5.4 Opening
Up & Sharing Collections and Content
Theo:
https://certificates.creativecommons.org/cccertedu/chapter/5-4-sharing-collections-and-content/
Việc chia sẻ các bộ sưu tập và nội
dung của bạn đến ở bước cuối cùng trên con đường
hướng tới truy cập mở, nhưng đó là bước sẽ chứng
minh giá trị của quyết định phát hành các bộ sưu tập
và nội dung. Việc tương tác với công chúng cần có thời
gian và công sức, đồng thời điều quan trọng là người
sử dụng phải hiểu cách họ có thể tương tác với các
bộ sưu tập và nội dung.
Câu hỏi lớn / Vì sao nó lại quan trọng
Việc đặt nền tảng cho việc triển khai
chính sách truy cập mở của bạn tốn nhiều thời gian và
tốn nhiều tài nguyên, nhưng một khi đã thực hiện xong,
bạn có thể thu được những lợi ích của truy cập mở.
Việc truyền đạt các chính sách bản quyền là rất quan
trọng để đảm bảo rằng công chúng và những người
sử dụng lại có thể hiểu những gì họ có thể làm
với nội dung mở sẵn có. Truyền thông rõ ràng cho phép
các cộng đồng khác nhau tương tác với nội dung, phối
lại và sử dụng lại nội dung đó theo những cách thức
mới và sáng tạo.
Kết quả học tập
Suy ngẫm cá nhân/Tại sao điều đó lại
quan trọng với bạn
Bạn đã bao giờ chỉnh sửa một trang
Wikipedia chưa? Bạn đã bao giờ sử dụng một tác phẩm
nghệ thuật để thiết kế tờ rơi cho một sự kiện
chưa? Làm thế nào bạn biết được liệu bạn có thể
sử dụng lại nội dung đó hay không? Bạn đã bao giờ bị
ấn tượng bởi các cách thức mà văn hóa có thể được
diễn giải lại một cách sáng tạo chưa?
Có được kiến thức cơ bản
Có nhiều cách mà cơ sở của bạn có thể
đo lường tác động một chính sách truy cập mở có thể
có. Nhưng không còn nghi ngờ gì, một khía cạnh quan trọng
của việc đo lường tác động đó sẽ là cách nội dung
đó được công chúng sử dụng và chia sẻ như thế nào.
Điều quan trọng không chỉ là xác định
các bên liên quan, các cộng đồng và người sử dụng
đầu cuối trước khi phát hành truy cập mở, mà việc
kết hợp họ vào quy trình lập kế hoạch cũng sẽ giúp
bạn đạt được tác động. Bạn cũng có thể lập kế
hoạch kết hợp các bên liên quan và người sử dụng
khác nhau trong các giai đoạn sau, tùy theo nguồn lực mà
bạn có sẵn.
Hãy đảm bảo chính sách bản quyền của
bạn thực sự có ý nghĩa đối với khán thính phòng và
công chúng của bạn.
Hiểu môi trường của bạn
Khi một cơ sở bắt đầu
xem xét việc triển khai truy cập mở, nó có thể bắt đầu
với mục tiêu đầy tham vọng là “phát hành càng nhiều
nội dung càng tốt”. Tuy nhiên,
điều quan trọng là phải bắt đầu từ việc nhỏ và
xây dựng thành công bằng các bước tăng dần. Đối
với điều này, việc thực hiện thẩm định là chìa
khóa. Việc thực hiện thẩm định yêu cầu xem xét các
yếu tố khác nhau có thể ảnh hưởng đến dự án của
bạn, bao gồm: loại và độ phức tạp của bộ sưu tập
mà bạn muốn phát hành, quy mô và nguồn lực của cơ sở
của bạn cũng như các bên liên quan có can dự.
Mỗi cơ sở là duy nhất, do đó không có
cách tiếp cận “một kích thước phù hợp cho tất cả”.
Tuy nhiên, có những điểm tương đồng giữa các cơ sở
và chúng là những yếu tố quan trọng cần xem xét khi
thiết kế kế hoạch về cách phát hành các bộ sưu tập.
Dưới đây là một
số khuyến nghị để giúp bạn hiểu môi trường của
bạn.
Đánh giá năng lực, hậu cần,
nguồn lực và tính bền vững. Việc thực hiện đánh
giá năng lực của cơ sở của bạn sẽ dẫn tới sự
hiểu biết tốt hơn về các nguồn lực thực tế mà bạn
có thể tin cậy và mang tính thực tế về những kỳ
vọng và tác động tiềm tàng của chương trình truy cập
mở của bạn. Điều này không có nghĩa là bạn không
thể làm được gì cho đến khi có sẵn tất cả các
nguồn lực và công nghệ, mà đúng hơn là bạn nên lập
kế hoạch dựa trên các nguồn lực bạn có sẵn. Các
câu hỏi quan trọng nên bao gồm: Có hỗ trợ nào cho truy
cập mở tại cơ sở của bạn không? Hỗ trợ này có
những hình dạng nào? Các dự án và hoạt động hiện
tại có thể giúp bắt đầu cuộc trò chuyện về mở là
gì? Bạn có thể bắt đầu với một cái gì đó nhỏ
hay không? Bạn có năng lực nội bộ để đánh giá và
thẩm định các vấn đề về bản quyền không? Bạn có
cần hợp tác với một tổ chức khác? Bạn có khả năng
duy trì chính sách truy cập mở và phát hành có thể truy
cập được trong tương lai không?
Thử nghiệm và xây dựng các dự
án thí điểm.
Xác định
các bên liên quan, cộng đồng và người sử dụng đầu
cuối. Nếu bạn muốn thu hút cộng đồng tham gia vào
dự án của mình (bất kể cộng đồng đó là gì), hãy
nhớ rằng việc xây dựng những mối quan hệ đó cũng
cần có thời gian và nguồn lực. Ngay cả khi có nhiều
lợi ích từ các nguồn lực cộng đồng, những người
tình nguyện hoặc cộng tác trong việc cải thiện bộ
sưu tập kỹ thuật số của bạn cần phải cảm nhận
được mối liên hệ cá nhân với cơ sở. Bạn sẽ phải
trả lời câu hỏi: Tại sao cơ sở này lại xây dựng bộ
sưu tập kỹ thuật số này và cho ai? Việc xác định rõ
người sử dụng đầu cuối của bạn là ai cũng sẽ
giúp hướng dẫn các hoạt động và các bước bạn sẽ
thực hiện để đạt được các mục tiêu của mình.
Tìm kiếm bạn bè, đồng minh và
tấm gương. Một cách tốt để xây dựng trường hợp
của bạn về truy cập mở là liên hệ với những người
khác đã trải qua tình huống tương tự. Họ có thể
cung cấp cho bạn lời khuyên thông minh. Họ sẽ thay đổi
điều gì trong cách tiếp cận của họ? Điều gì đã
giúp họ trên con đường dẫn tới mở? Điều gì hiệu
quả và điều gì không hiệu quả với họ?
