Thứ Năm, 31 tháng 1, 2013

ALLARD: Ai đã làm rò rỉ cuộc tấn công Iran bằng virus Stuxnet?


ALLARD: Who leaked the Stuxnet virus attack on Iran?
Ứng viên CIA phải bị nướng về sự để lộ nguy hại này
The CIA nominee must be grilled about this damaging disclosure
By Col. Ken Allard, Friday, January 18, 2013
Bài được đưa lên Internet ngày: 18/01/2013
Lời người dịch: Tác giả bài viết, một tướng về hưu, cho rằng người đang được đề cử vào chức vụ giám đốc CIA hiện nay, có trách nhiệm trong việc làm rò rỉ các thông tin liên quan tới Stuxnet và dẫn tới làn sóng trả thù của người Iran, sử dụng các cuộc tấn công từ chối dịch vụ đánh vào hàng loạt các ngân hàng Mỹ hiện nay. Xem thêm: “Tấn công các ngân hàng là công việc của người Iran, các quan chức nói” và “Những kẻ tấn công DDoS vào các ngân hàng Mỹ được trợ giúp từ các botnet được thuê”.
Vì xung đột lù lù với Iran, sự bổ nhiệm Nghị sỹ Chuck Hagel thành bộ trưởng quốc phòng đã làm trệch đi sự chú ý rộng rãi. Vâng các nghị sỹ đảng Cộng hòa có thể có một cơ hội đưa ra trước chương trình nghị sự về an ninh quốc gia của riêng họ bằng việc đưa về 0 đối với John O. Brennan, sự lựa chọn của Tổng thống Obama cho chức giám đốc CIA. Tiếp cận này sẽ đòi hỏi lòng dũng cảm cũng như một sự trở lại những ngày hồi hộp trong năm ngoái và vụ bê bối trước vụ mới nhất.
Lâu trước khi Benghazigate, chúng ta vẫn còn sưởi ấm trong ánh sáng còn dư lại của cuộc đột kích vào Osama bin Laden và hân hoan về Mùa xuân Ả rập khi tờ New York Times đã xuất bản một câu chuyện gây ngạc nhiên. Trong cuốn sách và một loạt các bài báo được David Sanger, phóng viên trưởng tại Washington, trích dẫn rộng rãi, tờ báo ban đầu đã xuất bản cuốn sách giải trí vượt quá cả các bí mật hàng đầu về đội an ninh quốc gia của Obama.
Trong khi vẽ chân dung có thiện cảm một vị tổng thống có hiểu biết về kỹ thuật dàn phối tốt máy bay không người lái tấn công chống lại các tên khủng bố nước ngoài, cuốn sách cũng đã rò rỉ một sự tiết lộ thực sự đáng ngạc nhiên. Sự xuất hiện đáng lo ngại của virus Stuxnet - gây lây nhiễm ít nhất 100.000 máy tính khắp toàn cầu - thực sự là cú đánh ngược, thiệt hại phụ từ một chiến dịch Mỹ - Israel để phá hoại các máy li tâm trong chương trình vũ khí hạt nhân của Iran. Thật khó để biết liệu có hạnh phúc rằng một Barack Obama đại trượng phu từng ném bom các giáo sĩ hồi giáo hoặc tức giận việc một nhà báo đói giải Pulitzer đã bóc vỏ đỗ.
Cũng còn có những lo lắng rầy rà khác nữa. Kể từ khi sự phá hoại công nghiệp là một hành động chiến tranh, chỗ mềm dưới thắt lưng của hạ tầng điện tử Mỹ có thể bị tổn thương đối với sự trả thù của những người Iran.
Đã có lượng bất thường của việc phát hiện và đằng hắng không tán thành với những lời kêu gọi có thể đoán trước được của 2 đảng về các cuộc điều tra của quốc hội. Tôi thậm chí đã chứng thực trước một trong số chúng, nói cho Ủy ban Pháp lý Hạ viện rằng những tiết lộ của ngài Sanger có thể đã có hại hơn một đội KGB chiếm được cánh phía tây (West Wing). Về thời gian, đã có cuộc nói chuyện lòng thòng về trát đòi hầu tòa và tiếp tục các cuộc điều tra. Tuy nhiên, đã có ít bụng dạ thực tế trong một Quốc hội bị chia rẽ để tiếp tục một việc bảo vệ Đẳng cấp Số 4 một cách cao đạo quyền của mình để tái chế các bí mật quốc gia thành những đánh giá, các phí bản quyền và ưu thế của đảng.
