Keeping digitised works in the public domain: how the European Copyright Directive makes it a reality
Bài được đưa lên Internet ngày: 21/01/2020
Meisje dat bloemblaadjes determineert. Rijksmuseum, phạm vi công cộng
Nguyên tắc các tác phẩm trong phạm vi
công cộng nên được duy trì nằm trong phạm vi công cộng là sát hơn với
thực tế ở châu Âu, nhờ pháp luật được áp dụng gần đây. Andrea Wallace,
cùng với Ellen Euler, đã và dang cung cấp pháp lý và các ngụ ý của nó và
nói cho Europeana về các phát hiện trong cuộc phỏng vấn này.
Đã vài năm qua, Europeana
đã biện hộ, qua các chính sách, các tiêu chuẩn, và truyền thông của nó,
đối với thực hành của các cơ sở sử dụng các giấy phép Creative Commons
trong các bản sao dạng số hoặc các bản đại diện của một tác phẩm, khi
bản gốc hết thời hạn bản quyền và chúng không có hoặc những nhà sáng tạo
hoặc những người nắm giữ các quyền. Hiến chương Phạm vi Công cộng (Public Domain Charter)
của Europeana thiết lập rằng để có được phạm vi công cộng lành mạnh và
thịnh vượng, việc số hóa tác phẩm trong phạm vi công cộng không nên đưa
nó trở lại thành được bảo vệ và không sử dụng lại được. Có mối nguy làm
xói mòn phạm vi công cộng, nguyên tắc chủ đạo trong luật bản quyền.
Sau khi làm việc để nâng cao nhận thức về vấn đề này, Europeana kỷ niệm việc áp dụng Điều 14 của Bản quyền trong Chỉ thị về Thị trường Số Duy nhất.
Điều khoản này nêu rằng các tác phẩm nghệ thuật nhìn trong phạm vi công
cộng sẽ vẫn nằm trong phạm vi công cộng một khi được số hóa, trừ phi sự
số hóa đó là bản gốc đủ để nó có thể thu hút sự bảo vệ bản quyền. Có 27
quốc gia thành viên châu Âu sẽ phải áp dụng nó và biến nó thành luật
quốc gia (tới tháng 6/2021).
Điều 14 đang cố giải quyết vấn đề gì?
Andrea: Điều 14 đối diện với thực tiễn
tồn tại từ lâu về việc yêu cầu bản quyền trong các bản tái tạo lại không
phải bản gốc các tác phẩm trong phạm vi công cộng. Để thu hút sự bảo
vệ, tác phẩm phải có ‘gốc’ đủ theo luật bản quyền. Trong một thời gian,
đã có sự thiếu thẩm quyền pháp lý ràng buộc về việc liệu các bản tái tạo
lại các tác phẩm trong phạm vi công cộng, như các ảnh chụp các bản vẽ
trong phạm vi công cộng, có là đủ gốc gác để thu hút bản quyền của riêng
chúng hay không.
Vì điều này, các cơ sở di sản văn hóa,
các đại lý thư viện ảnh, và các chủ sở hữu khác đã từng có khả năng xây
dựng các mô hình kinh doanh xung quanh việc yêu cầu bản quyền trong các
bản tái tạo lại của phạm vi công cộng và lấy của công chúng phí sử dụng
các hình ảnh đó. Nhưng điều này có công hiệu loại bỏ công chúng
khỏi việc truy cập các tác phẩm nghệ thuật nằm ngoài bản quyền, và nó
xung đột với lý lẽ nằm bên dưới sự hết hạn bản quyền và tác phẩm chuyển
vào phạm vi công cộng. Phạm vi công cộng nên là sẵn sàng cho bất kỳ ai
để sử dụng vì bất kỳ mục đích gì: để tạo ra các hàng hóa văn hóa mới,
sinh ra tri thức mới, .v.v.
Meisje dat bloemblaadjes determineert. Tekniska museet, phạm vi công cộng
Phạm vi của điều 14 là gì? Liệu nó có áp dụng cho bất kỳ dạng tác phẩm nào, và cho bất kỳ định dạng số hóa nào hay không?
