Springer
Nature doublespeak
04/05/2023
Theo:
https://www.coalition-s.org/blog/springer-nature-doublespeak/
Bài được đưa lên Internet ngày:
04/05/2023
Một điều thường xảy ra trong chính trị
là các tình huống mà các chính trị gia cố gắng giải
thích một luật mới mà họ biết rằng mọi người sẽ
không thích hoặc không đồng ý, và làm như vậy bằng
cách mô tả luật đó theo cách có vẻ không tệ lắm.
Điều này cũng đúng với thông tin của nhà xuất bản
Springer Nature SN) về việc tự lưu trữ các tài liệu chứa
ngôn từ giữ lại các quyền - RR (Rights Retention). Thông
tin đó được cung cấp trên trang
về các chính sách tạp chí của
SN.
Ngôn từ RR được tham chiếu tới trong
thông tin đó thường là một tuyên bố mẫu được nhà
cấp vốn hoặc cơ sở cung cấp. Tuyên bố đó, thường
được đưa vào trong phần thừa nhận của tài liệu được
đệ trình, thông báo cho nhà xuất bản rằng tác giả (và
người nắm giữ bản quyền gốc ban đầu) đã áp dụng
một giấy phép, thường là giấy phép CC BY, cho bất kỳ
Bản thảo được Tác giả Chấp nhận - AAM (Author Accepted
Manuscript) nào phát sinh từ việc đệ trình đó. Bất kỳ
AAM nào vì thế được cấp phép trước ở thời điểm
đệ trình. Phiên
bản tuyên bố đó của Wellcome
Trust (hoặc ngôn từ) sử dụng mô hình này là như
sau:
“Nghiên
cứu này đã được Wellcome Trust cấp vốn toàn bộ, hoặc
một phần [Số trợ cấp xxxxx]. Vì mục đích của truy
cập mở, tác giả đã áp dụng giấy phép bản quyền
công khai CC BY cho bất kỳ phiên bản của Bản thảo được
Tác giả Chấp nhận nào phát sinh từ đệ trình này.”
Việc bao gồm văn bản đó là điều kiện
cấp vốn được nhà nghiên cứu ký kết, hoặc thường
thấy hơn, trường đại học của họ trong một hợp đồng
trợ cấp chính thức. Các chỉ dẫn của Wellcome Trust nêu:
“Để
đảm bảo bạn (hoặc bất kỳ ai được hỗ trợ/có liên
quan tới trợ cấp đó) có thể tuân thủ với chính sách
của chúng tôi, bạn pháp áp dụng một giấy phép bản
quyền công khai Creative
Commons Ghi công (CC BY) cho tất cả các Bản thảo được
Tác giả Chấp nhận phát sinh từ các đệ trình cho các
tạp chí được rà soát lại ngang hàng mà báo
cáo nghiên cứu gốc ban đầu,”
và tiếp tục chỉ thị cho các nhà nghiên
cứu rằng mẫu văn bản bên trên phải được đưa vào
“trong tất cả các đệ trình”.
Vài trường đại học đang áp dụng các
chính sách tương tự để trao quyền cho các tác giả của
họ để giữ lại các quyền của họ. Trong một tình
huống chính sách giữ lại các quyền của cơ sở điển
hỉnh (ở Vương quốc Anh), ‘nhà nghiên cứu tham gia
trong một hợp đồng không độc quyền với trường đại
học để làm cho tất cả các tài liệu của họ là truy
cập mở tức thì theo một giấy phép Creative Commons
Ghi công (CC BY)’ (Đại
học Cambridge).
Hợp đồng đó là để AAM của trường đại học có một
bản sao với giấy phép CC BY và làm cho nó sẵn sàng tự
do không mất tiền đã được làm xong rồi và đã được
phủi bụi ngay cả trước khi tài liệu đó được đệ
trình cho nhà xuất bản.
Hãy nhìn sát vào những gì SN nói trong tư
vấn của nó về vấn đề này cho các tác giả:
“Springer
Nature chỉ đánh giá các bản thảo dựa trên giá trị
biên tập của chúng. Nếu các bản thảo nghiên cứu chính
có ngôn từ về Chiến lược Giữ lại các Quyền - RRS
(Rights
Retention Strategy), chúng sẽ không bị từ chối vì được
đưa vào, và chúng tôi sẽ không loại bỏ văn bản đó
trước khi xuất bản nếu nó được đưa vào trong phần
mà là một phần thông thường của một bài báo nghiên
cứu chính được xuất bản .”
