Edward
Snowden's 'open letter to the Brazilian people' – in full
Hãy đọc thư của
người thổi còi NSA, nó đã được tờ Folha de S Paulo
xuất bản
Read
the NSA whistleblower's letter, which has been published by the Folha
de S Paulo newspaper
theguardian.com,
Tuesday 17 December 2013 11.56 GMT
Bài được đưa lên
Internet ngày: 17/12/2013
Edward Snowden: 'Hôm
nay, nếu tôi mang một điện thoại cầm tay ở Sao Paolo,
thì NSA có thể và theo dõi được vị trí của tôi'. Ảnh
Sunshinepress/Getty Images
Edward
Snowden: 'Today, if you carry a cell phone in Sao Paolo, the NSA can
and does keep track of your location'. Photograph:
Sunshinepress/Getty Images
Lời
người dịch: Trích dẫn từ bức thư ngỏ của Snowden gửi
cho người dân Brazil: “Ở NSA,
tôi đã chứng kiến với cảnh báo giám sát gia tăng về
toàn bộ dân số mà không có bất kỳ nghi ngờ nào về
việc làm sai trái, và nó đe dọa trở thành sự thách
thức các quyền con người lớn nhất thời đại chúng
ta. NSA và các cơ quan gián điệp
khác nói cho chúng ta rằng vì “sự an toàn” của riêng
chúng ta - vì “sự an toàn” của Dilma, vì “sự an toàn”
của Petrobras - họ đã viện tới quyền riêng tư của
chúng ta và đột nhập vào trong cuộc sống của chúng ta.
Và họ đã làm điều đó mà không hỏi công chúng ở bất
kỳ nước nào, thậm chí của riêng nước của họ”.
“Có một sự khác biệt khổng lồ giữa các chương
trình hợp pháp, gián điệp hợp pháp, ép tuân thủ luật
hợp pháp - nơi mà các cá nhân bị ngắm đích dựa vào
sự khả nghi hợp lý, được cá nhân hóa - và các chương
trình giám sát ồ ạt như lưới đánh cá đo đặt toàn
bộ dân cư dưới một con mắt nhìn thấy tất cả và lưu
lại các bản sao vĩnh viễn. Các
chương trình đó từng không bao giờ là về khủng bố
cả: chúng là về gián điệp kinh tế, kiểm soát xã hội,
và điều khiển ngoại giao. Chúng là về sức mạnh”.
Xem
thêm: 'Chương
trình gián điệp PRISM trên không gian mạng'.
“6 tháng trước, tôi
đã bước ra từ bóng tối của Cơ quan An ninh Quốc gia
(NSA) của Chính phủ Mỹ để đứng trước máy quay của
một nhà báo. Tôi đã chia sẻ với thế giới bằng chứng
chứng minh một số chính phủ đang xây dựng một hệ
thống giám sát toàn thế giới để bí mật theo dõi cách
chúng ta sống, chúng ta nói chuyện với ai, và chúng ta nói
gì. Tôi đứng trước máy quay với đôi mắt cởi mở,
biết rằng quyết định đó có thể lấy đi gia đình và
ngôi nhà của tôi, và có thể mạo hiểm cuộc sống của
tôi. Tôi đã có động lực vì lòng tin rằng các công dân
của thế giới xứng đáng biết về hệ thống trong đó
họ đang sống”.
Ở
NSA,
tôi đã chứng kiến với cảnh báo giám sát gia tăng về
toàn bộ dân số mà không có bất kỳ nghi ngờ nào về
việc làm sai trái, và nó đe dọa trở thành sự thách
thức các quyền con người lớn nhất thời đại chúng
ta. NSA và các cơ quan gián điệp khác nói cho chúng ta rằng
vì “sự an toàn” của riêng chúng ta - vì “sự an toàn”
của Dilma, vì “sự an toàn” của Petrobras - họ đã viện
tới quyền riêng tư của chúng ta và đột nhập vào trong
cuộc sống của chúng ta. Và họ đã làm điều đó mà
không hỏi công chúng ở bất kỳ nước nào, thậm chí
của riêng nước của họ.
Hôm
nay, nếu bạn mạng theo một điện thoại cầm tay ở Sao
Paolo, thì NSA có thể và đang theo dõi vị trí của bạn:
họ làm điều này 5 tỷ lần một ngày đối với mọi
người trên khắp thế giới. Khi ai đó ở Florianopolis
viếng thăm một website, thì NSA giữ một bản ghi khi điều
đó xảy ra và những gì bạn đã làm ở đó. Nếu một
người mẹ ở Porto Alegre gọi cho con bà để chúc cho con
may mắn vì bài thi đại học của con, thì NSA có thể giữ
lưu ký cuộc gọi đó 5 năm hoặc hơn. Thậm chí họ theo
dõi ai đang có công chuyện hoặc đang xem phim khiêu dâm,
trong trường hợp họ cần làm hỏng uy tín những cái
đích của họ.
