Europe
Expanded the “No Elsevier Deal” Zone & This Could Change
Everything
Posted July 30, 2018
by Hilda Bastian in Science Communication
Bài được đưa
lên Internet ngày: 30/07/2018
Xem
thêm: Khoa
học Mở -
Open Science
Vài
cuộc chiến ác liệt đã đánh vào hệ thống thuê bao tạp
chí ở châu Âu. Và chúng là lớn tới mức điều này có
khả năng sẽ tạo ra phản ứng dây chuyền làm thay đổi
hệ thống truyền thông hàn lâm ít nhất là tinh tế - và
có khả năng lớn đáng kể.
Hãy bắt đầu với
ngữ cảnh, sao cho các ngụ ý là rõ ràng hơn. Đây có lẽ
là cách thức hệ thống thuê bao làm việc đối với các
cơ sở. Họ có thể thuê bao tới các tạp chí riêng rẽ,
từng tạp chí một. Hoặc họ có thể có thỏa thuận cả
gói trong một tập hồ sơ các tạp chí từ một nhà xuất
bản. Cách này hay cách khác, nó đều là đắt giá. Và nó
không bao giờ bao trùm tuyệt đối mọi tạp chí thuê bao
có khả năng trên trái đất: các bài báo ở phần còn
lại chỉ giành được hoặc thông qua một thư viện có
sự truy cập tới tạp chí đó, hoặc bằng việc mua bài
báo đó riêng rẽ từ tạp chí đó.
Đối với một cá
nhân có quyền sử dụng dịch vụ thư viện của một cơ
sở, điều này là những gì đang diễn ra. Khi bạn đang ở
trên hiện trường hoặc đăng nhập vào từ bên ngoài,
bạn không va phải bức tường thanh toán đối với bất
kỳ điều gì hoặc được các thỏa thuận thuê bao bao
trùm - hoặc được tự do để đọc cho bất kỳ ai bất
kỳ cách gì. (Trong y sinh học, ước
tính của tôi là khoảng 40% các tư liệu đã
qua cấm vận - nghĩa là có hơn 1 năm tuổi - là tự do để
đọc cho bất kỳ ai. Điều này là ít hơn thế trong các
lĩnh vực khác).
Nếu bạn va phải
bài báo có bức tường thanh toán (phải trả tiền), bạn
có thể cố gắng tìm phiên bản toàn văn trên trực tuyến
- ví dụ như qua Google
Scholar, Unpaywall,
núm OA Button,
hoặc một trang bất hợp pháp như Sci-Hub.
Hoặc bạn có thể yêu cầu một bản sao từ các tác giả
của bài báo đó, hoặc thông qua thư viện của cơ sở
của bạn. Đó có thể là một hệ thống yêu cầu mượt
mà trên trực tuyến, với bài báo đi tới được hộp
thư điện tử của bạn, thường thì trong vòng vài giờ
đồng hồ hoặc trong 1-2 ngày - hoặc nó có thể chậm
hơn. (Một nơi tôi từng làm việc, đã có các dạng mà
phải được vài người xử lý thậm chí trước khi yêu
cầu đó đi tới được một thư viện).
Vì thế vấn đề
truy cập tạp chí có các ngụ ý về thời gian đối với
công việc thường ngày trong sự nghiệp của các nhà khoa
học, hệt như nó diễn ra đối với bất kỳ ai bên ngoài
một cơ sở. Và khi một tài liệu toàn
văn là không thuận tiện hoặc không thể có được, thì
nó cũng có thể gây ra những tác động nghiêm trọng cho
các tác giả của tài liệu đó, khi mà tác phẩm của các
tác giả đó có rủi ro cao hơn bị chìm sâu trong sự tăm
tối tương đối. Sự thay đổi trong nhận thức về
khả năng tiếp cận nghiên cứu - thậm chí là nhỏ - có
thể có điều gì đó của hiệu ứng bông tuyết.
Từ phía các cơ
sở, thiết lập thuê bao có thể được thực hiện một
mình, như một phần của một nhóm, hoặc có thể là một
dịch vụ được cung cấp ở mức quốc gia hoặc khu vực.
Ở phía của tác
giả bài báo, có những khoản phí phải trả để xuất
bản hầu
hết các bài báo tự do để đọc. Các
khoản
phí đó có thể đã được trả rồi từ cùng nơi và từ
cùng ngân sách khi thuê bao, hoặc từ các nhà
cấp vốn cho
công việc mà bài
báo đó đang báo
cáo.
