After
Edward Snowden's revelations, why trust US cloud providers?
The NSA's activities are
a massive blow for US computer businesses
The
Observer, Sunday 15 September 2013
Bài được đưa lên
Internet ngày: 15/09/2013
Các hoạt động của
NSA đã bị Edward Snowden bóc mặt nạ. Hình: Ueslei
Marcelino/Reuters
The
NSA's activities were unmasked by Edward Snowden. Photograph: Ueslei
Marcelino/Reuters
Lời
người dịch: Các trích đoạn: “Như Neelie
Kroes, Phó chủ tịch của Ủy ban châu Âu có trách nhiệm
về các công việc số, đã
đặt nó vào một bài
nói chuyện vào ngày 04/07: “Nếu
các doanh nghiệp hoặc chính phủ nghĩ họ có thể bị
gián điệp, thì họ sẽ có ít lý do để tin tưởng vào
đám mây và chính là các nhà cung cấp đám mây cuối cùng
sẽ bị lỡ. Vì sao bạn có thể
trả tiền cho ai đó để giữ các bí mật thương mại
hoặc các bí mật khác của bạn, nếu bạn nghi ngờ hoặc
biết họ đang chia sẻ chống lại mong muốn của bạn?
Cửa trước hay cửa sau - không thành vấn đề - bất kỳ
người thông minh nào cũng hoàn toàn không muốn các thông
tin đó được chia sẻ cả. Các khách hàng sẽ hành động
hợp lý và các nhà cung cấp sẽ bỏ lỡ một cơ hội
lớn”... Nhưng thậm chí còn
lo ngại hơn là sự nhận thức được rằng NSA
dường như đã hối lộ mua chuộc một cách giấu giếm
qui trình theo đó các tiêu chuẩn mã hóa được thiết lập
bởi Viện
Tiêu chuẩn và Công nghệ Quốc gia Mỹ
(NIST) được cho là độc lập. Vào năm 2006, NIST đã xuất
bản tiêu chuẩn (như là giao thức kỹ thuật) cho mã hóa
trên web mà sau đó được Tổ chức Tiêu chuẩn hóa Quốc
tế (ISO) phê chuẩn, mà có 163 quốc gia thành viên. Điều
mà không ai từng biết cho tới khi Edward
Snowden đã tiết lộ nó rằng
tiêu chuẩn năm 2006 được NSA viết một cách có hiệu
lực và rằng cơ quan này đã
chèn một cửa hậu bí mật vào hệ thống mã hóa
của riêng nó để sử dụng. “Con đường cho việc phát
triển tiêu chuẩn này từng trơn tru một khi con đường
đó đã bắt đầu”, một ghi chép của NSA đã lưu ý”.
Xem thêm: 'Chương
trình gián điệp PRISM trên không gian mạng'.
'Đó là một con chim
ốm yếu', một cách ngôn, “điều đó làm bẩn cái tổ
của chính nó”. Bóng gió Cơ quan An ninh Quốc gia Mỹ
(NSA), mà, chúng
ta bây giờ biết, đã và đang, về cơ bản, làm điều
này từ khá lâu. Như những tiết lộ của Edward
Snowden đã làm tung ra, phạm vi của việc làm bẩn đã
chậm chạp bắt đầu hé lộ cho chúng ta.
Bên ngoài nước Mỹ,
ví dụ, mọi người bỗng nhiên đã bắt đầu có những
nghi ngờ về sự khôn ngoan của việc tin tưởng giao phó
các dữ liệu bí mật của họ vào các dịch vụ đám mây
do các công ty Mỹ vận hành trên đất Mỹ. Như
Neelie Kroes, Phó chủ tịch của Ủy ban châu Âu có trách
nhiệm về các công việc số, đã đặt nó vào một bài
nói chuyện vào ngày 04/07: “Nếu
các doanh nghiệp hoặc chính phủ nghĩ họ có thể bị
gián điệp, thì họ sẽ có ít lý do để tin tưởng vào
đám mây và chính là các nhà cung cấp đám mây cuối cùng
sẽ bị lỡ. Vì sao bạn có thể trả tiền cho ai đó để
giữ các bí mật thương mại hoặc các bí mật khác của
bạn, nếu bạn nghi ngờ hoặc biết họ đang chia sẻ
chống lại mong muốn của bạn? Cửa trước hay cửa sau -
không thành vấn đề - bất kỳ người thông minh nào cũng
hoàn toàn không muốn các thông tin đó được chia sẻ cả.