Andrea: Điều 14 áp dụng chỉ cho ‘các tác
phẩm nghệ thuật nhìn’ trong phạm vi công cộng. Chỉ thị đó không xác
định tác phẩm nghệ thuật nhìn là gì, nên chúng ta sẽ cần nhìn vào luật
quốc gia để làm sáng tỏ về điều đó trong từng quốc gia thành viên. Nhiều
học giả, các nhà biện hộ truy cập mở, Europeana và cộng đồng rộng lớn
hơn hy vọng các quốc gia thành viên sẽ chuyển vị Điều 14 rộng rãi để bao
quanh tất cả các tác phẩm trong phạm vi công cộng. Nếu không, các tư
liệu là kết quả từ hành động tái tạo lại cuốn sách, bản vẽ khoa học, bản
nhạc, bản thảo, bản đồ, hoặc các tác phẩm quan trọng khác trong phạm vi
công cộng sẽ rơi ra ngoài phạm vi của Điều 14. Nó cũng không áp dụng
cho mọi tác phẩm nghệ thuật nhìn được - chỉ cho các tác phẩm nào mà bản
quyền đã hết hạn. Điều này ngụ ý các bản tái tạo lại tác phẩm nghệ thuật
đang có bản quyền không bị ảnh hưởng bởi Điều 14.
Nói chung, Điều 14 được phác thảo khá
rộng - nó thấy trước được rằng các công nghệ và phương tiện sẽ thay đổi
không thể biết trước được. Đây là điểm mạnh, xét về việc nó áp dụng cho
‘bất kỳ tư liệu nào là kết quả từ một hành động tái tạo lại’. Ví dụ,
điều đó có thể bao gồm siêu dữ liệu, mã phần mềm, dữ liệu thô từ các bản
quét 3D hoặc chụp ảnh số, cũng như bất kỳ tư liệu nào được sản xuất qua
các công nghệ trong tương lai, bất kể định dạng.
Liệu có ngụ ý là các cơ sở GLAM có
thể không còn bảo vệ, thông qua bản quyền và các quyền liên quan, những
bản số hóa họ làm đối với các tác phẩm nghệ thuật nhìn nằm trong phạm vi
công cộng hay không?
Andrea: Ngược lại với lòng tin phổ biến …
không. Đó không phải là sự hủy bỏ hoàn toàn bản quyền. Những gì văn bản
đó nói, là chỉ các tư liệu nào đáp ứng được ngưỡng bản quyền của EU sẽ
được bảo vệ. Bảo vệ các quyền liên quan không còn nữa; chỉ bảo vệ bản
quyền. Lý lẽ theo các cơ sở thư viện ảnh và nhiều cơ sở di sản văn hóa
từng luôn là các bản tái tạo lại trung thực các tác phẩm phạm vi công
cộng đáp ứng được ngưỡng đó. Sẽ là thú vị để thấy liệu các yêu cầu đó có
trụ vững được sau chuyển vị quốc gia, hay liệu các chủ sở hữu cuối cùng
sẽ trả lời cho lời kêu gọi của công chúng để phát hành các tư liệu tái
tạo lại tới phạm vi công cộng. Có khả năng là vài người kháng cự lại mục
đích của Điều 14, dù bằng việc tiếp tục yêu cầu bản quyền hay hạn chế
truy cập tới các tư liệu tái tạo lại theo các cách thức khác, như qua
các điều khoản hạn chế trên website hoặc bằng việc hoàn toàn không làm
cho dữ liệu sẵn sàng.
Stilleben med motiv av tulpaner. Tekniska museet, phạm vi công cộng
Các kết luận chính của nghiên cứu của bạn là gì?
Andrea: Bổ sung thêm vào vùng xám xung
quanh Điều 14 được thảo luận rồi, Ellen và tôi cũng tranh luận rằng có
các cách thức khác mà các yêu sách bản quyền - hoặc các hạn chế giống
bản quyền - có thể trụ vững thậm chí sau chuyển vị quốc gia. Vài ví dụ
bao gồm việc cấm khách thăm quan chụp ảnh ở hiện trường, các điều khoản
và điều kiện hạn chế của website, và các khoảng cách khác được Chỉ thị
Thông tin Khu vực Nhà nước năm 2019 đưa ra. Tài liệu của chúng tôi hiện
đang được rà soát lại, nhưng chúng tôi hy vọng sớm làm cho nó sẵn sàng
công khai.
