This
piece of art flashes at you every time someone tweets a US
intelligence trigger word
Dữ
liệu lớn đang đưa ra một công cụ cho thế hệ nghệ
thuật tiếp sau, nơi mà các dòng mã sẽ gửi đi một
thông điệp chính trị mạnh mẽ
Big
data is providing a tool for the next generation of art, where lines
of code are sending a strong political message
By Siraj
Datoo, theguardian.com,
Friday 6 December 2013 00.01 GMT
Theo:
http://www.theguardian.com/technology/2013/dec/06/big-data-art-flash-intelligence-trigger-word
Bài được đưa lên
Internet ngày: 06/12/2013
Lời
người dịch: Dữ liệu lớn - Big Data được nhìn dưới
một góc độ khác, như là một thứ nghệ thuật trình
diễn, trong đó các dòng lệnh phần mềm có thể biến
thành chuỗi nhấp nháy ánh đèn huỳnh quang. “Dữ
liệu lớn bây giờ đóng một vai trò rất lớn trong cuộc
sống của chúng ta - lịch sử tìm kiếm của chúng ta, địa
điểm, chúng ta nói chuyện với ai và văn bản và dữ
liệu từ các tài khoản truyền thông xã hội tất cả
đều được thu thập, phân tích và lưu trữ, theo các tài
liệu bị cựu nhà thầu NSA Edward Snowden làm rò rỉ”.
Nghệ thuật đã trải
qua một sự thay đổi đáng kể trong thập kỷ qua. Máy
làm sạch chân không không túi đựng của Dyson, ví dụ,
từng được thiết đặt ở Viện Bảo tàng nghệ thuật
Thủ phủ New York vào năm 1996,
chỉ 23 năm sau cái chết của Picasso. Bây giờ, 16 năm sau,
thậm chí các dòng lệnh được xem như là nghệ thuật.
Một hội chợ triển
lãm gần đây ở Munich, Nghệ thuật Dữ liệu Lớn - Big
Data Art 2013, đã chuyên để triển lãn thế hệ nghệ
thuật tiếp sau. Không ngạc nhiên rằng trong một từ nơi
mà dữ liệu lớn đang được các mạng xã hội sử dụng,
các cửa hàng bán lẻ và shh, các
cơ quan giám sát, một số nghệ sỹ chọn miêu tả một
thông điệp chính trị thông qua tác phẩm của họ. Sau
tất cả, thứ gì đó mà thường đi với dữ liệu lớn
là các lo lắng về tính riêng tư.
Một trong những tác
phẩm kích thích tò mò hơn trong triển lãm là APNOA,
được Sebastian Drack và Tobias Feldmeier, 2 sinh viên đại
học Applied Sciences Salzburg thiết lập. Tiền đề nghệ
thuật của họ, khuynh hướng - bias, từng đơn giản: mỗi
lần ai đó gửi đi một thông điệp Twitter có 1
trong 377 từ khóa mà Bộ An ninh Nội địa Mỹ đang giám
sát, thì một chuỗi có thể nhấp nháy với một ánh
đèn huỳnh quang, cản tầm nhìn của phần còn lại trong
phòng. Một bộ tổng hợp tiếng nói cũng có thể đọc
to từ đó và đưa ra một “âm thanh bí ẩn”.
Theo các nghệ sỹ,
ánh đèn huỳnh quang có nghĩa để báo hiệu sự tràn ngập
tính riêng tư và sự giám sát dữ liệu mà được áp đặt
dựa vào cuộc sống của chúng ta. Sự cài đặt nghệ
thuật cũng có nghĩa để thể hiện bản chất tự nhiên
có mặt khắp mợi nơi của dữ liệu lớn. Drack nói:
Thế giới dữ liệu
lớn vẫn là một số dạng vũ trụ song song trừu tượng
đối với nhiều người nhưng cùng lúc dữ liệu là thực
tế đến không ngờ và dứt khoát đúng lúc để đưa ra
các tuyên bố, nâng cao nhận thức và trở thành một phần
của các qui trình dân chủ. Liệu chúng ta có số trong một
nhà nước lập hiến hay liệu chúng ta có sống trong một
nhà nước giám sát hay không?