Các khách hàng sẽ hành động hợp lý và các nhà cung cấp
sẽ bỏ lỡ một cơ hội lớn”.
Các nhà cung cấp nào
nhỉ? Vì sao, các công ty Internet
lớn của Mỹ mà cho tới nay đã áp đảo thị trường
đối với các dịch vụ đám mây - một thị trường được
thiết lập để gấp
đôi kích cỡ tới 200 tỷ USD trong vòng 3 năm tới. Vì
thế mục tiêu riêng đầu tiên mà NSA ghi điểm được
từng là làm xói mòn một nền công nghiệp mà nhiều
người đã coi như là điều
lớn tiếp theo trong điện toán tập đoàn.
Mục tiêu riêng thứ
2 (hoặc hệ quả không mong đợi, phải cho nó một cái
tên kỹ thuật của nó) tới
từ sự
phát hiện mà NSA đã phá hoặc phá hủy các
hệ thống mã hóa được các công ty Internet, các ngân
hàng và các tổ chức khác sử dụng để thuyết phục
những người tiêu dùng rằng các giao dịch trực tuyến
có thể là bí mật và an ninh. Biết rằng một trong những
thắng lợi to lớn của giới công nghiệp từng là để
ban đầu thuyết phục những người sử dụng đang nghi
ngờ rằng là an toàn để tiến hành các giao dịch trực
tuyến, thì điều này từng là một sự tiết lộ làm
choáng người, những tác động của nó sẽ rất mênh
mông. Và nó đã mang vào đầu một hội thoại mà năm
ngoái tôi đã có với một lãnh đạo khá cao cấp của
một công ty Internet chính, người ngẫu nhiên đã lưu ý
rằng lãnh đạo an ninh của tổ chức của ông “không mơ
sử dụng ngân hàng trực tuyến”. Tôi từng nghĩ thật
ngạc nhiên khi đó và đã đưa nó ra như một sự tò mò:
các cao thủ, sau tất cả, có là hoang tưởng về những
điều đó không. Bây giờ tôi muốn tôi đã cảm nhận
được nhiều hơn.
Nhưng
thậm chí còn lo ngại hơn là sự nhận thức được rằng
NSA dường như đã hối lộ mua chuộc một cách giấu giếm
qui trình theo đó các tiêu chuẩn mã hóa được thiết lập
bởi Viện
Tiêu chuẩn và Công nghệ Quốc gia Mỹ
(NIST) được cho là độc lập. Vào năm 2006, NIST đã xuất
bản tiêu chuẩn (như là giao thức kỹ thuật) cho mã hóa
trên web mà sau đó được Tổ chức Tiêu chuẩn hóa Quốc
tế (ISO) phê chuẩn, mà có 163 quốc gia thành viên. Điều
mà không ai từng biết cho tới khi Edward
Snowden đã tiết lộ nó rằng
tiêu chuẩn năm 2006 được NSA viết một cách có hiệu
lực và rằng cơ quan này đã
chèn một cửa hậu bí mật vào hệ thống mã hóa
của riêng nó để sử dụng. “Con đường cho việc phát
triển tiêu chuẩn này từng trơn tru một khi con đường
đó đã bắt đầu”, một ghi chép của NSA đã lưu ý.
“Tuy nhiên, việc bắt đầu con đường đó từng là một
thách thức trong mánh khóe”.
Tôi đánh cược là
nó từng như thế. Các tiêu chuẩn kỹ thuật là để kết
nối mạng như ô xy cho cuộc sống. Và, nói rộng ra, cách
mà chúng được hình thành luôn là sự hợp tác và mở.
Ví dụ, trong thế giới Internet, nó được các nhóm các
kỹ sư với sự tinh thông của các chuyên gia trong một
lĩnh vực đặc thù thực hiện, và họ tụ họp để
tranh luận, bằng một qui trình thảo luận mở, các phiên
bản kế tiếp nhau của giao thức đó được đưa ra cho
tới khi chúng bao trùm lên thứ gì đó mà được đồng
thuận sẽ là làm việc được. “Chúng tôi tin tưởng”,
một trong
những người tiên phong của qui trình đó đã viết:
“theo sự đồng thuận phỏng chừng và mã chạy được”.
Nhưng trái tim của qui trình đó là với giả thiết rằng
những người tham gia - bất kể từ các công ty hay giới
hàn lâm - đang làm việc theo lợi ích của công chúng hơn
là việc cố gắng tiến bộ cho những lợi ích hẹp hơn
cho tổ chức của họ.