Hãy trình bày trường hợp của
bạn. Điều này tất cả là về việc chuẩn bị lập
luận và dữ liệu hỗ trợ để trình bày với lãnh đạo,
chính quyền và đồng nghiệp tại cơ sở. Nhưng nó cũng
là về khả năng nắm bắt những cơ hội có thể xuất
hiện. Ví dụ, một số cơ sở quyết định thay đổi
chính sách của họ xung quanh việc truy cập mở khi họ
thiết kế lại trang web của mình. Hãy xác định những
gì có thể là cơ hội ở cơ sở của bạn. Có thể là
sự thay đổi về công nghệ; thiết kế lại quy trình
làm việc; sắp xếp lại các phòng ban, hoặc một số cơ
hội khác có thể xuất hiện để khơi dậy sự thảo
luận.
Thuyết phục
đồng nghiệp và lãnh đạo. Bạn có biết mối quan
tâm của đồng nghiệp và lãnh đạo là gì không? Hãy
dành chút thời gian để lắng nghe những mối quan tâm và
cố gắng kết nối cách triển khai truy cập mở có thể
giúp giải quyết một vài trong số chúng. Tập trung vào
những gì đồng nghiệp có thể quan tâm và thực hiện
nghiên cứu để hiểu liệu truy cập mở có thể hữu
ích cho việc giải quyết vấn đề đó hay không và bằng
cách nào.
Giải thích chính sách bản quyền của
bạn
Một trong những lý do khiến các cơ sở
di sản văn hóa phát hành các tác phẩm và nội dung là vì
mối quan tâm đến việc phục vụ người sử dụng tốt
hơn và hoàn thành sứ mệnh của họ. Một khía cạnh quan
trọng của việc “phục vụ người sử dụng” là làm
cho các chính sách bản quyền trở nên rõ ràng và dễ đọc
đối với những người không phải là các chuyên gia pháp
lý.
Các giấy phép và công
cụ CC cũng như các nhãn khác như Tuyên bố về Quyền
không phải là chính sách bản quyền: chúng là các công
cụ hoặc nhãn hiệu thực tế, hợp pháp để triển khai
thực tế chính sách bản quyền của cơ sở. Chính
sách bản quyền của bạn phản ánh các quyết định của
bạn về vấn đề bản quyền và điều chỉnh việc sử
dụng cũng như sử dụng lại nội dung.
Các giấy phép và công
cụ CC hữu ích vì chúng cung cấp một cách đơn giản để
người dùng hiểu chính sách bản quyền đó. Tuy
nhiên, bạn cũng nên giải thích chính sách bản quyền
trên trang web của mình như một cách cung cấp cho người
sử dụng các điểm truy cập khác nhau để chỉ ra cách
họ có thể sử dụng lại tác phẩm và nội dung.
Chính sách bản quyền của bạn cũng phải
giải thích cách người sử dụng thừa nhận ghi công cho
bạn là người quản lý bộ sưu tập. Việc thừa nhận
ghi công cho một cơ sở là một thông lệ tốt của người
sử dụng và thể hiện thiện chí đối với các cơ sở
quyết định chia sẻ mở bộ sưu tập của họ. Không nên
sử dụng giấy phép CC như một cách để có được sự
thừa nhận, vì đây không phải là vấn đề bản quyền.
Để biết ví dụ tuyệt vời về chính
sách bản quyền rõ ràng, hãy xem trang Bản
quyền của Thư viện Quốc gia Scotland (NLS). Trên
trang đó, bạn có thể thấy rằng NLS cũng đề cập đến
nội dung mà họ hiện đã lưu trữ trên các nền tảng
khác, chẳng hạn như Flickr.
Xây dựng các câu hỏi thường gặp
Câu hỏi thường gặp là công cụ có giá
trị để phác thảo rõ ràng chính sách của bạn và giải
thích thông tin bổ sung về cách bạn xây dựng các hạng
mục trong bộ sưu tập của mình. Thông tin cơ bản phải
bao gồm chỉ dẫn rõ ràng về những gì người sử dụng
có thể làm theo các công cụ và nhãn bạn có thể đang
sử dụng và khi nào họ nên tiến hành nghiên cứu các
quyền bổ sung. Một lựa chọn khác là bao gồm thông tin
về các tệp bạn đang cung cấp, tức là định dạng, độ
phân giải, kích thước hoặc chất lượng.
Có một số ví dụ tốt để xem xét. Viện
bảo tàng Quốc gia ở Thụy Điển đã xây dựng thông tin
cung cấp cho người sử dụng trong phần
“Quyền và Bản sao chụp” của họ. Hãy dành một
chút thời gian để xem xét chính sách của nó. Bạn thấy
gì?
Bạn sẽ thấy rằng
trong trường hợp này Bảo tàng Quốc gia đã quyết định
đưa trực tiếp thông tin chứng thư giấy phép vào Câu
hỏi thường gặp (bạn có nhớ những gì chúng ta đã
thấy trong Bài 3 xung quanh ba lớp của giấy phép CC
không?). Họ cũng đưa vào thông tin rất cụ thể về cách
họ mong đợi người sử dụng có thể ghi công cho họ.
Ngoài ra, người tổng hợp có thể quyết
định viết Câu hỏi thường gặp của riêng họ. Hãy xem
ví dụ về Khả
năng sử dụng lại của Europeana giải thích các
chủng loại khác nhau mà bạn có thể tìm kiếm và cách
người sử dụng diễn giải các giấy phép sử dụng lại.
Các ví dụ khác bao gồm DigitalNZ có phần về Bản
quyền, Khả năng tiếp cận và Quyền riêng
tư. Đây là những ví dụ điển hình về cách các
nhà tổng hợp khác nhau có thể tiếp cận các câu hỏi
về bản quyền một cách khác nhau.
Smithsonian có mục
Câu hỏi thường
gặp dài cũng bao gồm thông tin liên quan về sáng
kiến truy cập mở của nó. Hãy dành thời gian để xem
xét chính sách này. Trong phần này, chúng tôi muốn nêu
bật một trong những câu hỏi:[1]
Bằng cách này,
Smithsonian cũng giải quyết được mối lo ngại rất cấp
bách mà một số cơ sở di sản văn hóa gặp phải về
tính chính xác của siêu dữ liệu của họ.
Tham khảo Khảo
sát về các thực hành và chính sách GLAM Mở.
Chuyển đến Cột M, “Chính sách quyền hoặc điều khoản
sử dụng”. Sắp xếp bảng tính theo quốc gia của bạn
và khám phá cách các tổ chức ở quốc gia của bạn xây
dựng Câu hỏi thường gặp.
