Thứ Ba, 1 tháng 11, 2011

Tất cả các bằng sáng chế đều là ăn cắp


All patents are theft
by Richard Hillesley
Bài được đưa lên Internet ngày: 25/10/2011
Lời người dịch: “Nếu sự cần thiết là mẹ của phát minh sáng chế, thì các bằng sáng chế là kết quả tội lỗi của nó, đưa ra những khối lầm lỡ cho đổi mới sáng tạo và sự tiến bộ, cấm đoán sự trao đổi các ý tưởng một cách tự do, và hạn chế tri thức của chúng ta về cách mà mọi thứ làm việc”. Pablo Picasso được cho là đã nói rằng “tất cả nghệ thuật là ăn cắp”, Isaac Newton từng nói “Nếu tôi từng có khả năng thấy được xa hơn, thì nó chỉ là vì tôi đứng được trên vai của những người khổng lồ”. Ngày nay, mọi lĩnh vực đều sử dụng phần mềm. “Những cỗ máy này quản lý chúng ta. Mã nguồn quản lý những cỗ máy đó. Sự kiểm soát nào chúng ta nên có đối với mã nguồn đó nhỉ?”.
Nếu sự cần thiết là mẹ của phát minh sáng chế, thì các bằng sáng chế là kết quả tội lỗi của nó, đưa ra những khối lầm lỡ cho đổi mới sáng tạo và sự tiến bộ, cấm đoán sự trao đổi các ý tưởng một cách tự do, và hạn chế tri thức của chúng ta về cách mà mọi thứ làm việc, Richard Hillesley nói...
Pablo Picasso được cho là đã nói rằng “tất cả nghệ thuật là ăn cắp”. Sự khẳng định này có thể gây tranh cãi, nhưng ý định là rõ ràng - qui trình sáng tạo, dựa vào sự tiến bộ của các kỹ thuật, sự quan sát và sự bình luận chỉ trích, là một sự tiến hóa của những gì đã đi qua trước đó, và tất cả sự sáng tạo, bất luận là nghệ thuật, công nghệ hay khoa họa, đi trên một con đường nhỏ giữa đổi mới sáng tạo và bản chất nguồn gốc, ăn cắp lại ý và nhại lại. Thậm chí ý tưởng rằng nghệ thuật là ăn cắp là một nơi phổ biến trong các cộng đồng nghệ thuật. Andy Warhol đã lấy khái niệm này thêm ít bước xa hơn. Trong một cuộc phỏng vấn vào năm 1996 ông đã nói với người phỏng vấn; “Vì sao ông không hỏi trợ lý của tôi Gerard Malanga một vài câu hỏi? Ông ta đã làm nhiều bức họa của tôi mà”.
Bản thân Linus Torvalds đã lưu ý trong một ngữ cảnh khác, khi bác những lý luận chống lại nguồn mở của Craig Mundie, phó chủ tịch cao cấp của Microsoft vào tháng 05/2001, “Tôi hoài nghi không biết Mundie đã bao giờ nghe nói về ngài Isaac Newton hay chưa? [Newton] không chỉ nổi tiếng vì đã thiết lập về cơ bản những nền tảng cho cơ học cổ điển (và lý thuyết gốc ban đầu của luật vạn vật hấp dẫn, mà là những gì hầu hết mọi người ghi nhớ, cùng với câu chuyện cây táo), nhưng ông cũng nổi tiếng vì cách mà ông đã nhận thức về thành tựu đó: 'Nếu tôi từng có khả năng thấy được xa hơn, thì nó chỉ là vì tôi đứng được trên vai của những người khổng lồ'.”
If necessity is the mother of invention, patents are its delinquent offspring, providing stumbling blocks to innovation and progress, inhibiting the free exchange of ideas, and restricting our knowledge of how things work, says Richard Hillesley…
Pablo Picasso is supposed to have said that “all art is theft”. The assertion may be controversial, but the intention is clear – the creative process, which relies on the evolution of techniques, observation and criticism, is an assimilation of that which has gone before, and all creativity, whether artistic, technological or scientific, walks a thin line between innovation and originality, plagiarism and parody. Even the idea that art is theft is a common place among artistic communities. Andy Warhol took this concept a few stages further. During a 1966 interview he told his interviewer; “Why don’t you ask my assistant Gerard Malanga some questions? He did a lot of my paintings.”