Thông tin này có sự khởi đầu tốt. Việc
đánh giá các bản thảo chỉ dựa vào giá trị biên tập
là điều gì đó bất kỳ tác giả nào cũng muốn được
đảm bảo. Tương tự, các tác giả sẽ vui để biết
rằng, ngay cả nếu họ đưa các ngôn từ giữ lại các
quyền vào, thì SN sẽ không sửa đổi văn bản của tác
giả đó bằng việc loại bỏ tuyên bố RR mà tác giả đó
đưa vào trong văn bản họ đã tạo ra và đã cung cấp
miễn phí cho SN để xuất bản. Cho tới nay, rất tốt.
Thông tin tiếp tục:
“Tuy
nhiên, các tác giả nêu chú ý, rằng các bản thảo có
chứa các tuyên bố về việc cấp phép mở của các bản
thảo được chấp nhận (AM)
chỉ có thể được xuất bản thông qua con đường truy
cập mở (OA) vàng tức thì, để đảm bảo rằng các tác
giả không đưa ra các cam kết cấp phép xung đột nhau, và
có thể tuân thủ với bất kỳ nhà
cấp vốn nào hoặc các yêu cầu của cơ
sở về Truy cập Mở tức thì.”
Đây là nơi mọi thứ bắt đầu trở nên
phức tạp. Dịch nghĩa - nếu tác giả chỉ định trước
một giấy phép cho AAM của họ và đệ trình bản thảo
đó tới một tạp chí thuê bao của SN mà cũng chào lựa
chọn Truy cập Mở (OA) (đôi khi được biết tới như là
một tạp chí lai), thì nhà xuất bản sẽ chỉ chấp nhận
nó nếu tác giả trả tiền cho xuất bản Truy cập Mở
(đôi khi còn được biết như là Truy cập Mở ‘vàng’).
Bạn nhớ, SN không từ chối thẳng thừng bản thảo đó;
chỉ là họ sẽ CHỈ chấp nhận nó nếu tác giả trả
tiền. Vì thế có nghĩa là, nếu họ không trả tiền, SN
sẽ không xuất bản tài liệu đó, điều dẫn tới sự
từ chối. Dù cố gắng đến đâu, tôi dường như
không thể hiểu “chỉ được xuất bản qua con
đường Truy cập Mở (OA) vàng tức thì” với
“chỉ chấp nhận các bản thảo dựa trên giá
trị biên tập của chúng”. Các từ ngữ là
không vững ở đây. Tương tự như các chính trị gia, SN
THỰC SỰ không nêu rằng nếu bạn không, sẽ không hoặc
không thể trả tiền, họ sẽ từ chối tài liệu của
bạn. Nhưng trên thực tế, điều đó chính xác là những
gì họ ngụ ý. Đây là khói và gương tinh khiết.
Gợi ý rằng, là cần thiết để được
xuất bản bằng việc trả tiền cho con đường vàng để
tuân thủ với các yêu cầu của cơ sở là, trong một số
trường hợp, hoàn toàn sai. Ở thời điểm viết bài này,
số lượng ngày một gia tăng các trường đại học có
chính sách Truy cập Mở với mục đích tất cả các xuất
bản phẩm sẽ là Truy cập Mở. Tuy nhiên, nhiều trường
đại học KHÔNG có tiền cho các khoản phí xử lý bài
báo - APC (Article Processing Charges). Cũng có những trường
đại học có ưu tiên cho con đường kho cho Truy cập Mở:
“Trường
Đại học ưu tiên truy cập mở bằng cách tự lưu trữ
trong kho cơ
sở của nó - cái gọi là con đường ‘xanh’ ”
(Đại
học Oxford).
Một chính sách RR của cơ sở thường áp
dụng cho tất cả các nhà nghiên cứu, không chỉ cho các
nhà nghiên cứu được cấp vốn. Điều này ngụ ý một
nhà nghiên cứu không có trợ cấp nghiên cứu từ một
nhà cấp vốn, trong một cơ sở có chính sách RR nhưng
không có tiền cho APC và không có hợp đồng chuyển đổi
quá độ với SN, thì không thể đáp ứng yêu cầu của
trường đại học của họ. Vậy bây giờ nói với các
tác giả họ chỉ có thể xuất bản thông qua con đường
vàng là không đảm bảo tất cả các tác giả có thể
tuân thủ với các yêu cầu về Truy cập Mở của cơ sở
của họ. Còn tệ hơn:
“Các
tác giả nào chọn xuất bản thông qua con đường thuê
bao sẽ phải ký các điều khoản giấy phép thuê bao tiêu
chuẩn của chúng tôi, điều chỉ cho phép AM sẽ được
chia sẻ sau một giai đoạn cấm vận. Các điều khoản
cấp phép thuê bao là không tương thích với bất kỳ dự
kiện nào khẳng định các quyền ưu tiên trước đối
với AM đó, và bắt các tác giả phải khẳng định rằng
các điều khoản cấp phép tiêu chuẩn của Springer Nature
sẽ thay thế bất kỳ các điều khoản nào khác mà tác
giả đó hoặc bất kỳ bên
thứ 3 nào có thể đòi áp dụng cho bất kỳ phiên bản
nào của bản thảo.”