Bạn có thể khuyến cáo bất kỳ điều gì cho các cơ sở di sản văn hóa?
Andrea: Chúng tôi có thể khuyến cáo các
cơ sở ôm lấy tinh thần ủng hộ văn hóa mở của Chỉ thị của EU và có được
sự khích lệ về tiềm năng mà truy cập mở rộng khắp mang lại (tất nhiên,
có tính tới các cân nhắc cấp phép đúng thích hợp).
Trên thực tế, các cơ sở bây giờ có thể bắt đầu làm lại các chính sách
các quyền sở hữu trí tuệ, thay vì chờ đợi sự chuyển vị quốc gia của Chỉ
thị DSM năm 2019. Khảo sát Open GLAM mà Douglas McCarthy
và tôi quản lý có một cột liên kết tới các chính sách truy cập mở đang
được từng cơ sở sử dụng. Đây là nơi tuyệt vời để bắt đầu những gì các cơ
sở GLAM khác đang làm.
Truy cập mở có thể coi đang quá sức.
Nhưng có một số nền tảng trên trực tuyến (và các cộng đồng tình nguyện
háo hức) sẵn sàng trợ giúp các cơ sở trong việc phát hành nội dung, như
Wikimedia Commons hoặc GitHub. Chúng tôi khuyến cáo phát hành các tập
hợp dữ liệu chất lượng cao theo giấy phép Creative Commons CC0 và để cho
cộng đồng trên trực tuyến pha trộn và sử dụng lại được.
Xung lượng cho Open GLAM
đang có rồi và đang gia tăng. Điều 14 sẽ phục vụ như là chất xúc tác
quan trọng cho việc áp dụng các chính sách truy cập mở và nó sẽ giúp cho
những ai đang làm việc rồi trong nội bộ giành được sự ủng hộ nhiều hơn
trong việc phát hành các bộ sưu tập số trên trực tuyến. Đây là những gì
chúng tôi hy vọng nhất! Chúng tôi tất cả sẽ hào hứng chờ đợi sự đổi mới
sáng tạo số không thể tin nổi và sự sản sinh ra tri thức mới mà sẽ là
kết quả từ truy cập lớn hơn tới phạm vi công cộng.
Ban đầu được xuất bản trên https://pro.europeana.eu ngày 21/01/2020.
Một số quyền được giữ lại, CC BY 4.0.
Meisje
dat bloemblaadjes determineert. Rijksmuseum, Public Domain
The
principle that works in the public domain should remain in the public
domain is closer to being a reality in Europe, thanks to
recently-adopted legislation. Andrea Wallace, together with Ellen
Euler, has been researching the legal provision and its implications
and tells Europeana about the findings in this interview.
For
several years, Europeana
has advocated, through its policies, standards, and communications,
against the practice of institutions using Creative Commons licences
on digital copies or surrogates of a work, when the original is out
of copyright and they are neither the creators nor rightsholders. The
Europeana Public
Domain Charter establishes that in order to achieve a healthy and
thriving public domain, digitising a public domain work should not
take it back to being protected and non-reusable. There is a danger
of undermining the public domain, a central principle in copyright
law.
After
working to raise awareness on the issue, Europeana celebrates the
adoption of Article 14 of the Copyright
in the Digital Single Market Directive. This provision
establishes that works of visual arts in the public domain shall
remain in the public domain once digitised, unless the digitisation
is original enough that it can attract copyright protection. The 27
European member states will have to adopt it and make it national law
(by June 2021).
Andrea:
Article 14 confronts the long-standing practice of claiming a
copyright in non-original reproductions of public domain works. To
attract protection, a work has to be sufficiently ‘original’
under copyright law. For a while now, there has been a lack of
binding legal authority on whether reproductions of public domain
works, like photographs of public domain paintings, are original
enough to attract their own copyright.