Bản chất tự nhiên
chính trị của tác phẩm nghệ thuật này trở nên rõ
ràng hơn sau khi đọc một
câu hỏi do biên tập viên tờ báo này đặt ra lưu ý
về các cơ quan tình báo Mỹ và Anh, một câu hỏi mà vang
vọng tuyên bố của Drack:
… là quyền mà chúng
ta biết quá ít về họ là ai hoặc họ làm gì - sự mất
đột ngột này tính riêng tư cá nhân, chưa từng có trong
lịch sử, có thể được thực hiện mà không có bất kỳ
dạng tri thức hoặc tán thành công khai nào? Ai đồng ý
không?
Dữ
liệu lớn bây giờ đóng một vai trò rất lớn trong cuộc
sống của chúng ta - lịch sử tìm kiếm của chúng ta, địa
điểm, chúng ta nói chuyện với ai và văn bản và dữ
liệu từ các tài khoản truyền thông xã hội tất cả
đều được thu thập, phân tích và lưu trữ, theo các tài
liệu bị cựu nhà thầu NSA Edward Snowden làm rò rỉ.
Những tiết lộ đó
đã làm bùng lên một cuộc tranh luận toàn cầu về bản
chất tự nhiên của việc thu thập tình báo. Ngoài điều
này ra, vấn đề lớn nhất có lẽ từng đặt điều này
vào ngữ cảnh đối với người sử dụng thông thường
Internet. Tờ Guardian đã đưa ra các bổ sung trong tờ báo
cũng như các tương tác, mục tiêu duy nhất để giải
thích vì sao “siêu dữ liệu” là có vấn đề.
Nhưng Drack và
Feldmeier có lẽ là về thứ gì đó với nghệ thuật của
họ. Là trực quan - giống hệt như việc sờ màn hình bây
giờ là bản chất tự nhiên thứ 2 đối với các ngón
tay. Nghệ thuật của chúngiải thích rằng các tổ chức
luôn nhìn vào thông tin của chúng ta theo một số dạng
này hoặc khắc và cách có thể làm đứt đoạn cuộc
sống của riêng chúng ta. Là đơn giản và đó là vì sao
nó mang tới một tác động như vậy.
Art
has undergone a significant change in the last century. Dyson's
bagless vacuum cleaner, for example, was installed in New York's
Metropolitan Museum of Art in
1996, only 23 years after the death of Picasso. Now, 16 years
later, even lines of code are seen as art.
A
recent exhibition in Munich, Big Data Art 2013, was devoted to
showcasing this next generation of art. It's no surprise that in a
world where big data is being used by social networks, retail stores
and shh, surveillance
agencies, a number of artists chose to portray a political
message through their work. After all, something that often
accompanies big data is privacy concerns.
One
of the more intriguing works on show was by APNOA,
set up by Sebastian Drack and Tobias Feldmeier, two students at the
University of Applied Sciences Salzburg. The premise of their art,
bias, was
simple: every time someone sent a Twitter message containing one
of the 377 keywords the US Department of Homeland Security is
monitoring, a string would flash with a fluorescent light,
hindering the view of the rest of the room. A speech synthesiser
would also read the word aloud and release a "mysterious sound".
According
the artists, the fluorescent light was meant to signify the invasion
of data privacy and surveillance that is imposed upon our lives. The
art installation was also meant to demonstrate the omnipresent nature
of big data. Drack said:
The
big data world is still some kind of abstract parallel universe for
many people but at the same time data is incredibly real and it is
definitely time to give statements, raise awareness and to be part of
democratic processes. Do we live in an constitutional state or do we
live in a surveillance state?
The
political nature of this artwork becomes more evident after reading a
question
posed by this newspaper's editor with regards to British and
US intelligence agencies, a question that echoes Drack's statement:
...is
it right that we should know so little about who they are or what
they do – that this dramatic loss of individual privacy,
unprecedented in history, could be done without any kind of public
knowledge or consent? Who agreed?
Big
data now plays a very big role in our lives – our search history,
location, who we talk to and text, and data from social media
accounts is all collected, analysed and stored, according to
documents leaked by former NSA contractor Edward Snowden.
These
revelations have sparked a worldwide debate about the nature of
intelligence gathering. Beyond this, the bigger issue has perhaps
been of putting this into context for the ordinary internet user. The
Guardian has released
supplements within the newspaper as well as interactives,
the sole purpose to explain why "metadata" matters.
But
Drack and Feldmeier may be on to something with their art. It's
intuitive – just like the touch-screens that are now
second-nature to our fingers. Their art explains that organisations
are constantly looking at our information in some form or another and
how that can disrupt our own lives. It's simple and that is why it
carries such impact.
Dịch: Lê Trung Nghĩa
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Lưu ý: Chỉ thành viên của blog này mới được đăng nhận xét.