Nếu nghiên cứu của bạn, ví dụ, được
Wellcome Trust cấp vốn, hoặc một nhà cấp vốn khác triển
khai Giữ lại các Quyền Tác giả như một phương tiện
để trao quyền cho các tác giả, SN hiểu rõ rằng tác giả
đó đã cam kết đáp ứng các điều khoản của hợp đồng
trợ cấp ĐANG TỒN TẠI rồi của họ mà họ, hoặc
trường đại học của họ, đã ký với nhà cấp vốn
nghiên cứu đó. Đây là điều kiện trợ cấp rõ ràng.
Tác giả đó phải đáp ứng điều kiện trợ cấp hoặc
rủi ro gặp các hệ lụy
nghiêm trọng có thể ảnh hưởng tới các đơn xin trợ
cấp cấp vốn trong tương lai. Springer
Nature BIẾT điều này. Nhiều nhà
cấp vốn và cơ sở đã
viết cho họ để nói cho họ biết khi họ ngay từ đầu
chấp nhận các chính sách của họ.
Tôi thấy sự vô trách nhiệm này của SN.
Nếu tác giả chọn sử dụng một lựa chọn kho (hoặc
‘xanh’) cho Truy cập Mở, thì trên thực tế, SN đang cố
gắng bắt nạt các tác giả trong việc phá bỏ các điều
kiện của hợp đồng trợ cấp có trước đó của họ.
Họ làm điều này bằng việc sử dụng các từ ngữ
‘phải ký’ giấy phép của chúng tôi.
Không chỉ là vô trách nhiệm, mà còn
là không tôn trọng các nhà nghiên cứu và bổ sung
thêm sự lập lờ đáng kể trong quy trình này. Cũng
khá ngạc nhiên là SN yêu cầu các tác giả “khẳng định
rằng các điều khoản cấp phép tiêu chuẩn của Springer
Nature sẽ thay thế bất kỳ điều khoản nào khác mà tác
giả hoặc bất kỳ bên
thứ 3 nào có thể đòi áp dụng”. Điều này ép
tác giả phải đồng ý, một cách sai trái, rằng các điều
khoản của SN chiếm ưu thế hơn các điều kiện của trợ
cấp mà họ đã ký kết rồi. Họ không giải thích cho
các tác giả rằng bằng việc tuân thủ các điều khoản
của SN, họ sẽ chống lại hợp đồng hiện có của họ
với nhà cấp vốn hoặc với trường đại học của họ.
Tuyên bố về các điều khoản của SN
chiếm ưu thế hơn bất kỳ điều khoản nào khác là
không ổn trong bất kỳ trường hợp nào. Nếu AAM có một
giấy phép ưu tiên trước được chỉ định, nó có giấy
phép của nó được áp dụng rồi. Bất kể tác giả ký
thứ gì sau đó đều không ‘hủy giấy phép’ đó được.
Một giấy phép CC BY không thể bị loại bỏ chỉ vì SN
tuyên bố các điều khoản cấp phép tiêu chuẩn của họ
sẽ thay thế nó. Một khi được áp dụng, giấy phép CC
BY được chỉ định cho bài báo vốn có trong đó và đơn
giản là được ưu tiên về mặt pháp lý đối với bất
kỳ ngôn ngữ xung đột nào trong các điều khoản cấp
phép sau này của SN. Đại
học Edinburgh
thể hiện điều này rất dễ thương:
“Hướng
tới việc tất cả các tác giả tự động trao cho trường
Đại học một giấy phép toàn cầu không độc quyền,
không thể thu hồi để làm cho các bản thảo các bài báo
học thuật của họ sẵn sàng công khai theo các điều
khoản của một giấy phép Creative
Commons Ghi công (CC BY).”
Các giấy phép được chỉ định thậm
chí trước khi các bài báo được viết. Tư vấn của SN
tiếp tục:
“Vì
thế, các tác giả nào muốn nghiên cứu của họ sẽ là
truy cập mở tức thì hoặc nghiên cứu của họ được
hỗ trợ bởi một nhà
cấp vốn yêu cầu Truy cập Mở tức thì (ví dụ, tuân
thủ các nguyên tắc của Kế hoạch S) phải lựa chọn
xuất bản thông qua con đường Truy cập Mở vàng.”
