ACTA
Update III
By Glyn
Moody, Published 13:48, 07 February 12
Bài được đưa lên
Internet ngày: 07/02/2012
Lời
người dịch: Bạn phải đọc hết, để thấy sự bất
mãn của 300 triệu người dân
châu Âu sẽ có thể như thế
nào, nếu như họ không có bất kỳ cơ hội nào để
trình bày quan điểm của họ về nội dung của ACTA,
trong khi hàng loạt các liên minh, hiệp hội và công ty của
Mỹ lại là những người được biết trước tới 4 năm
và định hình cho những nội dung của ACTA. Vì thế tác
giả viết: “ý định của Ủy
ban [châu Âu] để gợi ý rằng đây từng không phải là
một hiệp định bí mật, và rằng công chúng đã được
tư vấn, là tức cười và sỉ nhục”.
Châu Âu còn thế, những nơi khác thì thế nào nhỉ. Chắc
sẽ giống những “con cừu” chỉ biết gật cho ACTA
chăng??? Xem thêm: [01],
[02],
[03],
[04],
[05],
[06],
[07].
Đây là một dấu
hiệu của sự tuyệt vọng ngày một gia tăng của Ủy ban
châu Âu (EC) về ACTA mà nó đã bị ép phải gửi đi một
tài liệu với đầu đề “10 chuyện hoang đường về
ACTA” [.pdf]
mà các nội dung để bóc trần sự hiểu lầm đang bị
đặt xung quanh. Không ngạc nhiên, tài liệu của EC bản
thân nó là đầy những sự hiểu lầm; qua vài ngày nữa
tôi sẽ đi qua một số trong số những ý định quá xá
nhất của nó để làm ngu muội và thường để giải
thích những vấn đề sâu thẳm của ACTA.
1.
ACTA sẽ hạn chế sự truy cập Internet và sẽ kiểm duyệt
các website.
Đọc văn bản của
Hiệp định ACTA - không có đoạn duy nhất nào trong ACTA
mà chứng minh cho kêu ca này. ACTA là về việc xử trí
phạm vi rộng hoạt động phi pháp, thường được các tổ
chức tội phạm theo đuổi. Nó không phải về cách mà
mọi người sử dụng Internet trong cuộc sống hàng ngày
của họ. Những người sử dụng Internet có thể tiếp
tục chia sẻ tư liệu và thông tin không ăn cắp trên web.
ACTA sẽ không hạn chế các quyền của mọi người trên
Internet, cũng sẽ không đánh sập các website, không giống
như những đề xuất được thảo luận tại Mỹ (SOPA và
PIPA).
Có một số những
điều thuận lợi nửa đúng ở đây. Những người cổ
vũ của nó có thể nói rằng ACTA là về việc xử trí
hoạt động bất hợp pháp phạm vi rộng nhưng không ở
đâu trong tài liệu được nhắc tới bất kỳ mức tối
thiểu nào về hoạt động của nó. Đó là, đầy tiềm
năng, nó có thể áp dụng cho các hành động của một
người đơn nhất, có lẽ thậm chí việc chia sẻ một
tệp đơn nhất, phụ thuộc vào các hoàn cảnh. Vấn đề
là, việc lên khung của ACTA là quá mập mờ rằng nó
không rõ một cách chính xác ai có thể bị bắt vì những
điều khoản của nó. Dù Ủy ban có nói gì bây giờ đi
nữa, thì văn bản sẽ được giải thích như thế nào
sau này những vấn đề đó.
Sau tất cả, nếu Ủy
ban thực sự đã muốn chỉ xử trí “hoạt động phi
pháp phạm vi rộng”, thì nó có thể đã bổ sung một
mức tối thiểu để loại trừ rủi ro mà những người
sử dụng Internet thông thường có thể dễ dàng thực
hiện - có thể chỉ có nghĩa rằng Ủy ban quả thực muốn
sự lựa chọn áp dụng các qui định của ACTA cho các
công dân bình thường, và rằng những yêu sách ngược
lại của nó chỉ đơn giản là nước sơn trắng.