Làm rõ những mong đợi của bạn về
việc sử dụng lại
Hãy thông báo cho người sử dụng của
bạn những mong đợi tối thiểu của bạn về việc sử
dụng lại. Như chúng ta đã thấy trong các bài trước,
bạn không thể thêm các hạn chế bổ sung vào các tác
phẩm thuộc phạm vi công cộng hoặc các tác phẩm mà bạn
quyết định phát hành theo giấy phép CC. Một số điểm
quan trọng được mô tả trong Câu hỏi thường gặp, “Các
thay đổi và bổ sung cho giấy phép CC” sẽ được
áp dụng:
Hơn nữa, lợi ích lớn nhất bạn có thể
làm cho người sử dụng của mình là duy trì các điều
khoản và điều kiện rõ ràng và dễ hiểu nhất có thể.
Ở một số quốc
gia, người sử dụng không bắt buộc phải ghi công cho
các tác phẩm thuộc phạm vi công cộng. Tuy nhiên, bạn có
thể yêu cầu người sử dụng của mình áp dụng cách
thực hành tốt nhất để thừa nhận ghi công hợp lý cho
cơ sở khi sử dụng lại tác phẩm. Bạn cũng có thể
cung cấp các trích dẫn mẫu hoặc tuyên bố ghi công cho
biết bạn muốn tác phẩm được thừa nhận ghi công như
thế nào. Hãy xem ví
dụ này của The Wellcome Collection, một viện bảo
tàng và thư viện ở Vương quốc Anh.
Hãy xem lại các Hướng
dẫn về Phạm vi công cộng do Creative Commons tạo
ra. Các Hướng dẫn đó được cấp giấy phép CC BY SA,
nên bạn có thể sử dụng lại và tùy chỉnh chúng cho
phù hợp với mục đích phục vụ riêng của mình (và
Europeana đã dịch chúng sang nhiều
ngôn ngữ!). Việc hướng dẫn người sử dụng của
bạn về cách bạn mong đợi họ tuân thủ với thiện chí
sẽ giúp ích rất nhiều trong việc ngăn chặn một số
cách sử dụng mà bạn có thể thấy khó chịu.
Duy trì tính nhất quán trên các trang
web và nền tảng của bên thứ ba
Một trong những
thách thức lớn nhất là duy trì chính sách truy cập mở
nhất quán trên nhiều trang web và nền tảng của bên thứ
ba. Các trang web như vậy có thể bao gồm phần mềm thu
thập kỹ thuật số nguồn mở hoặc độc quyền (ví dụ:
Access to Memory, Collective Access, Islandora, Dspace), chúng bao
gồm các khả năng khác nhau để thể hiện siêu dữ liệu
về quyền. Trong một số trường hợp, các cơ sở có thể
duy trì nhiều hơn một trang web. Ví dụ: một dự án
nghiên cứu cụ thể đã số hóa một bộ sưu tập cụ
thể có thể cần trang web đứng riêng của nó. Trong phạm
vi có thể, các trang web đó nên cố gắng nhân bản chính
sách y hệt như trang web chính của cơ sở để tránh nhầm
lẫn.
Các cơ sở chọn truy cập mở cũng có xu
hướng đưa hình ảnh của họ vào nhiều nền tảng. Các
nền tảng của bên thứ ba có thể là thách thức, bởi
vì một số nền tảng có thể hỗ trợ các giấy phép và
công cụ CC, trong khi các nền tảng khác thì không. Các
nền tảng truyền thông xã hội cũng có thể là thách
thức. Nếu bạn quan tâm đến việc xem các cơ sở khác
nhau áp dụng chiến lược truyền thông xã hội như thế
nào để ghi công đúng cho các tác giả và thừa nhận các
cơ sở, hãy xem cuộc
trò chuyện này giữa các chuyên gia tại Europeana,
Viện bảo tàng Nghệ thuật Indianapolis và Viện bảo tàng
Getty.
Cách tốt nhất để
đảm bảo người sử dụng lại thừa nhận ghi công là
liên kết ngược lại tới trang web của cơ sở của bạn
nếu nền tảng đó không cho phép cơ chế thích hợp để
thừa nhận bạn. Ví dụ: Viện bảo tàng Tưởng niệm
Chiến tranh Auckland có tài
khoản Pinterest; hãy xem chiếc
túi len dệt của Croatia này.
Túi len dệt
của Croatia, Viện bảo tàng Auc
kland,
CC BY.
Trong trường hợp này, Bảo tàng Tưởng
niệm Chiến tranh Auckland đã quyết định chỉ ra các
quyền CC BY theo cách thủ công trong hộp mô tả bên cạnh
ảnh. Họ cũng có một đường liên kết về hạng mục
đó trên trang web bộ
sưu tập của họ, rồi dẫn dắt người sử dụng
để thấy tham chiếu y hệt đến giấy phép CC BY khi duyệt
qua các đối tượng.
Trên một số nền
tảng của bên thứ ba như Flickr, Sketchfab và Wikimedia
Commons, các giấy phép và công cụ CC được hỗ trợ (tức
là nền tảng “tích hợp sẵn”) hoặc thậm chí chúng
có thể có các tuyên bố riêng (được gọi là “mẫu”
trên Wikimedia Commons). Đặc biệt, Wikimedia Commons có ngưỡng
chấp nhận ảnh cao theo quy
định bản quyền của họ. Họ chỉ chấp nhận
các tác phẩm được xác định là thuộc phạm vi công
cộng hoặc được chủ bản quyền tự nguyện phát hành
theo giấy phép CC tương thích với của Wikimedia Commons.
Tuy nhiên, ngay cả khi tuyên bố bản quyền
là bắt buộc và đã được tiêu chuẩn hóa theo mẫu thì
vẫn có một số chỗ có thể thay đổi. Xem ví dụ về
cách Cơ
quan Lưu trữ Quốc gia Brazil phát hành bộ sưu tập
của họ trên Wikimedia Commons. Hầu hết các hạng mục của
họ đều được đánh dấu là thuộc phạm vi công cộng,
với một ghi chú đặc biệt cho biết, “Vui lòng ghi thuộc
tính là: Phạm vi công cộng / Bộ sưu tập Arquivo
Nacional,” như bạn có thể thấy trong ví
dụ này.
Viện bảo tàng Nghệ thuật Cleveland là
một ví dụ khác về một tổ chức phát hành các bộ sưu
tập của họ trên Wikimedia Commons. Hãy xem tác phẩm điêu
khắc “Mùa
đông” này của một nghệ sĩ vô danh. Trong trường
hợp này, Viện bảo tàng Nghệ thuật Cleveland đã quyết
định liên kết trở lại sáng kiến truy cập mở của họ
trên trang web riêng của họ.