Về cơ bản, nếu bạn muốn làm cho tác
phẩm của họ thành Truy cập Mở như nhà cấp vốn của
bạn yêu cầu, bạn phải trả tiền cho chúng tôi để làm
thế. Có một vấn đề quan trọng trong thông tin này theo
đó SN tiện thể im lặng. Không phải tất cả các nhà
cấp vốn, bao gồm cả các nhà cấp vốn của Liên minh S,
sẽ trả tiền cho các khoản phí xuất bản bài báo - APC
(Article Processing Charges) cho các tạp chí lai. Điều này
ngụ ý rằng nếu tác giả, nghĩ họ đã làm ‘điều
đúng’, chọn lựa chọn Truy cập Mở vàng cho tài liệu
của họ, họ sẽ thấy mình được xuất trình với một
hóa đơn cho toàn bộ số tiền. Nhà cấp vốn của họ sẽ
không trả tiền - điều đó là rõ ràng - họ có thể
cũng thấy cơ sở của họ không có khả năng để trả
tiền. Đây là một tuyên bố vô trách nhiệm khác do thiếu
sót của SN.
Không nơi nào SN tuyên bố rằng sẽ đưa
bất kỳ tác giả nào vi phạm các điều khoản của nhà
xuất bản mà họ ký kết ra tòa – nhưng chính mối đe
dọa ngầm mà họ có thể khiến các tác giả lo
lắng là điều dễ hiểu. Sự hăm dọa như vậy vừa là
bất lịch sự đối với các tác giả đang cung cấp nội
dung miễn phí cho nhà xuất bản, vừa là hành vi đe dọa.
SN không chỉ có khả năng biết rõ rằng
các điều khoản của họ xung đột với các điều kiện
đã có từ trước của trợ cấp dành cho tác giả, mà họ
còn biết rõ rằng nhà tài trợ sẽ không trả tiền. Kết
quả là tác giả tự thấy ở trong vị thế mâu thuẫn
khủng khiếp, với triển vọng phải thanh toán một hóa
đơn đáng kể. Điều này thật đáng khinh bỉ.
Cũng nên lưu ý tư vấn này chỉ tham chiếu
tới các nhà cấp vốn, nó không nhắc tới các cơ sở
với một chính sách Truy cập Mở hoặc Giữ lại các
Quyền (RR). Đại học Edinburgh tuyệt đối rõ ràng trong
câu trả lời của nó cho các nhà xuất bản như SN đang
cố gắng ‘kéo hạng’ bằng việc yêu cầu các tác giả
đồng ý rằng các điều khoản của nhà xuất bản thay
thế các điều khoản của nhà cấp vốn hoặc trường
đại học:
“Nhiều
nhà xuất bản đã giới thiệu các hợp đồng xuất bản
hạn chế yêu cầu các giai đoạn cấm vận, và một vài
nhà xuất bản thậm chí đòi hỏi rằng các điều khoản
cấp phép của họ sẽ thay thế bất kỳ thỏa thuận nào
khác trước đó. Chúng tôi phản đối điều này và nếu
bị thách thức, trường Đại học sẽ có thể đưa ra
khiếu nại pháp lý đối với nhà xuất bản vì họ đã
sẵn sàng vi phạm hợp đồng đối với các quyền đã có
từ trước của chúng tôi.”
Để
yêu cầu bồi thường vi phạm hợp đồng thành công, phải
chứng minh được rằng bị đơn đã biết về hợp đồng
trước đó và có ý định khuyến khích người khác vi
phạm hợp đồng đó. Các luật sư của chúng tôi đã
chuẩn bị một dịch vụ xác nhận Tuyên thệ có tuyên
thệ đối với tất cả những người nhận, điều này
sẽ đủ để xác nhận rằng tất cả các nhà xuất bản
có tên quả thực đã được thông báo về vị thế của
chúng tôi trước khi xuất bản bài báo và sau đó họ đã
yêu cầu tác giả vi phạm các điều khoản trong hợp đồng
lao động của họ bằng cách chấp nhận giấy phép xuất
bản.” (Đại
học Edinburgh).
Tình trạng này ngày càng trở nên vô lý
khi ngày càng có nhiều cơ sở, đồng ý với cộng đồng
các nhà nghiên cứu của họ, áp dụng các chính sách giữ
lại các quyền của cơ sở để hỗ trợ các nhà nghiên
cứu của họ (ví dụ, xem tuyên
bố N8). Càng nhiều thứ được thông qua, SN càng xoay
quanh các quyền trước đó càng trở nên không liên quan
và lố bịch. Nếu các nhà xuất bản như SN không tôn
trọng các nhu cầu và mong muốn của các tác giả giữ
lại các quyền của riêng họ, thì sau đó các cơ sở của
họ sẽ hỗ trợ cho họ.
