How
to Decode the True Meaning of What NSA Officials Say
Thuật
ngữ để hiểu được các từ ngữ mà các quan chức tình
báo Mỹ sử dụng để lừa dối công chúng.
A
lexicon for understanding the words U.S. intelligence officials use
to mislead the public.
By
Jameel Jaffer and Brett Max Kaufman, August 01, 2013
Bài
được đưa lên Internet ngày: 01/08/2013
Lời
người dịch: Sự lèo
lá và lừa lọc công chúng với các kiểu chơi chữ của
các quan chức NSA về những vi phạm hiến pháp nước Mỹ
được bóc trần trong bài viết này. Đã tới lúc “Họ
có thể bắt đầu bằng việc sử dụng từ điển y hệt
như phần còn lại của chúng ta sử dụng”.
Bài viết có kèm theo video:
http://www.youtube.com/embed/T9ss2_0emOY?rel=0”.
Xem thêm: 'Chương
trình gián điệp PRISM trên không gian mạng'.
Ngày
01/08/2013 - “Hạ viện làm rõ thông tin - “Công kích” -
James Clapper, giám đốc tình báo quốc gia, đã bị chỉ
trích cay nghiệt vì đã lừa dối Quốc hội đầu năm nay
về phạm vi các hoạt động giám sát của Cơ quan An ninh
Quốc gia. Sự chỉ trích là hoàn toàn hợp lý. Mối đe
dọa âm ỉ như nhau cho tính toàn vẹn của tranh luận quốc
gia của chúng ta, tuy nhiên, tới không từ những lời nói
dối hoàn toàn của các quan chức, mà từ ngôn từ mà họ
sử dụng để nói lên sự thật. Khi nói về việc thảo
luận sự giám sát của chính phủ, các quan chức tình báo
Mỹ đã và đang sử dụng một kho từ vựng chỉ dẫn sai
- một ngôn ngữ cho phép họ nói một đằng còn ý nghĩa
thì một nẻo khác hoàn toàn. Sự chỉ định các ý nghĩa
không theo qui ước thành các từ ngữ theo qui ước cho
phép các quan chức ngụ ý rằng các hoạt động của NSA
là hẹp và được giám sát chặt chẽ, dù mọi điều đó
đều là không đúng. Điều tiếp sau là một kho từ vựng
để giải mã ý nghĩa thực sự của những gì các quan
chức NSA nói”.
Giám
sát. Mỗi lần chúng tôi nhấc điện thoại lên,
NSA thực hiện một ghi chép chúng ta đã nói với ai, khi
nào chúng ta đã nói với anh ta, và trong bao lâu - và điều
này đã và đang được thực hiện trong vòng 7 năm. Sau
khi chương trình theo dõi các cuộc gọi đã được tiết
lộ, ít người nghĩ 2 lần về việc gắn nhãn “giám
sát” cho nó. Các quan chức chính phủ, dù, đã
từ chối khái niệm đó, chỉ ra rằng chương trình
đặc biệt này không có liên quan tới việc thực sự
nghe các cuộc gọi của NSA - chỉ là việc giữ theo dõi
chúng. Định nghĩa lằng nhằng của họ về “giám sát”
cho phép họ nói rằng NSA không tham gia vào sự giám sát
thậm chí khi mà nó hoàn toàn giản dị như vậy.
Thu
thập. Nếu một quan chức tình báo nói rằng NSA
đang không “thu thập” một dạng thông tin nhất định,
thì những gì ông ta thực sự đang nói nhỉ? Không thật
nhiều, hóa ra là thế. Một trong những
tài liệu cơ bản của NSA nói rằng “sự thu thập”
xảy ra không phải khi mà chính phủ yêu cầu thông tin, mà
khi chính phủ “chọn” hoặc “giao nhiệm vụ” rằng
thông tin đó cần “xử lý tiếp”. Vì thế có khả năng
là đối với chính phủ để có được rất nhiều thông
tin trong khi từ chối đó là “việc thu thập” bất kỳ
thứ gì đó.
