Why
We Published the Decryption Story
by Stephen
Engelberg and Richard
Tofel
ProPublica, Sep. 5, 2013,
2:54 p.m.
Bài được đưa lên
Internet ngày: 05/09/2013
Lời
người dịch: Xem các lý do mà site ProPublica, nhân danh họ
và các tờ Guardian và New York Times giải thích về việc
họ xuất bản câu chuyện mã hóa mà Cơ quan An ninh Quốc
gia Mỹ và GCHQ của Anh đã thực hiện, hệt như mở đầu
của bài này: “ProPublica hôm nay đã đối tác cùng với
tờ Guardian và New York Times xuất
bản một câu chuyện về những
nỗ lực của các chính phủ Mỹ và Anh để giải mã một
lượng vô tận giao thông Internet mà trước đó được
nghĩ là an toàn đối với các con mắt tọc mạch.
Câu chuyện này dựa vào các tài liệu được Edward
Snowden, cựu nhân viên và nhà thầu của cộng đồng tình
báo cung cấp. Chúng tôi muốn giải thích vì sao chúng tôi
thực hiện bước này, và vì sao chúng tôi tin tưởng nó
nằm trong lợi ích của công chúng”. Xem
thêm: 'Chương
trình gián điệp PRISM trên không gian mạng'.
ProPublica
hôm nay đã đối tác cùng với tờ Guardian và New York
Times xuất
bản một câu chuyện về những
nỗ lực của các chính phủ Mỹ và Anh để giải mã một
lượng vô tận giao thông Internet mà trước đó được
nghĩ là an toàn đối với các con mắt tọc mạch. Câu
chuyện này dựa vào các tài liệu được Edward Snowden,
cựu nhân viên và nhà thầu của cộng đồng tình báo
cung cấp. Chúng tôi muốn giải thích vì sao chúng tôi thực
hiện bước này, và vì sao chúng tôi tin tưởng nó nằm
trong lợi ích của công chúng.
Câu chuyện, chúng tôi
tin tưởng, là một câu chuyện quan trọng. Nó chỉ ra rằng
những mong đợi của hàng triệu người sử dụng Internet
về tính riêng tư của các giao tiếp truyền thông điện
tử của họ là sai lầm. Những mong đợi đó chỉ dẫn
các thực tiễn về tính riêng tư mà các cá nhân và các
doanh nghiệp, hầu hết họ ngây thơ về bất kỳ điều
sai trái nào. Tiềm tàng đối với sự lạm dụng các khả
năng cực kỳ như vậy cho sự giám sát, bao gồm cả vì
các mục đích chính trị, được cân xem xét. Chính phủ
nhất quán họ đã có những sự kiểm tra và cân bằng để
giới hạn những lạm dụng công nghệ này. Nhưng câu hỏi
liệu chúng có hiệu quả hay không là còn xa với được
giải quyết và là một vấn đề chỉ có thể được
những người và các đại diện được bầu của họ
tranh luận nếu các sự việc cơ bản được mở ra.
Điều chắc chắn
đúng là một vài con số về những kẻ xấu (có khả
năng bao gồm cả những kẻ khủng bố) đã và đang trao
đổi các thông điệp qua các phương tiện mà chungs cho là
an toàn đối với sự đánh chặn theo sự ép tuân thủ
luật hoặc của các cơ quan tình báo. Một số trong các
kẻ xấu đó bây giờ có thể thay đổi hành vi của họ
để phản ứng lại với câu chuyện của chúng tôi.
Cân nhắc thực tế
này, chúng tôi không chỉ đã nắm lấy luật sư của
riêng chúng tôi và cả luật sư ccuar các đối tác xuất
bản của chúng tôi, mà còn hỏi ý kiến với chính phủ
Mỹ, một quốc gia mà sự tự do của nó trao cho chúng tôi
các cơ hội đáng ghi nhận như các nhà báo và các công
dân.
Có 2 sự tương đồng
có khả năng giúp để làm rõ suy nghĩ của chúng tôi ở
đây.
Trước hết, một sự
kiện lịch sử: Vào năm 1942, ngay sau cuộc chiến Midway
của Chiến tranh Thế giới II, tờ Chicago Tribune đã xuất
bản một bài báo gợi ý, một phần, rằng Mỹ đã phá
vỡ mã biển của Nhật (mà nó đã làm). Gần như tất cả
các nhà báo có trách nhiệm mà chúng tôi từng biết bây
giờ nói rằng quyết định của Tribune xuất bản thông
tin này là một sai lầm. Nhưng câu chuyện hôm nay không
mang sự tương đồng với những gì Tribune đã làm. Về
một điều, việc phá vỡ mã thời chiến của Mỹ từng
bó gọn trong các giao tiếp truyền thông quân sự. Nó đã
không liên quan tới việc nghe trộm đối với thường
dân.
Sự tương đồng thứ
2, trong khi được chấp nhận khoa học viễn tưởng, dường
như đối với chúng tôi để dudwa ra một sự song song rõ
ràng hơn. Giả thiết một thời điểm mà chính phủ Mỹ
đã bí mật phát triển và triển khai một khả năng đọc
được suy nghĩ của cá nhân. Một khả năng như vậy có
thể thể hiện sự xâm chiếm có khả năng lớn nhất đối
với tính riêng tư của các cá nhân. Và chỉ để chắc
chắn, nó có thể là một vũ khí đáng giá khổng lồ
trong cuộc đấu tranh chống chủ nghĩa khủng bố.