It's
a sign of the European Commission's increasing desperation over ACTA
that it has been forced to send out a document entitled "10
Myths About ACTA" [.pdf]
that purports to debunk misinformation that is being put around.
Unsurprisingly, the EC's document is itself full of misinformation;
over the next few days I'll be going through some of its most
egregious attempts to obfuscate and generally explain away the deep
problems of ACTA.
1.
ACTA will limit the access to the internet and will censor websites.
Read
the text of the ACTA Agreement - there is no single paragraph in ACTA
that substantiates this claim. ACTA is about tackling large scale
illegal activity, often pursued by criminal organisations. It is not
about how people use the internet in their everyday lives. Internet
users can continue to share non-pirated material and information on
the web. ACTA will not limit people's rights on the internet nor will
it shut down websites, unlike the proposals discussed in the US (SOPA
and PIPA).
There
are some convenient half-truths here. Its supporters may claim that
ACTA is about tackling large-scale illegal activity but nowhere in
the document is there mentioned any minimum level for its operation.
That is, potentially, it can apply to the actions of a single person,
perhaps even sharing a single file, depending upon the circumstances.
The problem is, ACTA's framing is so vague that it's not clear
exactly who might be caught by its terms. Whatever the Commission may
say now, it's how the text is interpreted later that matters.
After
all, if the 4Commission had really wanted only to tackle "large-scale
illegal activity", it would have added a minimum level to
exclude the risk that ordinary Internet users would be affected. The
refusal to add that minimum level to the treaty - something that
would have been easy to do - can only mean that the Commission does
indeed want the option of applying ACTA's rules to ordinary citizens,
and that its claims to the contrary are simply whitewashing.
Sự nửa đúng tiếp
sau là: “Những người sử dụng
Internet có thể tiếp tục chia sẻ tư liệu và thông tin
không ăn cắp trên web”. Nhưng chính xác cái gì là “tư
liệu không ăn cắp?” Ai quyết định? Vì bản quyền đã
trở thành một tập hợp phức tạp của các luật mà nó
hiếm khi rõ ràng – thậm chí đối với cả những luật
sư về bản quyền – chính xác cái gì là hoặc không là
“ăn cắp”: thường các tòa án phải quyết định
liệu thứ gì đó được đề cập bởi “làm không
bằng/sử dụng công bằng”, ví dụ thế. Nên làm thế
nào các công dân bình thường có thể có khả năng biết
được trong từng trường hợp liệu những gì họ đang
chia sẻ có là “ăn cắp” hay không?
Đặc
biệt, có tình huống rằng khái niệm bản quyền là khác
nhau theo quốc gia, và những gì có thể trong miền công
cộng tại một quốc gia, lại vẫn nằm trong bản quyền
của quốc gia khác. Vì thế điều gì sẽ xảy ra khi ai đó
tại một quốc gia nơi mà một số sáng tạo là trong miền
công cộng chia sẻ nó với ai đó tại một quốc gia nơi
mà nó không phải thế? Sự không không bằng tiếp tục
của trường hợp O'Dwyer chỉ cho chúng ta rằng Mỹ cố
gắng áp dụng các luật của mình khắp nơi trên thế
giới: vì thế liệu điều đó có nghĩa các luật bản
quyền của Mỹ sẽ áp dụng tại châu Âu chăng?
Cuối
cùng, trong khi đúng rằng ACTA sẽ không “đánh sập các
website” một cách trực tiếp, thì có mệnh đề khác mà
thậm chí còn tồi tệ hơn (Điều 10):
“Các
nhà chức trách tòa án có quyền ra lệnh rằng các tư
liệu và cài đặt triển khai, sử dụng chiếm ưu thế
của nó từng nằm trong sự sản xuất hoặc tạo ra các
hàng hóa vi phạm như vậy, sẽ, không có chậm trễ và
không có sự đền bù ở bất kỳ dạng nào, bị huỷ
hoặc bị bỏ đi”.