Điều đó giải thích
vì sao sự phát hiện rằng NSA đã lạm dụng dạng lòng
tin đó quá là thất vọng. Và nó đại diện hoàn toàn
cho mục tiêu riêng lớn nhất, vì nó làm xói mòn tận gốc
rễ một trong những giáo lý cơ bản của chính sách đối
ngoại Mỹ, ấy là sự điều hành Internet là tốt nhất
để trong tay của những người Mỹ. Khi mà mạng đã trở
thành ngày một có tính toàn cầu, điều này đã trông
giống như một lời đề xuất cũ rích. NSA đã đảm bảo
rằng bây giờ nó là không thể biện hộ được.
Điều gì sẽ mang
chúng ta trở lại cho các con chim và các cái tổ của
chúng. Tôi đã quên nhắc tới rằng tất nhiên cái triện
chính thức của tổng thống Mỹ là … một con đại
bàng.
'It's
an ill bird," runs the adage, "that fouls its own nest."
Cue the US National Security Agency (NSA),
which, we now know, has been busily doing this for quite a while. As
the Edward
Snowden revelations tumbled out, the scale of the fouling slowly
began to dawn on us.
Outside
of the United States, for example, people suddenly began to have
doubts about the wisdom of entrusting their confidential data to
cloud services operated by American companies on American soil. As
Neelie Kroes, European Commission vice president responsible for
digital affairs, put it in
a speech on 4 July: "If businesses or governments think they
might be spied on, they will have less reason to trust the cloud and
it will be cloud providers who ultimately miss out. Why would you pay
someone else to hold your commercial or other secrets, if you suspect
or know they are being shared against your wishes? Front or back door
– it doesn't matter – any smart person doesn't want the
information shared at all. Customers will act rationally and
providers will miss out on a great opportunity."
Which
providers? Why, the big US internet
companies that have hitherto dominated the market for cloud services
– a market set
to double in size to $200bn (£126bn) over the next three years.
So the first own goal scored by the NSA was to undermine an industry
that many people had regarded as the
next big thing in corporate computing.
The
second own goal (or unintended consequence, to give it its technical
name) came
from the revelation that the NSA had cracked or circumvented the
encryption systems used by internet companies, banks and other
organisations to persuade consumers that online transactions could be
confidential and secure. Given that one of the great triumphs of the
industry had been to persuade initially sceptical users that it was
safe to conduct transactions online, this was a staggering
revelation, the implications of which will be very far-reaching. And
it brought to mind a conversation I had last year with a fairly
senior executive of a major internet company, who casually mentioned
that his organisation's head of security "wouldn't dream of
using online banking". I thought it was amusing at the time and
filed it away as a curiosity: geeks, after all, are notoriously
paranoid about these things. Now I wish I had been more perceptive.
But,
in a way, even more disturbing was the realisation that the NSA seems
to have covertly suborned the process by which encryption standards
are set by the supposedly independent US National
Institute of Standards and Technology (NIST). In 2006, NIST
published the standard (ie technical protocol) for encryption on the
web that was subsequently adopted by the International Organisation
for Standardisation (ISO), which has 163 countries as members. What
nobody knew until Edward
Snowden revealed it was that the 2006 standard was effectively
written by the NSA and that it had inserted a
secret back door into the encryption system for its own use. "The
road to developing this standard was smooth once the journey began,"
a NSA memo noted. "However, beginning the journey was a
challenge in finesse."
I'll
bet it was. Technical standards are to networking as oxygen is to
life. And, broadly speaking, the way they are shaped has always been
co-operative and open. In the internet world, for example, it's done
by groups of engineers with specialist expertise in a particular area
who gather to hammer out, by a process of open discussion, successive
versions of a protocol until they converge on something that is
agreed to be workable. "We believe," one
of the pioneers of the process wrote, "in rough consensus
and running code." But at the heart of the process is the
assumption that everyone participating – whether from companies or
academia – is working in the public interest rather than trying to
advance the narrower interests of their organisation.
That's
why the discovery that the NSA abused that kind of trust is so
depressing. And, in a way, it represents the biggest own goal of all,
because it fatally undermines one of the fundamental tenets of US
foreign policy, namely that governance of the internet is best left
in American hands. As the net became increasingly global, this was
already looking like a threadbare proposition. The NSA has ensured
that it is now untenable.
Which
brings us back to birds and their nests. I forgot to mention that of
course the official seal of the US president is… an eagle.
Dịch: Lê Trung Nghĩa
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Lưu ý: Chỉ thành viên của blog này mới được đăng nhận xét.