Because
of this, cultural heritage institutions, picture library agencies,
and other owners have been able to build business models around
claiming copyright in public domain reproductions and charging the
public a fee to use the images. But this has
the effect of excluding the public from accessing
out-of-copyright artworks, and it contradicts the rationale
underlying the expiration of copyright and a work passing into the
public domain. The public domain should be available for everyone to
use for whatever purpose: to make new cultural goods, generate new
knowledge, and so on.
Meisje
dat bloemblaadjes determineert. Tekniska museet, Public Domain
What
is the scope of article 14? Does it apply to any type of work, and to
any format of digitisation?
Andrea:
Article 14 applies to only ‘works of visual art’ in the public
domain. The Directive doesn’t define what a work of visual art is,
so we’ll need to look to national law for clarification on that in
each member state. Many scholars, open access advocates, Europeana
and the wider public hope member states will transpose Article 14
broadly to encompass all public domain works. Otherwise, the
materials resulting from an act of reproduction of a book, scientific
drawing, sheet music, manuscript, map, or other important public
domain works will fall outside the scope of Article 14. It also
doesn’t apply to every work of visual art — only those for which
copyright has expired. This means in-copyright artwork reproductions
are not affected by Article 14.
In
general, Article 14 is drafted pretty broadly — it anticipates that
technologies and media will inevitably change. This is a strength,
considering it applies to ‘any material resulting from an act of
reproduction’. For example, that might include metadata, software
code, raw data from 3D scans or digital photography, as well as any
materials produced via future technologies, regardless of the format.
Does
it mean that GLAMs can no longer protect, via copyright and related
rights, the digitisations they make of works of visual arts in the
public domain?
Andrea:
Contrary to popular belief… no. It’s not an outright cancellation
of copyright. What the text does say, is that only the materials that
do meet the EU copyright threshold will be protected. No more related
rights protections; only copyright protections. The argument by
picture library agencies and many cultural heritage institutions has
always been that faithful reproductions of public domain works do
meet that threshold. It will be interesting to see if these claims
persist after national transposition, or whether owners will finally
answer the public’s call to release reproduction materials to the
public domain. There is a possibility that some may resist the
purpose of Article 14, whether by continuing to claim copyright or by
limiting access to reproduction materials in other ways, like via
restrictive website terms or by not making the data available at all.
Stilleben
med motiv av tulpaner. Tekniska museet, Public Domain
Andrea:
In addition to the grey area around Article 14 already discussed,
Ellen and I also argue that there are other ways that copyright
claims — or copyright-like restrictions — might persist even
after national transposition. A few examples include onsite visitor
photography bans, restrictive website terms and conditions, and other
gaps provided by the 2019 Public Sector Information Directive. Our
paper is currently under review, but we hope to make it publicly
available soon.
Andrea:
We would recommend that institutions embrace the pro-open culture
spirit of the EU Directive and get excited about the potential that
widespread open access carries (taking, of course, other appropriate
licensing considerations into account). In fact, institutions
could begin revising intellectual property rights policies now,
rather than waiting for national transposition of the 2019 DSM
Directive. The Open
GLAM survey that Douglas
McCarthy and I manage has a column that links to open access
policies in use by each institution. It’s a great place to start
exploring what other GLAMs are doing.
Open
access can seem overwhelming. But there are a number of online
platforms (and eager volunteer communities) available to aid
institutions in releasing content, like Wikimedia Commons or GitHub.
We recommend releasing high-quality datasets under a Creative Commons
CC0 licence and letting the online community get to remixing and
reusing.
The
momentum for Open
GLAM is already there and growing. Article 14 will serve as an
important catalyst for adopting open access policies and it will help
those already working internally to garner more support in releasing
digital collections online. This is what we’re most looking forward
to! We should all be eagerly awaiting the inevitable digital
innovation and new knowledge generation that will result from greater
access to the public domain.
Originally
published at https://pro.europeana.eu
on January 21, 2020.
Some
rights reserved, CC BY
4.0
Dịch: Lê Trung Nghĩa
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Lưu ý: Chỉ thành viên của blog này mới được đăng nhận xét.