Because of the looming conflict with Iran, Sen. Chuck Hagel’s nomination to be secretary of defense has attracted wide attention. Yet Senate Republicans may have a chance to advance their own national security agenda by zeroing in on John O. Brennan, President Obama’s choice for CIA director. This approach will require courage as well as a return to those thrilling days of yesteryear and the scandal-before-last.
Long before Benghazigate, we were still basking in the afterglow of the raid on Osama bin Laden and the joys of the Arab Spring when The New York Times published an astonishing story. In a book and a widely quoted series of articles by David Sanger, its chief Washington correspondent, the newspaper essentially published the beyond-top-secret playbook of the Obama national security team.
While sympathetically portraying a technically savvy president coolly orchestrating drone strikes against foreign terrorists, the book also dropped a truly astonishing revelation. The worrying appearance of the Stuxnet virus — infecting at least 100,000 computers around the globe — was actually blow-back, collateral damage from a U.S.-Israeli campaign to sabotage the centrifuges of the Iranian nuclear weapons program. It was difficult to know whether to be happy that a macho Barack Obama was bamboozling the mullahs or angry that a Pulitzer-hungry journalist had spilled the beans.
There were also other nagging worries. Since industrial sabotage is an act of war, the soft underbelly of the U.S. electronic infrastructure might be vulnerable to Iranian retaliation.
There was the usual amount of descrying and harrumphing with predictably bipartisan calls for congressional investigations. I even testified before one of them, telling the House Judiciary Committee that Mr. Sanger’s revelations could hardly have been more damaging had a team of KGB moles taken up residence in the West Wing. For a time, there was loose talk about subpoenas and follow-on investigations. However, there was little real stomach in a divided Congress to take on a Fourth Estate sanctimoniously defending its right to recycle national secrets into ratings, royalties and partisan advantage.
Đây chính là nơi mà ông Brennan tới. Một sĩ quan CIA chuyên nghiệp, ông Brennan đang bước tiếp trong một môi trường tổ chức mà, sự bí mật không được gột rửa, cô đọng lại. Tuy nhiên, đối với những người sành sỏi, thì những rò rỉ kinh khủng của báo chí là những gì đối với CIA như việc bếp núc đối với văn hóa Pháp. Khi việc thực hành hứa hẹn tiến triển hướng tới những sự dàn quân cao hơn, nó thường được hướng đạo bởi một Auguste Escoffier có kỹ năng hơn, thận trọng chải chuốt ở những điểm tốt đẹp của thực tiễn các phương tiện hiện đại. Thay vì trình bày sự thật về sức mạnh một cách dũng cảm, sĩ quan tình báo hiểu biết xem thằng khờ báo chí của anh ta chỉ như một cái đích khác để điều khiển. Mục đích đầu tiên: Luôn làm cho ông chủ và cơ quan được đẹp mặt.
Nếu bạn không tin điều đó, thì bạn có theerr đã không đọc bất kỳ cuốn sách nào của Bob Woodward. Trong các cuộc chiến tranh của Obama, ví dụ, ông đã khai thác các tài nguyên trong đội quá độ của Obama để phát hiện ra các từ mã bí mật hàng đầu, sự tồn tại của “đội quân lén lút 3.000 người tại Afghanistan” và, vì biện pháp tốt, các khả năng Tấn công Mạng Máy tính thể tấn công của Cơ quan An ninh Quốc gia siêu bí mật. Ông Woodward đã làm gì với nó? Bằng việc thuyết phục các nguồn có thiện chírằng họ chẳng có gì để sợ bằng việc nói cho ông những gì họ biết, chính xác như bất kỳ điệp viên có năng lực nào làm khi tuyển mộ gián điệp.
Vì tin tức là một công việc kinh doanh cạnh tranh cao, không ngạc nhiên là ông Sanger và tờ New York Times đã có những động lực của riêng họ cho sự thâm nhập Nhà Trắng của ông Woodward. Có ít nghi ngờ những động lực đó bao gồm cả các nhà chính trị, đặc biệt việc đánh bóng tổng kết về an ninh quốc gia của tổng thống. Chính xác vì lý do đó, cũng có khả năng ông Sanger đã có những gì mà FBI thường gọi là “sự hợp tác bằng văn bản” của các quan chức cao cấp Nhà Trắng. So sánh Sanger và các cuốn sách của Woodward, và những cái tên chắc chắn giữ liên tục, đặc biệt Tom Donilon, cố vấn an ninh quốc gia và phó của ông, ông Brennan, người cũng đã giám sát chương trình máy bay không người lái của CIA.