Thích
đáng.
Chương trình theo dõi các cuộc gọi của NSA bề ngoài là
dựa vào Phần 215 của Luật Yêu nước, một điều khoản
cho phép chính phủ buộc các doanh nghiệp phải mở các
bản ghi mà là “thích đáng” đối với những điều
tra tình báo nước ngoài được cho phép. Về lý thuyết,
dường như là, các bản ghi điện thoại của từng người
là thích đáng ngày nay vì các bản ghi điện thoại của
từng người có thể trở thành thích đáng trong tương
lai. Điều này suy rộng ra khái niệm “thích đáng” vượt
ra xa ngoài điểm gãy vỡ. Thậm chí các nhà làm luật mà
từng viết Phần 215 đã
từ chối lý thuyết đó của chính phủ. Nếu “sự
thích đáng” được đưa ra như một cái la bàn rộng
lớn, thì chỗ nào còn để cho “sự thích đáng”?
Có
mục tiêu. Chương trình theo dõi các cuộc gọi chỉ
là một trong những nỗ lực giám sát của NSA. Một chương
trình khác là những gì đã trở thành thương hiệu PRISM,
một chương trình có liên quan tới sự thu thập các nội
dung các cuộc gọi điện thoại, các thư điện tử, và
các giao tiếp truyền thông điện tử khác. Những người
Mỹ cần không lo lắng về chương trình đó, chính phủ
nói, vì các hoạt động giám sát của NSA là “có mục
tiêu” không nhằm vào những người Mỹ mà vào những
người nước ngoài bên ngoài nước Mỹ. Không ai nên có
sự tái đảm bảo về điều này. Các mục tiêu nước
ngoài của chính phủ không nhất thiết phải là các tội
phạm hoặc những tên khủng bố - họ có thể là các
phóng viên, luật sư, viện sỹ hoặc những người bảo
vệ các quyền con người. Và thậm chí nếu một người
là lãnh đạm thờ ơ với sự xâm lược của NSA vào tính
riêng tư của những người nước ngoài, thì sự giám sát
những người nước ngoài đó có liên quan tới sự thu
thập các giao tiếp truyền thông của những người Mỹ
với những người nước ngoài đó. Việc gián điệp có
thể “có mục tiêu” nhằm vào những người nước
ngoài, nhưng nó có áp lực tới các cuộc gọi điện
thoại và thư điện tử của hàng ngàn người Mỹ.
Tình
cờ ngẫu nhiên.
Vì các mục tiêu giám sát của chính phủ là nhằm vào
những người nước ngoài nằm bên ngoài nước Mỹ, nên
các quan chức tình báo mô tả sự thu thập các giao tiếp
truyền thông của những người Mỹ như là “ngẫu
nhiên”. Nhưng sự thật là tình trạng pháp lý đằng sau
PRISM - Luật Sửa đổi bổ sung FISA 2008 - từng có ý định
để cho chính phủ tiến hành giám sát không cần sự cho
phép của các giao tiếp truyền thông đó. Trong cuộc tranh
luận mà đã diễn ra trước sự thông qua luật, các quan
chức tình báo đã
nói cho Quốc hội rằng chính các giao tiếp truyền
thông của những người Mỹ từng là sự quan tâm nhất
đối với họ. Quả thực, khi một số nhà làm luật đã
giới thiệu các dự luật có thể ngăn cấm sự truy cập
tới các giao tiếp truyền thông đó mà không có sự cho
phép, Tổng thống Obama đã
nói ông có thể sẽ phủ quyết chúng. (Một trong những
dự luật đó, một cách ngẫu nhiên, đã được giới
thiệu sau đó bởi - Thượng nghị sỹ Barack Obama).