Và cuối cùng nhưng không kém phần quan
trọng, chúng ta có Flickr. Flickr có một phần đặc biệt
dành cho các GLAM muốn phát hành các bộ sưu tập của họ
được gọi là Flickr
Commons. Flickr đề nghị các cơ sở tham gia áp dụng
Dấu phạm vi công cộng như một cách để xác định các
tác phẩm thuộc phạm vi công cộng. Như trên Wikimedia
Commons, các cơ sở có thể chọn thêm thông tin bổ sung
vào từng hình ảnh.
Hãy đọc phân tích
này của Douglas McCarthy, “Tuyên
bố Quyền: liên kết hỏng trên Flickr Commons.”
Trong bài viết đó, Douglas đã xác định một số cơ sở
có chính sách về quyền trả về thông báo lỗi “404 –
Không tìm thấy trang”. Điều này đặc biệt có vấn đề,
bởi vì người sử dụng lại cần có khả năng truy xuất
các điều kiện theo đó họ đang sử dụng tác phẩm.
Cuối cùng, ngày càng nhiều cơ sở đang
lựa chọn xây dựng các
API để tải lên và phát hành nội dung truy cập mở
của họ. Nếu bạn có đủ nguồn lực để xây dựng API
thì điều quan trọng cần cân nhắc là khả năng truy cập
của API theo thời gian. Như bài
viết này giải thích, việc không duy trì các API
này có thể khiến thông tin biến mất khỏi Internet hoặc
khiến một số đoạn mã phần mềm không thể sử dụng
được.
Tương tác với các cộng đồng
Các cộng đồng mà bạn tham gia cùng là
những cộng đồng sẽ chứng minh tác động của chính
sách truy cập mở và họ là những cộng đồng sẽ cho
phép bạn áp dụng vào thực tế một số lợi ích đã
được khám phá trong phần này. Các cộng đồng cũng là
những người sẽ lấy nội dung của bạn, đưa chúng vào
các nền tảng khác nhau và cải thiện bộ sưu tập của
bạn bằng cách tìm ra những cách thức mới, khác nhau và
sáng tạo để sử dụng và sử dụng lại nội dung đó.
Tích hợp vào các giao diện bên ngoài
Một phần quan
trọng trong việc làm cho nội dung và bộ sưu tập của
bạn sẵn có là có thể đưa tác phẩm của bạn lên các
kênh khác, chẳng hạn như Wikimedia Commons. Có rất nhiều
ví dụ về các cơ sở thực hiện các hoạt động
“GLAM-Wiki”, và một số trường
hợp điển hình để khám phá.
Một ví dụ là Viện bảo tàng Ipiranga từ
Brazil mà bạn có thể đọc trong bài
viết này của Wiki Movimento Brasil. Giống như
Rijksmuseum, Viện bảo tàng Ipiranga đã phải đóng cửa để
cải tạo, nhưng họ đã tìm cách mở ra bộ sưu tập của
mình thông qua Wikimedia Commons và bằng cách tích hợp nó
vào Wikipedia.
Tuy nhiên, sự tích hợp này cũng có thể
thu hút vốn cấp từ nhiều nguồn khác nhau. Ví dụ: Quỹ
Sloan ở Mỹ đã hỗ trợ sự cộng
tác giữa DPLA và Wikimedia để làm cho nội dung của
DPLA nổi bật hơn trên các nền tảng Wikimedia.
Ngoài ra, các dự
án Wikimedia còn cho phép làm với những cách rất thú vị
để nâng cao nội dung của bạn. Ví dụ, hãy xem Wikidata
Art Depiction Explorer cho phép người sử dụng lại
mô tả những gì đang được mô tả trong một tác phẩm
nghệ thuật cụ thể.
Các dự án Wikimedia chỉ là một trong
những ví dụ mà bạn có thể giới thiệu nội dung của
mình, nhưng đây là một ví dụ nổi bật vì Wikipedia là
trang web duy nhất do một tổ chức phi lợi nhuận điều
hành nằm trong số mười trang web được truy cập nhiều
nhất trên Internet. Đây cũng là một nền tảng tuyệt vời
về những gì bạn có thể đạt được nếu kết nối
một cách khôn ngoan với cộng đồng Wikimedia. Điều này
có nghĩa là dành thời gian để hiểu cách hoạt động
của nền tảng và các con đường để kết nối với
cộng đồng. Ví dụ: nếu bạn muốn bộ sưu tập của
mình xuất hiện trên Wikipedia nhưng bạn không có mối
quan hệ với cộng đồng Wikimedia hoặc có kế hoạch thuê
một thành viên Wikipedia tại nơi cư trú – WiR (Wikipedian
in Residence), thì bạn có thể cần phải đánh giá lại
cách tương tác với cộng đồng này.
Thúc đẩy văn hóa sử dụng lại và
phối lại
Việc đưa bộ sưu
tập của bạn lên trên trực tuyến cũng có thể cho phép
tạo ra các tác phẩm sáng tạo mới. Ví dụ: đó chính
xác là những gì Viện bảo tàng và Phòng trưng bày Nghệ
thuật Birmingham, Câu lạc bộ Black Hole và Chiến tranh Lạnh
Steve Trust đã thực hiện với chiến dịch “Cắt,
Sao chép, Phối lại” của họ, mời các nghệ sĩ
phối lại bộ sưu tập có sẵn công khai của họ. Và một
số kết quả khá đáng kinh ngạc, chẳng hạn như “Cold
War Steve vs The PRB, 2020” (Cold War Steve (Christopher
Spencer), CC0. Photomontage do Birmingham Museums Trust ủy quyền.)
“Cold War Steve vs
The PRB, 2020” (Cold War Steve (Christopher Spencer), CC0.
Photomontage do Birmingham Museums Trust ủy quyền.)
Có những ví dụ khác, chẳng hạn như
giải thưởng
Rijksstudio, khuyến khích mọi người phối lại các
bộ sưu tập của họ và thậm chí khuyến khích sử dụng
và áp dụng chúng vào các vật dụng hàng ngày. Những nơi
khác, chẳng hạn như Thư viện Quốc hội Mỹ, khuyến
khích mọi người khám phá danh mục âm nhạc trong phạm
vi công cộng của họ và trở thành “các
DJ công dân”. Và những dự án khác, chẳng hạn
như dự án Coding Da Vinci
ở Đức, khuyến khích việc sử dụng lại dữ liệu văn
hóa như một cách để khám phá và sử dụng lại các bộ
sưu tập.
Tập hợp các trường hợp được chọn
này cho thấy tầm quan trọng của việc cho phép người sử
dụng tham gia theo các điều kiện của riêng họ và khám
phá nhiều khả năng chỉ bị giới hạn bởi trí tưởng
tượng của chính họ.