Vì cuốn sách của Sanger trình bày bao quát chương trình lén lút trước đó, đáng hỏi - theo lời tuyên thệ và với những bằng chứng chứng thực - chính xác những gì ông Brennan đã biết về các bài của tờ New York Times và khi nào ông đã biết nó. Liệu ông ta, ví dụ, có bao giờ nhận được những chỉ lệnh rõ ràng hoặc ngầm từ những siêu nhân của ông trong Nhà Trắng để hợp tác với ông Sanger hoặc các nguồn chính thống của ông ta hay không? Nếu có, thì từ ai?
Đối với một số người, những cuộc điều trần khẳng định của Thượng viện có thể không phải là nơi lý tưởng cho việc rà soát lại những đầu đề cũ trên báo chí. Vâng ông Brennan có thể trở thành giám đốc CIA chính xác vào thời điểm khi mà sự đương đầu được hoãn lâu dài của Iran đạt tới lượng quan trọng. Như tờ New York Times đã nêu tuần trước, không có bất kỳ vết châm biếm nào, các đội KGM của Iran bây giờ làm bùng lên các cuộc tấn công từ chối dịch vụ chống lại các website của các ngân hàng Mỹ. Ông Brennan, như một sĩ quan tình báo có kinh nghiệm, xin bắt đầu cuộc điều trần của bạn bằng việc nói cho chúng ta vì sao những giáo sỹ hồi giáo lại có thể tiến hành các hành động không bị khiêu khích như vậy?
Trung tướng quân đội về hưu Ken Allard là một nhà cựu phân tích của NBC News và là tác giả về các vấn đề an ninh quốc gia.
This is where Mr. Brennan comes in. A career CIA officer, Mr. Brennan is steeped in an organizational milieu that, to the unwashed, epitomizes secrecy. To the cognoscenti, however, artful press leaks are to the CIA what haute cuisine is to French culture. When a promising operative progresses toward the higher echelons, he typically is mentored by a more-skilled Auguste Escoffier, carefully groomed in the finer points of modern media practice. Rather than courageously presenting truth to power, the savvy intelligence officer views his press patsy as just another target to manipulate. The primary objective: Always make the boss and the agency look good.
If you don’t believe that, then you probably haven’t read any of Bob Woodward’s books. In “Obama’s Wars,” for example, he mined sources in the Obama transition team to reveal top-secret code words, the existence of the CIA’s “3,000-man covert Army in Afghanistan” and, for good measure, the offensive Computer Network Attack capabilities of the super-secret National Security Agency. How did Mr. Woodward do it? By convincing willing sources that they had nothing to fear by telling him what they knew, exactly as any competent intelligence agent does when recruiting spies.
Because the news is a highly competitive business, it is not surprising that Mr. Sanger and The New York Times had their own motivations for one-upping Mr. Woodward’s penetration of the Obama White House. There is little doubt those motivations included politics, specifically the polishing of the president’s national security resume. For precisely that reason, it is also likely that Mr. Sanger had what the FBI typically calls the “witting cooperation” of senior White House officials. Compare the Sanger and Woodward books, and certain names keep recurring, especially Tom Donilon, the national security adviser and his deputy, Mr. Brennan, who also oversaw the CIA drone program.
Because the Sanger book extensively profiled that previously covert program, it is worth asking — under oath and with corroborating witnesses — exactly what Mr. Brennan knew of The New York Times moles and when he knew it. Did he, for example, ever receive explicit or implicit instructions from his superiors in the White House to cooperate with Mr. Sanger or his principal sources? If so, from whom?
To some, Senate confirmation hearings might not be the ideal venue for revisiting old headlines. Yet Mr. Brennan may become CIA director at precisely the moment when the long-postponed Iranian confrontation reaches critical mass. As The New York Times reported last week, without any trace of irony, Iranian cyberteams are now mounting denial-of-service attacks against U.S. bank websites. Mr. Brennan, as an experienced intelligence officer, please begin your hearing by telling us why the mullahs might be conducting such unprovoked acts?
Retired Army Col. Ken Allard is a former NBC News military analyst and author on national security issues.
Dịch: Lê Trung Nghĩa

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Lưu ý: Chỉ thành viên của blog này mới được đăng nhận xét.