Các
thượng nghị sỹ nói với chúng tôi rằng Brazil không nên
lo lắng, vì điều này không phải là “sự giám sát”,
đó là “sự thu thập dữ liệu”. Họi nói điều đó
được thực hiện để giữ cho bạn an toàn. Họ là sai.
Có một sự khác biệt khổng lồ giữa các chương trình
hợp pháp, gián điệp hợp pháp, ép tuân thủ luật hợp
pháp - nơi mà các cá nhân bị ngắm đích dựa vào sự
khả nghi hợp lý, được cá nhân hóa - và các chương
trình giám sát ồ ạt như lưới đánh cá đo đặt toàn
bộ dân cư dưới một con mắt nhìn thấy tất cả và lưu
lại các bản sao vĩnh viễn. Các chương trình đó từng
không bao giờ là về khủng bố cả: chúng là về gián
điệp kinh tế, kiểm soát xã hội, và điều khiển ngoại
giao. Chúng là về sức mạnh.
Nhiều thượng nghị
sỹ Brazil đồng ý, và đã yêu cầu sự trợ giúp của
tôi với các cuộc điều tra củ họ các tội phạm bị
tình nghi chống lại nhân dân Brazil. Tôi đã bày tỏ thiện
chí của tôi hỗ trợ ở bất kỳ đâu phù hợp và hợp
pháp, nhưng không may chính phủ Mỹ đã làm việc rất cật
lực để hạn chế khả năng của tôi làm điều đó -
cho tới nay đang ép hạ cánh máy bay của Tổng thống Evo
Morales để ngăn tôi đi tới Mỹ Latin! Cho tới khi một
nước nào đó trao quyền tị nạn chính trị vĩnh viễn,
thì chính phủ Mỹ vẫn sẽ tiếp tục can thiệp khả năng
của tôi để nói ra.
6 tháng trước, tôi
đã tiết lộ rằng NSA đã muốn nghe toàn bộ thế giới.
Bây giờ, toàn bộ thế giới đang lắng nghe ngược lại,
và cả nói ra nữa. Và NSA không thích những gì đang nghe.
Văn hóa của sự giám sát thế giới không phân biệt, đã
phơi ra cho các tranh luận công khai và các cuộc điều tra
thực sự ở mọi châu lục, đang sụp đổ. Chỉ
3 tuần trước, Brazil đã để cho Ủy ban các Quyền Con
người của Liên hiệp quốc nhận biết được lần đầu
tiên trong lịch sử rằng sự riêng tư không dừng lại ở
những nơi mà mạng số bắt đầu, và rằng sự giám sát
ồ ạt những người vô tội là vi phạm các quyền con
người.
Làn sóng thủy triều
đã đổi, và chúng ta cuối cùng có thể thấy tương lai
nơi mà chúng ta có thể hưởng sự an ninh mà không có
việc hy sinh tính riêng tư của chúng ta. Các quyền của
chúng ta không thể bị giới hạn vì một tổ chức bí
mật, và các quan chức Mỹ nên không bao giờ quyết định
các quyền tự do của các công dân Brazil. Thậm chí những
người bảo vệ cho sự giám sát ồ ạt những người có
lã không bị thuyết phục rằng các công nghệ giám sát
của chung ta đã vượt qua một cách nguy hiểm sự kiểm
soát dân chủ, bây giờ cũng đồng ý rằng trong các nền
dân chủ, sự giám sát công chúng phải được công chúng
tranh luận.
Hành động lương tâm
của tôi đã bắt đầu với một tuyên bố: “Tôi
không muốn sống trong một thế giới nơi mà mọi điều
mà tôi nói, mọi điều tôi làm, mọi điều tôi trò
chuyện, mọi biểu hiện của sự sáng tạo hoặc tình yêu
hoặc tình bạn đều được ghi lại. Đó không phải là
thứ gì đó tôi muốn ủng hộ, không phải thứ gì đó
tôi muốn xây dựng, và không phải là thứ gì đó tôi có
thiện chí để sống theo”.