Hướng tới khả năng tiếp cận
Trong bài viết “Hiệp
ước Marrakesh: thách thức các GLAM tạo ra các tài liệu
dễ đọc cho người khuyết tật” thủ thư người
Argentina Virginia Simón xác định một số cách theo đó các
GLAM có thể giúp làm cho các tác phẩm dễ tiếp cận hơn
đối với người khuyết tật. Việc
thu hút người sử dụng đa dạng là một trong những lợi
ích chính đi kèm với di sản văn hóa kỹ thuật số.
Hãy khám phá các cách thức khác nhau theo đó truy cập mở
có thể cho phép cung cấp các trải nghiệm mới cho người
sử dụng.
Nguồn lực cộng đồng và hoạt động
tình nguyện
Một khía cạnh quan trọng khác của truy
cập mở là nó trao các cơ hội mới cho cộng đồng tham
gia vào các bộ sưu tập và nội dung của bạn. Sự tương
tác với cộng đồng có thể đạt được thông qua các
nhiệm vụ huy động nguồn lực từ cộng đồng hoặc
thông qua làm việc với các tình nguyện viên trong các
chiến dịch nội dung khác nhau, cùng nhiều ví dụ khác.
Điều này góp phần vào sự tham gia tổng thể tốt hơn
của công dân và cộng đồng với di sản văn hóa.
Tuy nhiên, điều này không có nghĩa là các
nhiệm vụ sử dụng nguồn lực từ cộng đồng không cần
nỗ lực. Thông thường, việc cung cấp dịch vụ cộng
đồng đòi hỏi cơ sở phải mất nhiều thời gian để
chuẩn bị trước nội dung hoặc các bộ sưu tập có thể
được sử dụng trong các nhiệm vụ hoặc các chiến dịch
nội dung sử dụng nguồn lực cộng đồng.
Để làm ví dụ,
hãy xem những gì Siobhan Leachman chia sẻ. Siobhan là một
thành viên cộng đồng rất tích cực của các dự án
Wikimedia. Siobhan tham gia với tư cách là tình nguyện viên
cho Thư viện Di sản Đa dạng Sinh học và Trung tâm Phiên
âm Smithsonian. Cô ấy cũng rất thẳng thắn về những dự
án mà cô ấy quyết định đầu tư thời gian của mình
vào, như được mô tả trong dòng
tweet này:
Vào năm 2016,
Siobhan đã có bài nói chuyện có tên “Nguồn
đám đông & cách các GLAM khuyến khích tôi tham gia”
tại Diễn đàn Số Quốc gia. Trong cuộc nói chuyện đó,
cô đã đưa ra ba gợi ý cho các GLAM muốn thu hút những
người như cô cộng tác:
Hãy hào phóng với NỘI DUNG của
bạn: cho phép các tình nguyện viên đóng góp cho dự
án của bạn sử dụng nội dung và dữ liệu của bạn,
tải xuống, sử dụng lại và đặt nó vào các trang web
và dự án khác nơi họ đang cộng tác;
Hãy hào phóng với SỰ TIN TƯỞNG
của bạn: cho phép các tình nguyện viên bắt tay ngay
vào các dự án thực hành; giúp họ dễ dàng tham gia;
thiết kế những nhiệm vụ cụ thể, khả thi mà họ có
thể hoàn thành; cho phép phản hồi và cải tiến, đồng
thời tha thứ cho những sai lầm;
Hãy hào phóng với THỜI GIAN:
triển khai các kênh truyền thông khác nhau (mạng xã hội,
họp trực tuyến, giờ hành chính) nơi các tình nguyện
viên có thể liên hệ với bạn và trò chuyện về những
gì họ đang làm và điều gì khiến họ hào hứng về dự
án tình nguyện của họ; thiết lập sự cộng tác.
Quan trọng hơn, như
Siobhan đã lưu ý, “Nguồn đám đông (Crowdsourcing) không
phải là có được lao động miễn phí. Đó là sự cởi
mở với các tình nguyện viên, ý tưởng và đóng góp của
bạn. Đó là về sự cộng tác và sự cộng tác đòi hỏi
phải có sự giao tiếp.” Đây là những gì chúng tôi đề
cập đến trong phần này xung quanh việc lập kế hoạch
phân bổ nguồn lực phù hợp để xây dựng các mối quan
hệ này!
Bạn biết những dự án di sản văn hóa
kỹ thuật số nào khác đang kết hợp giá trị của sự
cộng tác? Bạn thích cái nào? Bạn đã nghĩ đến việc
triển khai dự án huy động nguồn lực từ cộng đồng
tại tổ chức của mình chưa?
Đánh giá tác động của bạn
Việc đánh giá tác động
của bạn là rất quan trọng để hiểu liệu các nguồn
lực có được phân bổ hợp lý hay không. Nó cũng cho
phép bạn ủng hộ nội bộ cho tầm quan trọng của việc
đầu tư nhiều nguồn lực hơn vào việc xây dựng năng
lực kỹ thuật số.
Tác động của bạn sẽ luôn phụ thuộc
vào mục tiêu của bạn, nhưng một phần quan trọng trong
việc đánh giá tác động đó là theo dõi việc sử dụng
lại. Các cơ sở có nguồn lực tốt có thể có khả năng
theo dõi tác động của mình bằng cách triển khai các
công cụ theo dõi, chẳng hạn như công việc mà Viện bảo
tàng Nghệ thuật Cleveland đang thực hiện với bảng
điều khiển CMA của họ.
Nhưng ngay cả khi
bạn không có những nguồn lực đó, bạn vẫn có thể
làm nhiều việc để đo lường tác động của mình. Ví
dụ: bạn có thể đưa ra các cách thức để mọi người
cung cấp cho bạn phản hồi về cách họ đang sử dụng
và sử dụng lại di sản văn hóa mà bạn làm cho sẵn
sàng mở trên trực tuyến. Hãy đưa ra những cách thức
để mọi người kể câu chuyện của họ về cách để
họ coi trọng và đánh giá cao những gì bạn đang làm.
Bằng cách khuyến khích người sử dụng
tham chiếu ngược lại tới bạn trong các tuyên bố thừa
nhận ghi công của họ, bạn cũng có thể có được cái
nhìn tổng quan tốt hơn về việc ai, ở đâu, như thế
nào bộ sưu tập của bạn đang được sử dụng lại để
thông tin cho các đánh giá tác động của bạn.
Các lưu ý cuối cùng
Việc truyền thông
các chính sách bản quyền của bạn một cách rõ ràng là
điều cơ bản để cho phép các cộng đồng sử dụng lại
nội dung của bạn. Có nhiều cách để các cộng đồng
khác nhau có thể tương tác với nội dung của bạn. Việc
theo dõi một số lần sử dụng lại này cho phép bạn xây
dựng trường hợp của mình về việc phát hành bộ sưu
tập và nội dung của bạn có tác động rộng rãi như
thế nào.