Bây giờ, theo định
nghĩa, một website “tạo ra” các bản sao vi phạm khi nó
gửi đi hoặc hướng chúng tới những người sử dụng;
nên các luật sư có thể – và hầu hết chắc chắn sẽ,
biết các luật sư – viện lý rằng ACTA đưa ra cho việc
phá huỷ và loại bỏ bất kỳ máy tính nào “sử dụng
áp đảo” của chúng là vi phạm bản quyền. Vì thế,
chắc chắn, không sự kiểm duyệt đơn giản nào, chỉ là
sự chiếm đoạt và phá huỷ vật lý các máy tính (giả
thiết chúng là ở một trong số các quốc gia ký ACTA), và
có thể là cả tên miền nữa.
Không chỉ điều đó,
mà phần khác (Điều 12) cho phép đối với “các tư liệu
và triển khai cài đặt” sẽ bị tịch thu mà không có
thông báo cho bên bị ảnh hưởng, và thậm chí không có
bất kỳ đảm bảo nào rằng mọi người có thể tự bảo
vệ họ được sau này – quá nhiều là do qui trình và
công lý.
The
next half-truth is: "Internet users can continue to share
non-pirated material and information on the web". But what
exactly is "non-pirated material"? Who decides? Because
copyright has become such a complex set of laws that it is rarely
clear - even to copyright lawyers - what exactly is or isn't
"pirated": often the courts have to decide whether
something is covered by "fair dealing/fair use", for
example. So how can ordinary citizens possibly know in every case
whether what they are sharing is "pirated"?
In
particular, there is the situation that the term of copyright varies
by country, and what may be in the public domain in one, is still in
copyright in another. So what happens when someone in a country where
some creation is in the public
domain shares it with someone in a country where it isn't? The
continuing injustice of the O'Dwyer case shows us that the US tries
to applies its laws everywhere in the world: so does that mean its
copyright laws apply in Europe?
Finally,
while it is true that ACTA will not "shut down websites"
directly, there is another clause that is even worse (Article 10):
"judicial
authorities have the authority to order that materials and
implements, the predominant use of which has been in the manufacture
or creation of such infringing goods, be, without undue delay and
without compensation of any sort, destroyed or disposed of"
Now,
by definition, a Web site "creates" infringing copies when
it sends or streams them to users; so lawyers could - and almost
certainly will, knowing lawyers - argue that ACTA provides for the
destruction and disposal of any computers whose "predominant
use" is copyright infringement. So, no simple censorship,
certainly, just the seizure and physical destruction of computers
(assuming they are in one of the ACTA signatories), and probably the
domain name too.
Not
only that, but another section (Article 12) allows for "materials
and implements" to be seized without informing the party
affected, and even without any guarantee
that people can defend themselves afterwards - so much for due
process and justice.
3. ACTA là một hiệp
định bí mật. Những thỏa thuận đã không minh bạch và
được tiến hành “đằng sau những cánh cửa đóng”.
Nghị viện châu Âu đã không được thông tin đầy đủ,
các bên tham gia đóng góp đã không được tư vấn.
Văn
bản của ACTA sẵn sàng công khai cho tất cả. Những
thương thảo cho ACTA đã không khác với những thương
thảo về bất kỳ thỏa thuận quốc tế nào khác. Đây
là một thực tế mà những thỏa thuận như vậy không
được thương thảo công khai, mà với Hiệp định Lisbon
và Hiệp định Khung được rà soát lại thì có những
qui định rõ ràng về cách mà Nghị viện châu Âu (EP) nên
được thông báo về những thương thảo như vậy. Và
chúng được tuân thủ một cách cự kỳ kỹ lưỡng. Ủy
viên hội đồng Thương mại Karel De Gucht đã trải nghiệm
trong 3 cuộc tranh luận toàn thể, đã trả lời cho vài tá
các câu hỏi miệng và bằng văn bản, cũng như cho 2 Nghị
quyết và 1 Tuyên bố của EP, trong khi các dịch vụ của
Ủy ban đã cung cấp vài bản tóm tắt chuyên biệt cho các
Thành viên của Nghị viện châu Âu (MEPs) trong các cuộc
thương thảo.