Không ở đâu trong thông tin của họ dành
cho các tác giả SN tuyên bố rằng nó sẽ từ chối các
bản thảo mà tác giả muốn làm thành Truy cập Mở tức
thì với giấy phép CC BY thông qua con đường kho lưu trữ,
và được đệ trình để được xuất bản sau một bức
tường thanh toán trên một tạp chí thuê bao. Bằng sự
bất ổn trong sử dụng ngôn từ của mình, nhà xuất bản
này tránh nêu công khai thực tế này. Phương pháp SN sử
dụng không là phương pháp TỪ CHỐI, mà LỆCH HƯỚNG: ví
dụ, chúng tôi thực sự không nói chúng tôi sẽ không
xuất bản tài liệu của bạn (từ chối) nếu bạn khăng
khăng khẳng định các quyền chính đáng của bạn và cho
phép Truy cập Mở tức thì thông qua một kho lưu
trữ; chúng tôi sẽ chỉ bắt bạn trả tiền cho Truy cập
Mở vàng.
Xin nhắc lại tuyên bố của SN, “Springer
Nature chỉ đánh giá các bản thảo dựa trên giá trị
biên tập của chúng.”
Tôi thấy khá ngạc nhiên rằng một nhà
cung cấp dịch vụ chủ chốt như Springer Nature, tiếp tục
viện lý rằng là đúng tuyệt vời cho họ để ra lệnh
cho các nhà nghiên cứu những gì họ có thể và không thể
làm với các tài liệu mô tả các phát hiện nghiên cứu
của họ. Điều này là không đúng. Như tôi đã từng
viết trước đó, chính tác giả và người nắm giữ bản
quyền gốc ban đầu đang cấp phép cho nhà xuất bản (nhà
cung cấp dịch vụ) để xuất bản tác phẩm của họ,
chứ không phải theo cách nào khác (xem Cấp
phép để xuất bản - chiếc ủng đi sai chân).
Các nhà xuất bản không nghĩ ra các câu
hỏi nghiên cứu, lập kế hoạch và thiết kế nghiên cứu,
triển khai nghiên cứu, cấp vốn cho nghiên cứu, cung cấp
các tiện ích nghiên cứu, hay viết ra các kết quả nghiên
cứu. Vì thế, họ không có quyền
ra lệnh cho ai đó, khi nào hoặc ở đâu các kết quả của
nghiên cứu đó được phổ biến. Các
tác giả có các quyền, và họ có thể thực thi chúng vì
lợi ích của chính họ, của các nhà
nghiên cứu khác, của nghiên cứu, và của xã hội nói
chung.
Tôi lưu ý rằng câu
trả lời của OASPA cho NIH RFI 2023 (24/04/2023) gồm tuyên
bố:
“OASPA
đã luôn kêu gọi vì truy cập mở tức thì tới các kết
quả đầu ra học thuật và vì thế chúng tôi chào đón
động thái loại bỏ cấm vận khỏi các xuất bản phẩm
... Sự áp dụng rộng khắp việc ký gửi bản thảo được
chấp nhận vào trong PMC sẽ cung cấp chất xúc tác để
tận dụng đầy đủ dải các mô hình kinh doanh không dựa
vào các APC (Các khoản phí Xử lý/Xuất bản Bài báo)
hoặc các thỏa thuận chuyển
đổi quá độ . Ngoài ra, đề xuất phát
triển ngôn từ để hỗ trợ cho các tác giả giữ lại
các quyền của họ và làm rõ cho quy trình đệ trình cho
cả các tác giả và các nhà xuất bản - cũng như các
điều kiện rõ ràng để sử dụng lại các tác phẩm
được xuất bản - được chào đón.”
Vì lợi ích của việc không có cấm vận
+ không có APC + giữ lại các quyền + làm rõ. Springer
Nature là một thành viên của OASPA.
Vào ngày 03/05/2023, JISC đã công bố hợp
đồng 3 năm giữa các trường đại học của Vương quốc
Anh với SN. Dù hợp đồng đó đã được đồng thuận,
Jisc
đã
nêu rằng lo ngại vẫn còn “xung quanh cách
tiếp cận của Springer Nature về giữ lại các quyền
tác giả, điều mà vài người trả lời cảm
thấy đã tạo ra các rào cản cho việc xuất bản truy cập
mở công bằng trên thế giới, JISC nêu.” Điều
này, cùng với sự khéo tay khéo mồm của SN được mô tả
ở trên, chứng tỏ nhà cung cấp dịch vụ này còn xa đến
thế nào so với hướng đi tới Uyên thâm Mở hiện đại
và sự tôn trọng dành cho các nhà nghiên cứu. Cũng lưu ý
là không phải tất cả các tài liệu được bao gồm -
“việc xuất bản tự do không mất tiền để đọc sẽ
sẵn sàng ở Nature và trên các tạp chí nghiên cứu
Nature, dù lựa chọn này sẽ bị hạn chế tới số lượng
nhất định các tài liệu” - và nhiều nhà nghiên cứu
không nằm trong các hợp đồng như vậy.