-----------------------------------------------------------------------
Văn bản
viết: “Cam kết của Smithsonian đối với trách nhiệm
văn hóa với truy cập mở là gì? Smithsonian tôn trọng
các quyền và chủ quyền của các nền văn hóa đa dạng
mà các bộ sưu tập của Smithsonian đại diện.
Smithsonian tham gia với các cộng đồng này về việc sử
dụng các tài sản này, vì vậy nội dung nhạy cảm về
văn hóa có thể không phải là Truy cập Mở bây giờ
hoặc trong tương lai. Vui lòng xem Tuyên bố về các Giá
trị Truy cập Mở của Smithsonian để tìm hiểu thêm về
các giá trị cốt lõi của Smithsonian trong việc áp dụng
và thực hiện Sáng kiến Truy cập Mở, bây giờ và trong
tương lai. Xin lưu ý rằng ngôn ngữ và thuật ngữ được
sử dụng trong bộ sưu tập này phản ánh bối cảnh và
văn hóa tại thời điểm nó được tạo ra và có thể
bao gồm thông tin nhạy cảm về mặt văn hóa. Là một
tài liệu lịch sử, nội dung của nó có thể mâu thuẫn
với các quan điểm và thuật ngữ đương thời. Thông
tin trong bộ sưu tập này không phản ánh quan điểm của
Viện Smithsonian, nhưng có sẵn ở dạng nguyên bản để
tạo điều kiện thuận lợi cho việc nghiên cứu. Nếu
có câu hỏi hoặc nhận xét về nội dung nhạy cảm,
quyền truy cập và cách sử dụng liên quan đến bộ sưu
tập này, vui lòng liên hệ openaccess@si.edu”
-----------------------------------------------------------------------
Giấy phép và Ghi công
Nội dung được cấp phép CC, Bản gốc
Sharing your
collections and content comes at the last step on the road towards
open access, but it is the one that will prove the value of the
decision of releasing collections and content. Engaging with the
public takes time and work, and it is important that users understand
how they can engage with collections and content.
Big Question
/ Why It Matters
Laying the
groundwork for implementing your open access policy is time consuming
and resource intensive, but once done, you can reap the benefits of
open access. Communicating copyright policies is crucial to make sure
that the public and reusers can understand what they can do with the
openly available content. Clear communications allows for different
communities to engage with the content and remix and reuse it in new
and innovative ways.
Learning
Outcomes
Personal
Reflection / Why it Matters To You
Have you ever
edited a Wikipedia page? Have you ever used an artwork to design a
flyer for an event? How did you find out if you could reuse the
content? Have you ever been impressed by the ways in which culture
can get creatively re-interpreted?
Acquiring
Essential Knowledge
There are many
ways in which your institution can measure the impact that an open
access policy might have. But without a doubt, an important aspect of
measuring that impact will be how the content is being used and
shared by members of the public.
Not only is it
important to identify stakeholders, communities and end users before
an open access release, but incorporating them into the planning
process will also help you achieve impact. You can also plan to
incorporate different stakeholders and users in later stages,
according to the resources that you have available.
Make sure your
copyright policy actually makes sense for your audience and public.
Understand
your environment
When an
institution starts to look at implementing open access, it might
start with the ambitious goal of “releasing as much content as
possible.” However, it is also important to start small and build
upon success with incremental steps. For this, exercising due
diligence is key. Exercising due diligence requires considering
varying factors that may affect your project, including: the type and
complexity of the collection you want to release, the size and
resources of your institution, and the stakeholders involved.
Each institution
is unique, so there is no “one size fits all” approach. However,
there are commonalities across institutions, and these are important
elements to consider when designing a plan on how to release
collections.
Here are some
recommendations to help you understand your environment.
Assess
capacity, logistics, resourcing and sustainability. The exercise
of assessing the capacity of your institution should lead to a
better understanding of the actual resources that you can count on
and being realistic about expectations and potential impacts of your
open access program. This does not mean that nothing can be done
until you have all the resources and technologies in place, but
rather that you should plan according to the resources you have
available. Important questions should include: Is there any support
for open access at your institution? Which shapes does this support
take? What are current projects and activities that could help start
a conversation about open? Can you start with something small? Do
you have in-house capacity to assess and evaluate copyright issues?
Do you need to partner with another institution? Are you able to
maintain the open access policy and release accessible in the
future?
Test
and build pilot projects.
Identify
stakeholders, communities and end users. If you want to involve
communities in your project (whatever those communities are),
remember that building those relationships takes time and resources
too. Even when there are many benefits from crowdsourcing, people
volunteering or collaborating in enhancing your digital collection
need to feel a personal connection with the institution. You should
be able to answer the question: Why is the institution building this
digital collection, and for whom? Having clarity on who your end
user is will also help guide the activities and steps that you will
take for achieving your goals.
Look
for peers, allies and examples.
A good way to build your case for open access is by getting in touch
with other people that have gone through a similar situation. They
might be able to provide you with smart advice. What would they have
changed in their approach? What things helped them on their path to
open? What worked, and what did not work for them?
Make
your case. Making your
case is all about being prepared with the arguments and the
supporting data to present to leadership, authorities and colleagues
at the institution. But it is also about being able to seize
opportunities that might present themselves. For example, several
institutions decide to change their policy around open access when
they redesign their website. Identify what might be the window of
opportunity in your own institution. Maybe a change in technology; a
workflow redesign; a departamental re-arrangement, or some other
opportunity that might present itself to spark the conversation.
Persuade
colleagues and leadership. Do you know what the concerns of
colleagues and leadership are? Take a moment to listen to the
concerns and try to connect how implementing open access might help
solve some of them. Focus on what colleagues might care about, and
do the research to understand if and how open access might come in
handy for solving that problem.
Explain your
copyright policy
One of the
reasons cultural heritage institutions release works and content is
an interest in better serving their users and fulfilling their
mission. An important aspect of “serving users” is to make
copyright policies clear and easy to read for non-legal experts.
CC licenses and
tools as well as other labels such as Rights Statements are not a
copyright policy: they are practical, legal tools or labels to
practically implement an institution’s copyright policy. Your
copyright policy reflects your decisions on copyright issues and
governs the use and reuse of content.
CC licenses and
tools help because they offer a simple way for users to understand
that copyright policy. But it is also good practice to explain your
copyright policy on your website, as a way to give users different
access points to figure out how they might be able to reuse works and
content.
Your copyright
policy should also explain how users should credit you as the steward
of the collection. Crediting an institution is good practice by users
and shows good faith on those institutions that decide to openly
share their collection. Using a CC license as a way to obtain credit
is not advised, since this is not a copyright problem.
