
redistribute the software that they cover. When the software is
distributed by someone other than the licensor, the recipients will
either gain an identical sub-licence from the distributor or a
licence direct from the original licensor, depending on the terms of
the licence. Many free and open source software licences explicitly
grant rights in perpetuity. Even where they do not, the fact that all
recipients are entitled to redistribute freely makes the goal of
effectively terminating the licence close to unachievable. For this
reason it is best to think of any software licensed in this way as
perpetually licensed.
All
free and open source software licences permit free adaptation of the
material they cover and distribution of these adapted versions. Some
licences, such as the GNU General Public License (all versions),
mandate that the adaptations of software that it covers must be
distributed under the same licence, if they are to be distributed at
all. This principle is often referred to as ‘copyleft’, and
exists in many free and open source licences. ‘Copyleft’ licences
vary in the extent to which they mandate that adaptations be
distributed wholly under the terms of the licence in question; the
GNU General Public License (all versions) specifies that any work
containing GPL-licensed code must be distributed under the terms of
the GPL, while the Mozilla Public License allows separate, newly
added sections of the adapted program to bear any licence, while the
remainder must be under the MPL. This ‘gradient’ of copyleft
between different licences is often characterised as running from
‘strong’ to ‘weak’.
Other
‘permissive’ licences, such as the MIT License, permit the
software they cover to be adapted and the result distributed in a
wide variety of ways, stipulating only that where the code is
unadapted the author must be credited, and where it is adapted the
author’s permission is required before their name can be attached
to the adaptation.
Some
free and open source software licences also explicitly grant the
patent rights necessary for the purposes of using, adapting and
distributing the code, for example the Apache License v2, the GNU
General Public License v3 and the Eclipse Public License. In some
jurisdictions, including the UK, it is highly probable that even
those free and open source software licences that do not explicitly
grant patent rights do in fact provide them implicitly. After all,
giving permission to perform a specific act strongly implies
permission to perform the steps needed to do so. Thus the permission
to redistribute the software granted by all free and open source
licences - it can be argued - implies the granting of the right to
make use of any of the licensor’s patents which would be infringed
by the distribution of the code.
In
general, free and open source software licensing is inconsistent with
charging for the licensing of patents embodied in that software. As
explained above, the wide and effectively perpetual grant that is
made by free and open source software licences provides a low-cost
route to use and distribution for potential licensees. As a result
potential licensees are unlikely to want to pay for a licence.
Having
said that, there are approaches to development and licensing which do
allow for charging for embodied patents. It is possible, of course,
to design software in a modular fashion that will allow a section of
code embodying a patent to be kept separate from the remainder of the
code in a software project, and to license these two sections
separately. Provided that the code which does not embody the patent
is useful in itself it may find a user and developer community who
are happy to receive it. Please get
in touch if you are interested in discussing this.
The
question of the effect of adaptation is often raised when discussing
free and open source software and patents. At OSS Watch we have often
been asked whether a piece of free or open source
code cannot be used as a kind of skeleton key to the software patents
held by an individual or institution. Essentially this boils down to
two issues:
- Can free or open source software that I release be legitimately adapted to embody a patent of mine that I do not wish to license in this way?
- Can free or open source software that I release be used to gain licences to patents which did not exist at the time I released the software?
The
answer to both these questions is ‘no’. In the first case,
subsequent adaptations of the software are not covered by your
explicit or implied patent grant covering the original software.
Anyone who added code embodying another of your patents would be
infringing that patent in the usual way. In the second case it can be
difficult to establish precisely when a free or open source software
licence has been initiated in a particular case. However the issue of
access to subsequently obtained patents does not arise – chiefly
because by releasing the software with its source code in the first
place you will have fatally prejudiced your chances of obtaining a
patent on processes embodied in the code later on. Thus while the
second concern is not a valid one, it does highlight the necessity of
careful and thoughtful consideration of free or open source software
release before it is undertaken. Release of source code is equivalent
to publication, and will close off opportunities to obtain patents on
processes embodied in the code.
A
more detailed explanation and the legal background in Europe and the
USA can be found in our software
patents briefing note.
Dịch: Lê Trung Nghĩa
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Lưu ý: Chỉ thành viên của blog này mới được đăng nhận xét.