Nếu không có gì khác, SN ít nhất nên
thẳng thắn và cởi mở. Cần loại bỏ lối nói nước
đôi: tuyên bố công khai và rõ ràng rằng bất kỳ bản
thảo nào được đệ trình để xuất bản không phải
Truy cập Mở trên một tạp chí lai và với ngôn từ RR
cho phép tác giả phổ biến AAM của họ mà không có cấm
vận theo giấy phép CC BY sẽ bị từ chối. Ít nhất điều
đó nên rõ ràng.
Sally Rumsey
Sally Rumsey cho tới tháng 7/2022 từng là
Chuyên gia Truy cập Mở của JISC, làm việc để hỗ trợ
cho Liên minh S trong tất cả các lĩnh vực mà Kế hoạch S
bao trùm, đặc biệt về Chiến lược Giữ lại các Quyền
của Kế hoạch S. Trước đó, cô từng là Giám đốc
Truyền thông Học thuật & RDM, Thư viện Bodleian, Đại
học Oxford. Ở đó cô đã quản lý dịch vụ kho đối với
các kết quả đầu ra nghiên cứu của trường Đại học,
Kho lưu trữ Nghiên cứu của Đại học Oxford (ORA và
ORA-Data https://ora.ox.ac.uk). Trước đó cô từng là Thủ
thư Dịch vụ điện tử và giám đốc kho lưu trữ tại
Trường Kinh tế Luân Đôn. Sally vẫn là thành viên của
nhóm Giấy phép Truyền thông Học thuật của Vương quốc
Anh - UKSCL (UK Scholarly Communications Licence).
Xem
tất cả các bài đăng của Sally Rumsey
One thing that
crops up in politics is situations where politicians attempt to
explain a new law they know people won’t like or agree with, and do
so by putting a spin on it that describes it in a way that doesn’t
seem so bad. This is also true of the publisher Springer Nature’s
(SN) information about self-archiving for papers containing rights
retention (RR) language. The information is provided on the page
about SN journal policies.
The RR language
referred to in the information is typically a template statement
provided by the funder or institution. The statement, usually
included in the acknowledgement section of the submitted paper,
informs the publisher that the author (and original copyright holder)
has applied a licence, usually a CC-BY licence, to any Author
Accepted Manuscript (AAM) arising from the submission. Any AAM is,
therefore, pre-licenced at the point of submission. The Wellcome
Trust’s version of the statement (or language) that uses this
model is as follows:
‘This
research was funded in whole, or in part, by the Wellcome Trust
[Grant number xxxxx]. For the purpose of open access, the author has
applied a CC BY public copyright licence to any Author Accepted
Manuscript version arising from this submission.’
Inclusion of the
text is a condition of funding that is signed by the researcher, or
more often, their university on the formal grant agreement. The
Wellcome Trust instructions state:
“To
ensure you (or anyone supported/associated with the grant) can comply
with our policy, you must apply a Creative Commons Attribution (CC
BY) public copyright licence to all Author Accepted Manuscripts
arising from submissions to peer-reviewed journals that report
original research,”
and goes on to
instruct researchers that the template text above must be included
“in all submissions.”
Some
universities are adopting similar policies to empower their authors
to retain their rights. In a typical (UK) institutional rights
retention policy situation, ‘the
researcher enters into a non-exclusive agreement with the university
to make all their papers immediately open access under a Creative
Commons attribution (CC BY) licence‘
(University
of Cambridge). The agreement for the university AAM to obtain a
copy with a CC-BY licence and make it freely available is all done
and dusted even before the paper is submitted to the publisher.
Let’s take a
close look at what SN says in its advice on this matter to authors:
“Springer
Nature only ever assesses manuscripts on their editorial merit. If
primary research manuscripts contain Rights Retention Strategy (RRS)
language, they will not be rejected on the grounds of its inclusion,
and we will not remove that text before publication if it is included
in a section that is a normal part of the published primary research
article.”
The information
gets off to a good start. Assessing manuscripts on editorial merit
alone is something any author would want to be reassured about.
Equally, authors will be pleased to learn that, even if they include
rights retention language, SN will not amend the author’s text by
removing the RR statement that the author included in the text they
created and provided at no charge to SN for publication. So far, so
good. The information continues:
“Authors
should note, however, that manuscripts containing statements about
open licensing of accepted manuscripts (AMs) can only be published
via the immediate gold open access (OA) route, to ensure that authors
are not making conflicting licensing commitments, and can comply with
any funder or institutional requirements for immediate OA.”
This is where
things start to get tricksy. Translation – if the author assigns a
prior licence to their AAM and submits the manuscript to a SN
subscription journal that also offers an Open Access (OA) option
(sometimes known as a hybrid journal), then the publisher will only
accept it if the author pays for OA publication (sometimes known as
‘gold’ OA). Mind you, SN is not rejecting the manuscript
outright; it’s just that they will ONLY accept it if the author
pays. So by extension, if they don’t pay, SN won’t publish the
paper, which amounts to a rejection. However
hard I try, I can’t seem to tally “only
be published via the immediate gold open access (OA) route”
with “only
accepting manuscripts on their editorial merit.”