Linus Torvalds himself noted in another context, when rebutting arguments against open source by Craig Mundie, Microsoft’s senior vice president in May 2001, “I wonder if Mundie has ever heard of Sir Isaac Newton? [Newton] is not only famous for having basically set the foundations for classical mechanics (and the original theory of gravitation, which is what most people remember, along with the apple tree story), but he is also famous for how he acknowledged the achievement: ‘If I have been able to see further, it was only because I stood on the shoulders of giants.’”
Sự lưu ý của Newton có ý định như một bình luận xúc phạm trong khuôn khổ một bức thư gửi tới người đương thời nhỏ bé của ông, nhà khoa học Robert Hooke, và từng không phải là một sự quan sát gốc ban đầu, mà nói về một sự thật rộng lớn hơn, rằng qui trình sáng tạo và phát minh các ý tưởng là rất hiếm khi là sản phẩm của một công việc tách bạch của một con người, mà là một sự cộng dồn những gì đã đi qua trước đó.
Nhiều tư duy trí tuệ hiện đại đã tự xác định bằng việc đặt ra câu hỏi cho các nghi thức về quyền tác giả, tính xác thực và sự nhận diện. Nghịch lý này nằm ở trrong tim của tranh luận về 'Quyền Sở hữu Trí tuệ' và 'quyền sở hữu' các ý tưởng - một tranh luận trong đó Linux và phong trào phần mềm tự do đã tự thấy rối rắm, trực tiếp thông qua các chỉ trích bằng sáng chế và những vòng vèo của luật bản quyền, và ít trực tiếp thông qua mối quan hệ của nó với Net.
Phần mềm tự do từng là cách thành công vượt quá sự mong đợi của các đối thủ cạnh tranh của nó và những kẻ dèm pha phỉ báng nó, lôi cuốn một khán thính phòng rộng lớn hơn nhiều so với có thể đoán được trước đó, nhưng như Richard Stallman nhanh chóng làm chúng ta nhớ lại, vẫn có một số cách để đi: “Lý do duy nhất chúng ta có được toàn bộ hệ điều hành tự do”, ông đã nói, “là vì phong trào đó nói 'chúng tôi muốn một hệ điều hành mà hoàn toàn là tự do, chứ không phải là 90% tự do'. Nếu bạn không có sự tự do như một nguyên tắc, thì bạn có thể không bao giờ thấy một lý do không tạo ra một ngoại lệ. Sẽ luôn luôn có các thời điểm khi mà vì một lý do này hay khác sẽ có sự tiện lợi thực tiễn trong việc tạo ra một sự ngoại lệ”.
Newton’s remark was intended as a derogatory comment in the margins of a letter to his diminutive contemporary, the scientist Robert Hooke, and was not an original observation, but tells a wider truth, that the creative process and the discovery of ideas is very seldom the product of one man’s work in isolation, but an accumulation of what has gone before.
Much of modern intellectual thought has defined itself by questioning the rites of authorship, authenticity and identity. This paradox lies at the heart of the debate about ‘Intellectual Property Rights’ and the ‘ownership’ of ideas – a debate in which the Linux and free software movement has found itself embroiled, directly through the patents crisis and the convolutions of copyright law, and less directly through its relationship with the Net.
Free software has been successful way beyond the expectations of its proponents and its detractors, appealing to a far wider audience than might have been predicted, but as Richard Stallman is quick to remind us, there is still some way to go: “The only reason we have a wholly free operating system,” he has said, “is because of the movement that said ‘we want an operating system that is wholly free, not 90 per cent free.’ If you don’t have freedom as a principle, you can never see a reason not to make an exception. There are constantly going to be times when for one reason or another there’s some practical convenience in making an exception.”
Theo bản chất rất tự nhiên, phần mềm tự do thách thức những qui ước hiện đại của quyền sở hữu, và sự tồn tại tiếp tục của nó và sự đâm hoa kết trái của các ý tưởng mà phần mềm tự do thể hiện, trực tiếp bị đe dọa bởi sự mở rộng và nở rộ của các bằng sáng chế tầm thường và đáng ngờ trong vòng 2 hoặc 3 thập kỷ qua.
Phần mềm sử dụng các ngôn ngữ như một biện pháp tương tác với hàng triệu các chuyển mạch tắt và bật tạo nên một chiếc máy tính. Các tập hợp lệnh có chứa trong một ngôn ngữ máy tính, hoặc bất kỳ chương trình máy tính nào khác, dựa vào các cấu trúc cơ bản là phổ biến cho tất cả các ngôn ngữ máy tính, và đã tiến hóa qua một nửa thế kỷ phát triển được chia sẻ.