Những ngày sau đó,
tôi đã được nói chính phủ của tôi đã làm cho tôi
thành không có nhà nước và đã muốn bỏ tù tôi. Cái
giá để tôi nói là hộ chiếu của tôi, nhưng tôi có thể
trả cho nó một lần nữa: Tôi sẽ không là người bỏ
qua sự phạm tội vì lợi ích tiện lợi chính trị. Tôi
thà không có nhà nước còn hơn là không có tiếng nói.
“Nếu
Brazil nghe chỉ một điều từ tôi, thì hãy là điều này:
khi tất cả chúng ta hợp lại cùng nhau chống lại những
bất công và bảo vệ tính riêng tư và các quyền cơ bản
của con người, thì chúng ta có thể tự bảo vệ chúng
ta thậm chí khỏi các hệ thống mạnh nhất”.
"Six
months ago, I stepped out from the shadows of the United
States Government's National Security Agency to stand in front of
a journalist's camera. I shared with the world evidence proving some
governments are building a world-wide surveillance system to secretly
track how we live, who we talk to, and what we say. I went in front
of that camera with open eyes, knowing that the decision would cost
me family and my home, and would risk my life. I was motivated by a
belief that the citizens of the world deserve to understand the
system in which they live.
My
greatest fear was that no one would listen to my warning. Never have
I been so glad to have been so wrong. The reaction in certain
countries has been particularly inspiring to me, and Brazil
is certainly one of those.
At
the NSA, I
witnessed with growing alarm the surveillance of whole populations
without any suspicion of wrongdoing, and it threatens to become the
greatest human rights challenge of our time. The NSA and other spying
agencies tell us that for our own "safety" — for Dilma's
"safety," for Petrobras' "safety" — they have
revoked our right to privacy and broken into our lives. And they did
it without asking the public in any country, even their own.
Today,
if you carry a cell phone in Sao Paolo, the NSA can and does keep
track of your location: they do this 5 billion times a day to people
around the world. When someone in Florianopolis visits a website, the
NSA keeps a record of when it happened and what you did there. If a
mother in Porto Alegre calls her son to wish him luck on his
university exam, NSA can keep that call log for five years or more.
They even keep track of who is having an affair or looking at
pornography, in case they need to damage their target's reputation.
American
Senators tell us that Brazil should not worry, because this is not
"surveillance," it's "data collection." They say
it is done to keep you safe. They're wrong. There is a huge
difference between legal programs, legitimate spying, legitimate law
enforcement — where individuals are targeted based on a reasonable,
individualized suspicion — and these programs of dragnet mass
surveillance that put entire populations under an all-seeing eye and
save copies forever. These programs were never about terrorism:
they're about economic spying, social control, and diplomatic
manipulation. They're about power.
Many
Brazilian senators agree, and have asked for my assistance with their
investigations of suspected crimes against Brazilian citizens. I have
expressed my willingness to assist wherever appropriate and lawful,
but unfortunately the United States government has worked very hard
to limit my ability to do so -- going so far as to force down the
Presidential Plane of Evo Morales to prevent me from travelling to
Latin America! Until a country grants permanent political asylum, the
US government will continue to interfere with my ability to speak.
Six
months ago, I revealed that the NSA wanted to listen to the whole
world. Now, the whole world is listening back, and speaking out, too.
And the NSA doesn't like what it's hearing. The culture of
indiscriminate worldwide surveillance, exposed to public debates and
real investigations on every continent, is collapsing. Only three
weeks ago, Brazil led the United Nations Human Rights Committee to
recognize for the first time in history that privacy does not stop
where the digital network starts, and that the mass surveillance of
innocents is a violation of human rights.
The
tide has turned, and we can finally see a future where we can enjoy
security without sacrificing our privacy. Our rights cannot be
limited by a secret organization, and American officials should never
decide the freedoms of Brazilian citizens. Even the defenders of mass
surveillance, those who may not be persuaded that our surveillance
technologies have dangerously outpaced democratic controls, now agree
that in democracies, surveillance of the public must be debated by
the public.
My
act of conscience began with a statement: "I don't want to live
in a world where everything that I say, everything I do, everyone I
talk to, every expression of creativity or love or friendship is
recorded. That's not something I'm willing to support, it's not
something I'm willing to build, and it's not something I'm willing to
live under."
Days
later, I was told my government had made me stateless and wanted to
imprison me. The price for my speech was my passport, but I would pay
it again: I will not be the one to ignore criminality for the sake of
political comfort. I would rather be without a state than without a
voice.
If
Brazil hears only one thing from me, let it be this: when all of us
band together against injustices and in defence of privacy and basic
human rights, we can defend ourselves from even the most powerful
systems."
Dịch: Lê Trung Nghĩa
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Lưu ý: Chỉ thành viên của blog này mới được đăng nhận xét.