The wording is slippery here. Like those politicians, SN doesn’t
ACTUALLY state that if you don’t, won’t or can’t pay, they will
reject your paper. But in practice, that is exactly what they imply.
This is pure smoke and mirrors.
The suggestion
that it is necessary to be published using the paid gold route to
comply with institutional requirements is, in some cases, completely
wrong. At the time of writing, increasing numbers of universities
have an OA policy that aims for all publications to be OA. However,
many universities DO NOT have a fund for APCs. There are also those
universities that have a preference for the repository route for OA:
“The
University prioritises open access by means of self-archiving in its
institutional repository – the so-called ‘green’ route”
(University
of Oxford).
An institutional
RR policy generally applies to all researchers, not just funded ones.
This means that a researcher without a research grant from a funder,
in an institution with a RR policy but no APC fund and no
transformative agreement with SN, cannot meet their university’s
requirement. So no, telling authors they can only publish via the
gold route is not ensuring all authors can comply with their
institution’s requirements for OA. It gets worse:
“Authors
who opt to publish via the subscription route will be required to
sign our standard subscription licence terms, which only allow the AM
to be shared after an embargo period. The subscription licensing
terms are incompatible with any attempt to assert prior rights to the
AM, and require authors to confirm that Springer Nature’s standard
licensing terms will supersede any other terms that the author or any
third party may assert apply to any version of the manuscript.”
If your research
is funded by, say, Wellcome Trust, or another funder that employs
Author Rights Retention as a means to empower authors, SN is well
aware that the author is already committed to meet the terms of their
EXISTING grant agreement that they, or their university, signed with
the research funder. It is an explicit grant condition. The author
has to meet that grant condition or risk serious consequences that
could affect future funding award applications. Springer Nature KNOWS
this. Many funders and institutions have written to them to tell them
so when they originally adopted their policies.
I find this
irresponsible of SN. Should
the author choose to use the repository (or ‘green’) option for
OA, SN is, in effect, trying to bully authors into breaking the
conditions of their pre-existing grant agreement. They do this by
using the words ‘required
to sign‘ our
licence.
Not only
is it irresponsible, it is disrespectful to researchers
and adds significant
confusion into the process.
It is also quite astonishing that SN asks authors to “confirm that
Springer Nature’s standard licensing terms will supersede any other
terms that the author or any third party may assert.” This is
pressuring the author into agreeing, incorrectly, that SN’s terms
trump the pre-existing conditions of the grant that they have already
signed. They fail to explain to authors that by complying with SN’s
terms, they will contravene their existing agreement with their
funder or university.
The statement
about SN’s terms superseding any other terms is flaky in any case.
If the AAM has a prior licence assigned, it has its licence already
applied. Whatever the author signs afterwards does not ‘un-license’
it. A CC BY licence cannot be removed just because SN declares their
standard licensing terms will supersede it. Once applied, the CC BY
licence assigned to the article is inherent in it and simply takes
legal precedence over any conflicting language in SN’s later
licensing terms. The University
of Edinburgh demonstrates this nicely:
“Going
forwards all authors automatically grant the University a
non‐exclusive, irrevocable, worldwide licence to make manuscripts
of their scholarly articles publicly available under the terms of a
Creative Commons Attribution (CC BY) licence.”
The licences are
assigned even before the articles are written. The SN’s advice
continues:
“Therefore,
authors who wish their research to be immediately openly accessible
or whose research is supported by a funder that requires immediate OA
(e.g. according to Plan S principles) should select to publish via
the gold OA route.”
In essence, if
you want to make your work OA as your funder requires, you must pay
us to do so. There is an important matter in this information on
which SN conveniently remains silent. Not all funders, including
cOAlition S funders, will pay APCs (Article Processing Charges) for
hybrid journals. This means that should an author, thinking they were
doing the ‘right thing,’ select the gold OA option for their
paper, they will find themselves presented with an invoice for the
full amount. Their funder won’t pay – that is already clear –
they will also probably find their institution is unlikely to pay.
This is yet another irresponsible statement by omission made by SN.
Nowhere does SN
state that it will take any author who breaks the publisher’s terms
they sign to court – but it is the implicit threat that they just
might that
understandably makes authors nervous. Such intimidation is both
discourteous to authors who are providing the content at no charge to
the publisher, as well as threatening.
Not only does SN
likely know full well that their terms conflict with pre-existing
conditions of the grant for the author, but they also know full well
that the funder won’t pay. The result is that the author finds
themself in a horribly conflicting position, with the prospect of
having to foot a significant bill. This is frankly despicable.