Cũng
vậy, công chúng đã được thông báo từ khi tung ra những
thương thảo về các mục tiêu và sự thúc đẩy chung của
các cuộc thương thảo. Ủy ban đã phát hành các báo cáo
tóm tắt sau mỗi vòng thương thảo và văn bản thương
thảo từ tháng 04/2010. Ủy ban đã tổ chức các cuộc
giao ban với báo chí và 4 hội nghị của những người
tham gia đóng góp về ACTA, một trong số đó thậm chí chỉ
ít ngày trước vòng thương thảo đầu tiên.
3.
ACTA is a secret agreement. Negotiations were not transparent and
conducted "behind closed doors". The European Parliament
was not fully informed, stakeholders were not consulted.
The
text of ACTA is publicly available to all. The negotiations for ACTA
were not different from negotiations on any other international
agreement. It is a fact that such agreements are not negotiated in
public, but with the Lisbon Agreement and the revised Framework
Agreement there are clear rules on how the European Parliament (EP)
should be informed of such trade negotiations. And these have been
scrupulously followed. Trade Commissioner Karel De Gucht has
participated in three plenary debates, replied to several dozens of
written and oral questions, as well to two Resolutions and one
Declaration of the EP, whilst Commission services have provided
several dedicated briefings to Members of the European Parliament
(MEPs) during the negotiations.
Trade
Commissioner Karel De Gucht has participated in three plenary
debates, replied to several dozens of written and oral questions, as
well to two Resolutions and one Declaration of the EP, whilst
Commission services have provided several dedicated briefings to
Members of the European Parliament (MEPs) during the negotiations.
Likewise,
the public was informed since the launch of the negotiations about
the objectives and general thrust of the negotiations. The Commission
released summary reports after every negotiation round and the
negotiating text since April 2010. It organised press briefings and
four stakeholder conferences on ACTA, one of them evenonly a few days
before the first negotiating round.
Điều
này là cực kỳ 2 mặt. Văn bản của ACTA có thể là sẵn
sàng cho mọi người bây giờ, nhưng cái đó là sau
các cuộc thương thảo đã bắt đầu trong năm 2006, phác
thảo chính thức đầu tiên đã chính thức được phát
hành chỉ trong năm 2010. Lý do duy nhất mọi người đã
biết những gì từng trong ACTA là nhờ vào một tài liệu
được đưa lên trong Wikileaks trong năm 2008: nói một cách
khác, nếu những nhà thương thuyết ACTA đã đi trên con
đường của họ, thì ACTA có lẽ đã được thương thảo
đằng sau những cánh cửa đóng tới 4 năm trước khi công
chúng đã được phép xem bất kỳ thứ gì (và nếu không
có những rò rỉ của Wikileaks, thì có khả năng rằng
thậm chí bản phác thảo cũng có thể đã không được
tung ra).
Ủy ban nói “công
chúng đã được thông tin kể từ khi tung ra những thương
thảo về các mục đích và sự thúc đẩy các cuộc
thương thảo”: nhưng vấn đề gì, tất nhiên, là các
chi tiết, chứ không phải là “sự thúc đẩy chung”.
Một vài cuộc giao ban báo chí và các hội nghị của
những người tham gia đóng góp là không thay thế cho việc
cho phép thực sự công chúng đưa ra một số – nếu có
– đầu vào cho qui trình của ACTA. Nhưng trong nhiều năm
thương thảo, đã không có khả năng nào để làm điều
đó.