Sơ
xuất. Chương trình PRISM cũng đã quét sạch các
giao tiếp truyền thông nội địa thuần túy của những
người Mỹ. Các quan chức đã nói rằng sự thu thập các
giao tiếp truyền thông nội địa là “sơ xuất”, nhưng
đúng là thiết kế của PRISM tiến hành thu thập các giao
tiếp truyền thông nội địa của những người Mỹ được
báo trước một cách tuyệt vời. Điều này một phần vì
NSA giả thiết là các mục tiêu giám sát của nó là
những người nước ngoài nằm bên ngoài nước Mỹ, trừ
phi nó có thông tin đặc biệt theo hướng ngược lại.
Vào năm 2009, tờ Thời báo New York đã
nêu rằng cơ quan này giữ lại các giao tiếp truyền
thông của những người Mỹ không biết tới bao giờ nếu
chúng bao gồm “thông tin tình báo nước ngoài”, một
khái niệm được xác định rất rộng lớn bao quanh bất
kỳ cuộc hội thoại nào có liên quan tới các công việc
nước ngoài. Thậm chí các giao tiếp truyền thông mà
không bao gồm các thông tin tình báo nước ngoài cũng sẽ
được giữ lại lâu tới 5 năm.
Không.
Khi James Clapper được hỏi trong một cuộc điều trần ở
Thượng viện vào tháng 3 về việc liệu NSA có từng thu
thập các thông tin về hàng triệu người Mỹ hay không,
ông
ta đã trả lời, “Không”, và sau đó, sau một quãng
nghỉ, “không, một cách có ý thức”. Như Clapper bây
giờ đã thừa nhận, câu trả lời đúng đơn giản là
“có”.
Các
quan chức mà mô tả các hoạt động của NSA bằng việc
sử dụng khái niệm đặc tính chiến lược tin tưởng
một cách giả định rằng họ đang nói lên sự thật.
Theo một nghĩa chính thức nhất định, chúng thường là
- các bổn phận khi các quan chức nhà nước đi vượt quá
sự tránh các trách nhiệm khai man. Họ có một bổn phận
đảm bảo rằng các tòa án, Quốc hội, và công chúng
hiểu một cách đầy đủ các chính sách mà họ đang được
yêu cầu phải chấp nhận. Họ có thể bắt đầu bằng
việc sử dụng từ điển y hệt như phần còn lại của
chúng ta sử dụng.
August
01, 2013 "Information
Clearing House
- "Slate"
- James Clapper, the director of national intelligence, has
been harshly criticized for having misled Congress earlier this year
about the scope of the National Security Agency’s surveillance
activities. The criticism is entirely justified. An equally insidious
threat to the integrity of our national debate, however, comes not
from officials’ outright lies but from the language they use to
tell the truth. When it comes to discussing government surveillance,
U.S. intelligence officials have been using a vocabulary of
misdirection—a language that allows them to say one thing while
meaning quite another. The assignment of unconventional meanings to
conventional words allows officials to imply that the NSA’s
activities are narrow and closely supervised, though neither of those
things is true. What follows is a lexicon for decoding the true
meaning of what NSA officials say.
Surveillance.
Every time we pick up the phone, the NSA makes a note of whom we
spoke to, when we spoke to him, and for how long—and it’s been
doing this for seven years. After the call-tracking program was
exposed, few people thought twice about attaching the label
“surveillance” to it. Government officials, though, have rejected
the term, pointing out that this particular program doesn’t
involve the NSA actually listening to phone calls—just keeping
track of them. Their crabbed definition of “surveillance” allows
them to claim that the NSA isn’t engaged in surveillance even when
it quite plainly is.
Collect.
If an intelligence official says that the NSA isn’t “collecting”
a certain kind of information, what has he actually said? Not very
much, it turns out. One of the NSA’s foundational
documents states that “collection” occurs not when the
government acquires information but when the government “selects”
or “tasks” that information for “subsequent processing.” Thus
it becomes possible for the government to acquire great reams of
information while denying that it is “collecting” anything at
all.