Note also the
advice only refers to funders, it does not mention institutions with
an OA or RR policy. The University of Edinburgh has been absolutely
clear in its response to publishers like SN trying to ‘pull rank’
by asking authors to agree that the publisher’s terms supersede
those of their funder or university:
“Many
publishers have introduced restrictive publishing agreements which
require embargo periods, and some publishers even assert that their
licensing terms will supersede any other prior agreements. We dispute
this and if challenged the University will be able to bring a legal
claim against the publisher as they have willingly procured a breach
of contract against our pre-existing rights.
For
a claim of procuring a breach of contract to succeed it must be shown
that the defendant knew about the prior contract and intended to
encourage another person to break it. Our solicitors have prepared a
sworn Affidavit confirming service on all the recipients which will
be sufficient to confirm that all the named publishers were indeed
advised of our position ahead of article publication and that they
have subsequently asked an author to breach the terms of their
employment contract by accepting a publishing licence.”
(University
of Edinburgh).
This situation
is becoming more absurd as more and more institutions, in agreement
with their community of researchers, adopt institutional rights
retention policies to support their researchers (see, for example,
the N8
statement). As more are adopted, the more SN squirming around
prior rights becomes both irrelevant and ridiculous. If publishers
like SN won’t respect authors’ needs and wishes to retain their
own rights, then their institutions are stepping in to support them.
Nowhere in their
information for authors does SN state that it will reject manuscripts
that the author wishes to make immediately OA with a CC BY licence
via the repository route, and that are submitted to be published
behind a paywall in a subscription journal. By being slippery in its
use of language, the publisher avoids publicly stating this fact. The
method SN uses is not one of REJECTION, but of DEFLECTION: i.e. we
don’t actually state we won’t publish your paper (reject) if you
insist on asserting your rightful rights and enabling immediate OA
via a repository; we will just force you to pay for gold OA.
A reminder of
SN’s claim, “Springer
Nature only ever assesses manuscripts on their editorial merit.”
I find it quite
astonishing that a major service provider, such as Springer Nature,
continues to argue that it’s perfectly alright for them to dictate
to researchers what they can and can’t do with the papers
describing the findings of their research. It is not alright. As I
have written before, it is the author and original copyright holder
that is licensing the publisher (service provider) to publish their
work, not the other way round (see Licence
to publish – the boot is on the wrong foot). Publishers do not
think up research questions, plan and design research, carry out
research, fund research, provide research facilities, or write up
research results. They should not, therefore, have the authority to
dictate to whom, when and where the results of that research can be
disseminated. Authors have rights, and they can exercise them for the
benefit of themselves, other researchers, research, and society in
general.
I notice that
the OASPA
response to the NIH RFI 2023 (24th April 2023) includes the
statement:
“OASPA
has always called for immediate open access to scholarly outputs and
so we welcome the move to remove embargos from publications…The
widespread adoption of depositing the accepted manuscript into PMC
will provide a catalyst to fully take advantage of the range of
business models that are not based on APCs (Article
Processing/Publishing Charges) or transformative agreements.
Furthermore, the proposal of developing language to support authors
in retaining their rights and bring clarity to the submission process
for both authors and publishers – as well as clear conditions for
reuse of published works – is welcomed.”
In favour of
zero embargo + no APCs + rights retention + clarity. Springer Nature
is a member of OASPA.
On 3rd May 2023,
Jisc announced a 3-year deal between UK universities and SN. Although
the deal has been agreed, Jisc
reported that concerns remain “around
Springer Nature’s approach to author rights retention, which some
respondents felt created barriers to equitable open-access publishing
worldwide, Jisc said.”
This, together with SN’s verbal sleight of hand described above,
demonstrates how far the service provider remains from the direction
of travel towards modern Open Scholarship and respect for
researchers. Note too, that not all papers are included –
“free-to-read
publishing will be available in Nature and Nature research journals,
although this option will be restricted to a certain number of
papers,” – and many
researchers do not fall under such deals.
If nothing else,
SN should at least be straightforward and open. It should remove the
doublespeak: state publicly and clearly that any manuscript submitted
for publication non-OA in a hybrid journal and with RR language
enabling the author to disseminate their AAM without embargo under a
CC BY licence will be desk rejected. At least that would be clear.
Sally Rumsey
Sally Rumsey
was, until July 2022, Jisc’s OA Expert working as support for
cOAlition S in all areas covered by Plan S, especially the Plan S
Rights Retention Strategy. Prior to that, she was Head of Scholarly
Communications & RDM, Bodleian Libraries, University of Oxford.
There she managed the University’s repository service for research
outputs, Oxford University Research Archive (ORA and ORA-Data
https://ora.ox.ac.uk). She was previously e-Services Librarian and
manager of the repository at the London School of Economics. Sally
remains a member of the UKSCL (Scholarly Communications Licence)
group.
View
all posts by Sally Rumsey
Dịch: Lê Trung Nghĩa
letrungnghia.foss@gmail.com