Tiếp tục với sự
tương đồng đó, một số có thể nói rằng vì giá trị
của nó như một công cụ tình báo, sự tồn tại của
chương trình đọc được suy nghĩ sẽ không bao giờ được
tiết lộ. Chúng tôi không đồng ý. Theo quan điểm của
chúng tôi, một khả năng như vậy nằm trong tay chính phủ
có thể đặt ra một mối đe dọa tràn lan cho sự tự do
của dân thường. Khả năng đó có thể không nhất thiết
phải bị cấm trong tất cả các tình huống. Nhưng chúng
tôi tin tưởng nó có thể cần phải được thảo luận,
và sự bảo vệ được phát triển để sử dụng nó. Để
điều đó xảy ra, nó có thể phải được biết tới.
Có những người mà,
có ý tốt, tin tưởng rằng chúng tôi sẽ để lại cán
cân giữa tự do dân sự và an ninh hoàn toàn cho các nhà
lãnh đạo được chúng ta bầu ra, và đối với những
người mà họ đặt trong các vị trí trách nhiệm lãnh
đạo. Một lần nữa, chúng tôi không đồng ý. Hệ thống
của Mỹ, như chúng tôi hiểu nó, có được trên những ý
tưởng - được bảo vệ bởi những con người như
Thomas Jefferson và James Madison - mà chính phủ quản lý
cuồng điên đặt ra mối đe dọa lớn nhất cho tự do của
mọi người, và rằng toàn thể công dân được thông tin
là sự kiểm tra cần thiết về mối đe dọa này. Dạng
công việc mà ProPublica đang làm - cảnh giới nghề làm
báo - là một yếu tố chủ chốt trong việc giúp công
chúng đóng vai trò này.
Lịch sử Mỹ tràn
đầy với các ví dụ về những mối nguy hiểm của việc
vận hành trong bí mật sức mạnh không được kiểm tra.
Richard Nixon, ví dụ, từng 2 lần được bầu làm tổng
thống của đất nước này. Ông ta đã cố lật đổ các
cơ quan ép tuân thủ luật, tình báo và các cơ quan khác
vì các mục đích chính trị, và từng có nhiều thiện
chí hơn để vi phạm các luật trong xử lý. Một con người
như vậy có thể nắm chính quyền một lần nữa. Chúng
ta cần một hệ thống mà có thể chống lại những thách
thức như vậy. Hệ thống đó đòi hỏi tri thức của
công chúng về sức mạnh mà chính phủ sở hữu. Câu
chuyện hôm nay là một bước theo hướng đó.
ProPublica
is today
publishing a story in partnership with the Guardian and The New
York Times about U.S. and U.K. government efforts to decode enormous
amounts of Internet traffic previously thought to have been safe from
prying eyes. This story is based on documents provided by Edward
Snowden, the former intelligence community employee and contractor.
We want to explain why we are taking this step, and why we believe it
is in the public interest.
The
story, we believe, is an important one. It shows that the
expectations of millions of Internet users regarding the privacy of
their electronic communications are mistaken. These expectations
guide the practices of private individuals and businesses, most of
them innocent of any wrongdoing. The potential for abuse of such
extraordinary capabilities for surveillance, including for political
purposes, is considerable. The government insists it has put in place
checks and balances to limit misuses of this technology. But the
question of whether they are effective is far from resolved and is an
issue that can only be debated by the people and their elected
representatives if the basic facts are revealed.
It’s
certainly true that some number of bad actors (possibly including
would-be terrorists) have been exchanging messages through means they
assumed to be safe from interception by law enforcement or
intelligence agencies. Some of these bad actors may now change their
behavior in response to our story.
In
weighing this reality, we have not only taken our own counsel and
that of our publishing partners, but have also conferred with the
government of the United States, a country whose freedoms give us
remarkable opportunities as journalists and citizens.
Two
possible analogies may help to illuminate our thinking here.
First,
a historical event: In 1942, shortly after the World War II Battle of
Midway, the Chicago Tribune published an article suggesting, in part,
that the U.S. had broken the Japanese naval code (which it had).
Nearly all responsible journalists we know would now say that the
Tribune’s decision to publish this information was a mistake. But
today’s story bears no resemblance to what the Tribune did. For one
thing, the U.S. wartime code-breaking was confined to military
communications. It did not involve eavesdropping on civilians.
The
second analogy, while admittedly science fiction, seems to us to
offer a clearer parallel. Suppose for a moment that the U.S.
government had secretly developed and deployed an ability to read
individuals’ minds. Such a capability would present the greatest
possible invasion of personal privacy. And just as surely, it would
be an enormously valuable weapon in the fight against terrorism.
Continuing
with this analogy, some might say that because of its value as an
intelligence tool, the existence of the mind-reading program should
never be revealed. We do not agree. In our view, such a capability in
the hands of the government would pose an overwhelming threat to
civil liberties. The capability would not necessarily have to be
banned in all circumstances. But we believe it would need to be
discussed, and safeguards developed for its use. For that to happen,
it would have to be known.
There
are those who, in good faith, believe that we should leave the
balance between civil liberty and security entirely to our elected
leaders, and to those they place in positions of executive
responsibility. Again, we do not agree. The American system, as we
understand it, is premised on the idea -- championed by such men as
Thomas Jefferson and James Madison -- that government run amok poses
the greatest potential threat to the people’s liberty, and that an
informed citizenry is the necessary check on this threat. The sort of
work ProPublica does -- watchdog journalism -- is a key element in
helping the public play this role.
American
history is replete with examples of the dangers of unchecked power
operating in secret. Richard Nixon, for instance, was twice elected
president of this country. He tried to subvert law enforcement,
intelligence and other agencies for political purposes, and was more
than willing to violate laws in the process. Such a person could come
to power again. We need a system that can withstand such challenges.
That system requires public knowledge of the power the government
possesses. Today’s story is a step in that direction.
Dịch: Lê Trung Nghĩa
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Lưu ý: Chỉ thành viên của blog này mới được đăng nhận xét.