Relevant.
The NSA’s call-tracking program is ostensibly based on the Patriot
Act’s Section 215, a provision that allows the government to compel
businesses to disclose records that are “relevant” to authorized
foreign intelligence investigations. The theory, it seems, is that
everybody’s phone records are relevant today because anybody’s
phone records might become relevant in the future. This stretches the
concept of “relevance” far beyond the breaking point. Even the
legislator who wrote Section 215 has rejected
the government’s theory. If “relevance” is given such a broad
compass, what room is left for “irrelevance”?
Targeted.
The call-tracking program is only one of the NSA’s surveillance
efforts. Another is what’s been branded PRISM, a program that
involves the acquisition of the contents of phone calls, emails, and
other electronic communications. Americans need not worry about the
program, the government says, because the NSA’s surveillance
activities are “targeted” not at Americans but at foreigners
outside the United States. No one should be reassured by this. The
government’s foreign targets aren’t necessarily criminals or
terrorists—they may be journalists, lawyers, academics, or human
rights advocates. And even if one is indifferent to the NSA’s
invasion of foreigners’ privacy, the surveillance of those
foreigners involves the acquisition of Americans’ communications
with
those foreigners. The spying may be “targeted” at foreigners, but
it vacuums up thousands of Americans’ phone calls and emails.
Incidental.
Because the government’s surveillance targets are foreigners
outside the United States, intelligence officials describe the
acquisition of Americans’ communications as “incidental.” But
the truth is that the statute behind PRISM—the FISA Amendments Act
of 2008—was intended to let the government conduct warrantless
surveillance of these very communications. In the debate that
preceded passage of the law, intelligence officials told
Congress that it was Americans’ communications that were of
most interest to them. Indeed, when some legislators introduced bills
that would have barred access to these communications without a
warrant, President Bush said
he would veto them. (One of those bills, incidentally, was
introduced by then–Sen. Barack Obama.)
Inadvertent.
The PRISM program sweeps up Americans’ purely domestic
communications, too. Officials have said that the collection of
domestic communications is “inadvertent,” but PRISM’s very
design makes the collection of Americans’ domestic communications
perfectly predictable. This is in part because the NSA presumes
that its surveillance targets are foreigners outside the United
States unless it has specific information to the contrary. In 2009,
the New
York Times reported
that the NSA’s collection of purely domestic communications under
the 2008 statute had been “significant and systemic.”
Minimize.
What does the NSA do with communications that are acquired
“incidentally” or “inadvertently”? As intelligence officials
have told the courts and Congress, so-called “minimization”
procedures limit the NSA’s retention and use of information about
American citizens and permanent residents. Here again, though, the
terminology is grossly misleading. The 2008 statute gives the NSA
broad latitude to retain Americans’ communications, share them with
other agencies, and even share them with foreign governments. The
NSA’s own documents suggest that the agency retains Americans’
communications indefinitely if they include “foreign intelligence
information,” a term defined so broadly that it encompasses any
conversation relating to foreign affairs. Even communications that
don’t include foreign intelligence information are retained for as
long as five years.
No.
When James Clapper was asked at a March Senate hearing whether the
NSA was collecting information about millions of Americans, he
answered,
“No,” and then, after a pause, “not wittingly.” As Clapper
has now conceded, the correct answer was simply “yes.”
Officials
who describe the NSA’s activities using strategically idiosyncratic
terminology presumably believe that they are telling the truth. In a
certain formal sense, they usually are—though Clapper’s statement
is a glaring exception. It shouldn’t need to be said, though, that
their duties as public officials go beyond the avoidance of perjury
charges. They have an obligation to ensure that the courts, Congress,
and the public fully understand the policies that they are being
asked to accept. They could start by using the same dictionary the
rest of us do.
Dịch:
Lê Trung Nghĩa
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Lưu ý: Chỉ thành viên của blog này mới được đăng nhận xét.