For a great
example of a clear copyright policy, see the National Library of
Scotland page on Copyright.
In that page, you can see that the NLS also refers to the content
that they currently have hosted in other platforms, such as Flickr.
Build an FAQ
FAQs are
valuable instruments to clearly outline your policy and explain
additional information about how you are making items on your
collection available. The basic information should include a clear
indication of what users can do according to the tools and labels you
might be using and when they should conduct additional rights
research. Another option is to include information about the files
you are making available, i.e., format, resolution, size or quality.
There are
several good examples to look at. The Nationalmuseum in Sweden has
built the information provided to users in their
“Rights and Reproductions” section.
Take a moment to look at its policy. What do you see?
You will find
that in this case the Nationalmuseum decided to include the license
deed information directly in the FAQ (remember what we saw in Unit 3
around the three layers of the CC license?). They also included very
specific information on how they expect users can attribute them.
Additionally,
aggregators can decide to write their own FAQ. See for example the
one that Europeana did on Reusability
to explain the different categories that you can search for and how a
user should interpret the reuse licenses. Other examples include the
DigitalNZ that has a section on Copyright,
Accessibility and Privacy.
These are good examples of how different aggregators might approach
copyright questions differently.
The Smithsonian
has a long
FAQ that also
includes relevant information about its open access initiative. Take
the time to look at the policy. In this one, we want to highlight one
of the questions:[1]
In this way, the
Smithsonian also solves a very pressing concern that some cultural
heritage institutions have around the accuracy of their metadata.
Consult the
Survey
of Open GLAM practices and policies.
Go to Column M, “Rights policy or terms of use.” Organize the
spreadsheet by your country and explore how institutions in your
country are building their FAQs.
Make your
expectations on re-use clear
Inform your user
what your minimum expectations around re-use might be. As we have
seen in previous units, you cannot add additional restrictions to
public domain works or to works that you decide to release under a CC
license. Some of the important points described in the FAQ,
“Alterations
and additions to the CC license,”
will apply:
Moreover, the
biggest favor you can do for your users is to maintain terms and
conditions that are as clear and straightforward as possible.
In several
countries, users are not obliged to include attribution for public
domain works. You can, however, ask your users to adopt the best
practice of properly crediting the institution when reusing the work.
You can also provide sample citations or attribution statements
indicating how you wish the works to be credited. Check out this
example by The
Wellcome Collection, a museum and library in the UK.
Take a look
again at the Public
Domain Guidelines
created by Creative Commons. Those Guidelines are licensed under a CC
BY SA license, so you can reuse them and adapt them as you see fit to
serve your own purpose (and Europeana has translated them into
several
languages!).
Educating your users on how you expect them to abide by good faith
will go a long way to help prevent some uses that you might find
distasteful.
Maintain
consistency across websites and third-party platforms
One of the
biggest challenges is to maintain a consistent open access policy
across multiple websites and third-party platforms. Such websites
could include proprietary or open source digital collection software
(e.g. Access to Memory, Collective Access, Islandora, Dspace), which
include varying abilities to represent rights metadata. In some
cases, institutions might maintain more than one website. For
example, a particular research project that digitized a specific
collection might need its own stand-alone website. To the extent
possible, those websites should try to replicate the same policy as
the main website of the institution to avoid confusion.
Institutions
that choose to go open access also tend to put their images into
multiple platforms. Third-party platforms can be challenging, because
some platforms might support CC licenses and tools, while others
might not. Social media platforms can also be challenging. If you are
interested in seeing how different institutions adopt social media
strategies to properly attribute authors and credit institutions,
check out this
conversation between
professionals at Europeana, the Indianapolis Museum of Art and The
Getty Museum.
The best way to
ensure attribution by reusers is to link back to your institution’s
website if the platform does not allow for a proper mechanism to
acknowledge you. For example, the Auckland War Memorial Museum has a
Pinterest
account; take a look
at this Croatian
woven wool bag.
Croatian Woven
Wool Bag, Auckland Museum, CC BY.
In this case,
the Auckland War Memorial Museum decided to manually indicate the CC
BY rights in the description box next to the photo. They also
included a link back to the item on their
collection website,
which then leads to the user to see the same reference to the CC BY
license when browsing through the objects.
In some
third-party platforms like Flickr, Sketchfab and Wikimedia Commons,
CC licenses and tools are supported (i.e. “built-in” the
platform), or they might even have their own statements (called
“templates” in Wikimedia Commons). Wikimedia Commons in
particular has a high threshold for accepting photos per their
copyright
rules. They only
accept works identified to be in the public domain or voluntarily
released under a Wikimedia Commons-compatible CC license by the
rightsholder.
However, even
when the copyright statement is mandatory and already standardized by
a template, there is still some room for variation. See for example
how the National
Archives of Brazil
are releasing their collection on Wikimedia Commons. Most of their
items are marked as being in the public domain, with a special note
that states, “Please attribute as: Public domain / Arquivo Nacional
Collection,” as you can see in this
example.
The Cleveland
Museum of Art is another example of an organization releasing their
collections on Wikimedia Commons. Check out this sculpture, “Winter,”
by an unknown artist. In this case, the Cleveland Museum of Art
decided to link back to their open access initiative on their own
website.
And last but not
least, we have Flickr. Flickr has a special section for GLAMs that
want to release their collections called Flickr
Commons. Flickr
offers participating institutions to apply a Public Domain Mark as a
way to identify works that are in the public domain. As in Wikimedia
Commons, institutions can choose to add additional information on
each of the images.
Read this
analysis by Douglas McCarthy, “Rights
Statements: link rot in Flickr Commons.”
In that article, Douglas identified several institutions whose rights
policy returned a “404 – Page not found” error message. This is
particularly problematic, because reusers need to be able to retrieve
the conditions in which they were making use of the work.
Finally, more
and more institutions are choosing to build APIs
for uploading and releasing their open access content. If you have
the resources to build an API, an important consideration is its
accessibility over time. As this
article explains,
not maintaining these APIs might make information disappear from the
Internet or make some pieces of software code impossible to use.
Engage with
communities
The communities
that you engage with are the ones that will prove the impact of the
open access policy and they are the ones that will allow you to put
in practice some of the benefits explored in this unit. Communities
are also the ones that will take your content, put it in different
platforms, and enhance your collection by finding new, different, and
innovative ways to use it and reuse it.
Integration
into external interfaces
An important
part of making your content and collection available is being able to
put your work out there in other channels, such as Wikimedia Commons.
There are plenty of examples of institutions doing “GLAM-Wiki”
activities, and several case
studies to explore.
An example is
the Ipiranga Museum from Brazil, which you can read about in this
article by Wiki Movimento Brasil.