This
is extraordinarily duplicitous. The text of ACTA may be available to
everyone now,
but that is after the negotiations have been concluded - in other
words, as a fait accompli. Even though the ACTA discussions began in
2006, the first formal draft that was officially released was only in
2010. The only reason people knew what was in ACTA was thanks to a
document posted in Wikileaks in 2008: in other words, if the ACTA
negotiators had got their way, ACTA would have been negotiated behind
closed doors for four years before the public was allowed to see
anything (and had there not been the Wikileaks leak, it's possible
that even the draft would not have been released.)
The
Commission claims "the public was informed since the launch of
the negotiations about the objectives and general thrust of the
negotiations": but what matters, of course, are the details, not
the "general thrust". A few press briefings and stakeholder
conferences are no substitute for actually allowing the public to
give some - any - input to the ACTA process. But in the many years of
negotiations, there was no possibility whatsoever to do that.
Và thậm chí dù công
chúng bị từ chối bất kỳ cơ hội nào để bình luận
về một hiệp định có thể có những liên can quan trọng
đối với cuộc sống của họ, thì những nhóm được
quyền ưu tiên nhất định đã không chỉ được trao sự
truy cập mà còn được tư vấn về các quan điểm của
họ, như Wikipedia giải thích:
“Ngoài
các chính phủ tham gia, một ban cố vấn của các tập
đoàn đa quốc gia nằm ở Mỹ đã được tư vấn về nội
dung của hiệp định phác thảo, bao gồm Nghiên cứu và
Sản xuất Dược phẩm của Mỹ (Pharmaceutical Research and
Manufacturers of America) và Liên minh Sở hữu Trí tuệ Quốc
tế (International Intellectual Property Alliance) (mà bao gồm cả
Liên minh Phần mềm Doanh nghiệp, Hiệp họi Ảnh Động Mỹ
và Hiệp hội Công nghiệp Ghi âm Mỹ). Một yêu cầu của
Tự do Thông tin (Freedom of Information) năm 2009 đã chỉ ra
rằng những công ty sau đây cũng đã nhận được các bản
sao của phác thảo theo một thỏa thuận không tiết lộ:
Google, eBay, Intel, Dell, News Corporation, Sony Pictures, Time
Warner và Verizon”.
Đưa
ra thực tế rằng các tập đoàn chủ chốt của Mỹ mà
đứng lên cho lợi ích trực tiếp từ những khái niệm
tuân thủ không tương xứng của ACTA đã được phép định
hình các chi tiết của mình từ sớm, trong khi 300 triệu
người dân châu Âu mà sẽ phải tuân thủ những khái
niệm y hệt đó đã không có được cơ hội chính thức
duy nhất nào thậm chí để bày tỏ những quan điểm của
họ, thì ý định của Ủy ban để gợi ý rằng đây từng
không phải là một hiệp định bí mật, và rằng công
chúng đã được tư vấn, là tức cười và sỉ nhục.
And
yet even though the public was denied any opportunity to comment on a
treaty that would have important implications for their lives,
certain privileged groups were not just given access but consulted on
their views, as Wikipedia explains:
"Apart
from the participating governments, an advisory committee of large
US-based multinational corporations was consulted on the content of
the draft treaty, including the Pharmaceutical Research and
Manufacturers of America and the International Intellectual Property
Alliance (which includes the Business Software Alliance, Motion
Picture Association of America, and Recording Industry Association of
America). A 2009 Freedom of Information request showed that the
following companies also received copies of the draft under a
nondisclosure agreement: Google, eBay, Intel, Dell, News Corporation,
Sony Pictures, Time Warner, and Verizon."
Given
the fact that major US corporations that stand to benefit directly
from ACTA's disproportionate enforcement terms were allowed to shape
its details from early on, while the 300 million European citizens
who will be subject to those same terms had not a single formal
opportunity even to express their views, the Commission's attempt to
suggest that this was not a secret treaty, and that the public was
consulted, is risible and insulting.
Dịch tài liệu: Lê
Trung Nghĩa
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Lưu ý: Chỉ thành viên của blog này mới được đăng nhận xét.