Sự thể hiện nổi tiếng nhất của sự thực này từng được Bill Gates đưa ra trong một bản ghi chép nội bộ của Microsoft 'Những thách thức và Chiến lược', đề ngày 16/05/1991. “Nếu mọi người hiểu được cách mà các bằng sáng chế có thể được trao khi hầu hết những ý tưởng ngày hôm nay đã được phát minh đã được các bằng sáng chế lấy đi rồi”, ông ta đã viết, “nền công nghiệp có lẽ ở trạng thái hoàn toàn vẫn đứng ngày hôm nay”.
Thay vì khám phá hơn nữa, thì Gates đã kết luận rằng “giải pháp” cho vấn đề các bằng sáng chế là “cấp bằng sáng chế càng nhiều như chúng ta có thể... Một công ty mới khởi nghiệp trong tương lai mà không có các bằng sáng chế của riêng mình sẽ bị ép phải trả bất kỳ giá nào mà những người khổng lồ chọn để áp đặt. Cái giá đó có thể cao: Các công ty đã được thành lập có lợi ích trong việc loại trừ các đối thủ cạnh tranh trong tương lai”.
By its very nature free software challenges modern conventions of ownership, and its continuing existence and the blossoming of ideas that free software represents, is directly threatened by the extension and proliferation of trivial and contestable patents over the last two or three decades.
Software uses language as a means of interacting with the millions of on and off switches that comprise a computer. The sets of instructions that are contained in a computer language, or any other computer program, rely on basic structures that are common to all computer languages, and have evolved over half a century of shared development.
The most famous expression of this truth was provided by Bill Gates in a Microsoft internal ‘Challenges and Strategy’ memo, dated May 16,1991. “If people had understood how patents would be granted when most of today’s ideas were invented and had taken out patents”, he wrote, “the industry would be at a complete stand-still today.”
Rather more revealingly, Gates concluded that the “solution” to the problem of patents was “patenting as much as we can… A future start-up with no patents of its own will be forced to pay whatever price the giants choose to impose. That price might be high: Established companies have an interest in excluding future competitors.”
Chỉ một trong nhiều lý do hấp dẫn chống lại các bằng sáng chế phần mềm, như trong các phần khác của cuộc sống của chúng ta, là việc phát minh và đổi mới sáng tạo trong phần mềm là thứ tích lũy, và phụ thuộc hoàn toàn vào những nỗ lực của những người khác mà đã làm trước đó - và rằng điều này sẽ tiếp tục là trường hợp với mỗi sự phát triển nhỏ trong lĩnh vực lập trình. Những lập trình viên tốt phát minh ra những qui trình mới mỗi ngày, và những lập trình viên tốt khác sử dụng những qui trình này để tạo ra những phát minh tiếp theo. Đó là, và luôn đã và đang là, bản chất tự nhiên của công việc. Chỉ định các bằng sáng chế cho những phát minh nhỏ này, mà chúng là những thể hiện có hiệu quả của lời nói, là làm dừng sự đổi mới sáng tạo trên đường đi của nó. Điều này có vấn đề vì mã nguồn quản lý cuộc sống của chúng ta. Như Lawrence Lesig đưa ra: “Những cỗ máy này quản lý chúng ta. Mã nguồn quản lý những cỗ máy đó. Sự kiểm soát nào chúng ta nên có đối với mã nguồn đó nhỉ?”
Nếu sự cần thiết là mẹ của phát minh sáng chế, thì các bằng sáng chế là kết quả tội lỗi của nó, đưa ra những khối lầm lỡ cho đổi mới sáng tạo và sự tiến bộ, cấm đoán sự trao đổi các ý tưởng một cách tự do, và hạn chế tri thức của chúng ta về cách mà mọi thứ làm việc.
Just one of the many compelling arguments against patents for software, as in other parts of our lives, is that invention and innovation in software is cumulative, and depends entirely on the efforts of others who have gone before – and that this will continue to be the case with every small development in the field of programming. Good programmers invent new processes every day, and other good programmers use these processes to make further inventions. That is, and always has been, the nature of the job. To assign patents to these small inventions, which are effectively expressions of speech, is to stop innovation in its tracks. This matters because code runs our lives. As Lawrence Lessig puts it: “These machines run us. Code runs these machines. What control should we have over this code?”
If necessity is the mother of invention, patents are its delinquent offspring, providing stumbling blocks to innovation and progress, inhibiting the free exchange of ideas, and restricting our knowledge of how things work.
Dịch tài liệu: Lê Trung Nghĩa

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Lưu ý: Chỉ thành viên của blog này mới được đăng nhận xét.