Like the Rijksmuseum, the Ipiranga Museum had to close its premises
for renovations, but they managed to open their collection through
Wikimedia Commons and by integrating it into Wikipedia.
However, this
integration may also attract funding from different sources. For
example, the Sloan Foundation in the US supported the collaboration
between DPLA and Wikimedia
to make DPLA’s content more prominent in Wikimedia platforms.
Additionally,
Wikimedia projects allow for very interesting ways in which your
content can be enhanced. For example, take a look at the Wikidata
Art Depiction Explorer,
which allows for reusers to describe what is being depicted in a
particular artwork.
Wikimedia
projects are only one of the examples in which you could feature your
content, but it is a prominent one given the fact that Wikipedia is
the only website run by a non-profit to be among the top ten most
visited websites on the Internet. It is also a great platform in
terms of what you can achieve if you connect wisely with the
Wikimedia community. This means taking the time to understand how the
platform works and what the avenues to connect with the community
are. For example, if you want your collection to be on Wikipedia but
you don’t have relationships with the Wikimedia community or plans
to hire a Wikipedian in Residence (WiR), then you might need to
reassess how to engage with the community.
Foster reuse
and remix culture
Putting your
collections online can also allow for new creative works to be
created. For example, that’s exactly what the Birmingham Museum and
Art Gallery, Black Hole Club and Cold War Steve Trust did with their
campaign “Cut,
Copy, Remix,”
inviting artists to remix their openly available collection. And some
of the results are quite amazing, like this “Cold
War Steve vs The PRB, 2020”
(Cold War Steve (Christopher Spencer), CC0. Photomontage commissioned
by Birmingham Museums Trust.)
“Cold War
Steve vs The PRB, 2020” (Cold War Steve (Christopher Spencer), CC0.
Photomontage commissioned by Birmingham Museums Trust.)
There are other
examples, such as the Rijksstudio
award, that
encourages people to remix their collections and even encourages them
to be used and applied on everyday items. Others, such as the Library
of Congress of the US, encourage people to explore their public
domain catalog of music and become “Citizen
DJs.” And others,
such as the Coding
Da Vinci project in
Germany, encourage reusing cultural data as a way to explore and
reuse collections.
This selected
set of cases shows how important it is to allow users to engage on
their own terms and to explore the wide range of possibilities only
limited by their own imagination.
Aim for
accessibility
In her article
“The
Marrakesh Treaty: challenging GLAMs to generate readable documents
for people with disabilities”
Argentinean librarian Virginia Simón identifies some ways in which
GLAMs can help make works more accessible for people with
disabilities. Engaging diverse users is one of the main benefits that
come with digital cultural heritage. Explore different ways in which
open access can allow for providing new experiences for users.
Crowdsourcing
& volunteering
Another
important aspect of open access is that it gives new opportunities
for communities to engage with your collections and content.
Engagement with communities can be achieved through crowdsourcing
tasks or through working with volunteers in different content
campaigns, among other examples. This contributes to overall better
engagement of citizenship and communities with cultural heritage.
However, this is
not to say that by crowdsourcing tasks there is no effort involved.
Normally, crowdsourcing requires a lot of time from the institution,
to prepare in advance the content or collections that might be used
in crowdsourcing tasks or content campaigns.
As an example,
see what Siobhan Leachman has to share. Siobhan is a very active
community member of Wikimedia projects. Siobhan participates as a
volunteer for the Biodiversity Heritage Library and the Smithsonian
Transcription Center. She is also very vocal about which projects she
decides to invest her time in, as described in this
tweet:
In 2016, Siobhan
gave a talk called “Crowdsourcing
& how GLAMs encourage me to participate”
at the National Digital Forum. In that talk, she gave three
suggestions for GLAMs who want to attract people like her to
collaborate:
Be
generous with your CONTENT: allow for volunteers contributing to
your projects to play with your content and your data, download it,
reuse it, and place it in other websites and projects where they are
collaborating;
Be
generous with your TRUST:
allow for volunteers to go right away into hands-on projects; make
it easy for them to participate; design concrete, achievable tasks
they can accomplish; allow for feedback and improvement, and be
forgiving of mistakes;
Be
generous with TIME: implement different communication channels
(social media, online meetings, office hours) where volunteers can
reach out to you and chat about what they are doing and what excites
them about their volunteer project; establish collaboration.
More
importantly, as Siobhan noted, “Crowdsourcing isn’t about getting
free labor. It’s about being open to your volunteers, ideas, and
contributions. It’s about collaboration, and collaboration requires
communication.” This is what we refer to in this section around
planning for allocating proper resources to build these
relationships!
What other
digital cultural heritage projects do you know that are incorporating
the value of collaboration? Which ones do you like? Have you thought
about implementing a crowdsourcing project at your institution?
Evaluate your
impact
Evaluating your
impact is crucial to understand if the resources are being properly
allocated. It also allows you to advocate internally for the
importance of putting more resources into building digital
capabilities.
Your impact will
always be dependent on your goals, but an important part of
evaluating that impact will be to track reuse. Well-resourced
institutions might be able to track their impact by deploying
tracking tools, such as the work that the Cleveland Museum of Art is
doing with their CMA
dashboard.
But even if you
do not have those resources, you can still do things to measure your
impact. For example, you can offer ways for people to give you
feedback on how they are using and reusing the cultural heritage you
make openly available online. Offer avenues for people to tell their
story about how they value and appreciate what you are doing.
By encouraging
users to refer back to you in their credit statements, you might also
be able to get a better overview of how, where, and by whom your
collection is being reused to inform your impact evaluations.
Final remarks
Communicating
your copyright policies clearly is fundamental to allowing
communities to reuse your content. There are many ways in which
different communities can engage with your content. Tracking some of
these reuses allows you to build your case on how releasing your
collections and content has a broad impact.
The text
reads: “What is the Smithsonian's commitment to cultural
responsibility with open access? The Smithsonian respects the rights
and sovereignty of the diverse cultures Smithsonian collections
represent. The Smithsonian engages with these communities about the
use of these assets, so culturally sensitive content may not be Open
Access now or in the future. Please view the Smithsonian Open Access
Values Statement to learn more about the Smithsonian’s core values
in adopting and executing the Open Access Initiative, now and going
forward. Please note that the language and terminology used in this
collection reflects the context and culture of the time of its
creation, and may include culturally sensitive information. As
an historical document, its contents may be at odds with
contemporary views and terminology. The information within this
collection does not reflect the views of the Smithsonian
Institution, but is available in its original form to facilitate
research. For questions or comments regarding sensitive content,
access, and use related to this collection, please contact
openaccess@si.edu”
Licenses and
Attributions
CC licensed
content, Original
Dịch: Lê Trung Nghĩa
letrungnghia.foss@gmail.com