Bằng
cách này hay cách khác, nó đi ra từ tiền có thể được
sử dụng cho các dịch
vụ khác, hoặc để
thanh toán cho nhiều nghiên cứu và lương bổng hơn.
Và
thứ đó là rất nhiều tiền. Trong
năm 2015, thị trường tạp
chí hàn lâm toàn cầu ước tính là 10 tỷ USD, với một
cục rất lớn là lợi nhuận, chứ không phải là các chi
phí. Để dễ hình dung, năm
đó Viện Y tế Quốc gia
(NIH) đã bỏ ra gần 16 tỷ USD và các trợ cấp cho các dự
án nghiên cứu, Quỹ
Gates Foundation, hơn 4 tỷ USD
vào tất cả các dạng trợ cấp, và Wellcome
Trust đã trao hơn 1 tỷ USD
trong các trợ cấp mới.
Điều
đó mang chúng ta tới mối quan hệ thay đổi đột ngột
của châu Âu với người khổng lồ xuất bản hàn lâm,
Elsevier.
Công ty này đã
ước tính rằng nó đã xuất bản 16% tất cả các bài
báo hàn lâm trong
năm 2015, trên khoảng 2.500 tạp chí. Nền tảng
ScienceDirect của nó bây
giờ có 3.800 tạp chí. Doanh thu cho toàn bộ khu
vực khoa học/kỹ thuật/y tế từng là hơn 3,25 tỷ USD
vào năm 2017, với lợi nhuận trước
thuế 36,8% - gia tăng có với năm trước đó. [PDF]
Các nhà xuất bản
không lấy tiền các cơ sở với giá y hệt đó, và giữ
ưu thế thương thảo của họ, họ luôn đưa vào các điều
khoản bí mật như một phần của thỏa thuận hợp đồng.
Bạn có thể có ý tưởng về những gì điều này ngụ ý
trên thực tế, dù, từ vài thông tin điều đó đã được
đưa ra công khai:
-
Vương quốc Anh đã trả cho Elsevier khoảng 52,3 triệu USD cho các thuê bao tạp chí thường niên cho năm 2014.
-
Hà Lan đang trả hơn 14 triệu USD trong năm 2018 cho các thuê bao cho các trường đại học khắp cả nước. [PDF]
-
New York: Nhà kiểm soát của Bang nêu Đại học của Thành phố đang trả trung bình hơn 2 triệu USD mỗi năm cho ScienceDirect, và một khoản khác, trung bình hoặc ít nhất 8,6 triệu USD mỗi năm cho bang này.
Đức
và Thụy Điển vừa mới từ chối
giữ cho việc thanh toán những gì Elsevier đòi hỏi để
truy cập tới hồ sơ tạp chí của họ -
và đã rời khỏi việc thương
thảo tiếp với công ty này. Cả 2 quốc gia đã tìm
kiếm các hợp đồng bền vững rộng khắp quốc gia cho
các cơ sở hàn lâm được bao trùm cả về chi phí đọc
các tạp chí và các khoản chi phí để xuất bản các bài
báo tự do để đọc ở nước họ. Các
thỏa thuận đang được tiến hành, hoặc vẫn còn đang
được thương thảo, với các nhà xuất bản khác.
Cả 2 quốc gia đó,
cũng vậy, đã đảm bảo rằng các cộng đồng hàn lâm
của họ hiểu các vấn đề đó, và vì thế đang ủng hộ
đủ để chịu sự thay đổi về cách họ sử dụng các
tạp chí. Ở Đức, 41 giáo sư từ khắp
đất nước này đã từ chức khỏi các ban biên tập ở
các tạp chí của Elsevier cho tới
tháng 04/2018, trong sự đoàn kết với mục tiêu
của truyền thông hàn lâm kham được và bền vững. Một
bộ phận không nhỏ các nhân viên hàn lâm đang từ bỏ
khỏi việc đóng góp cho, và sử dụng, các tạp chí của
Elsevier có thể gây ra các hiệu ứng truyền sóng.
Đối với nước
Đức, các hiệu ứng “không thỏa thuận” về truy cập
tạp chí sẽ triển khai ở những thời điểm khác nhau
khắp đất nước này. Các thuê bao đã không là tập
trung trước đó, nên vài hợp đồng đối với các thỏa
thuận của Elsevier vẫn đang diễn ra. Đức
là nước lớn trong thế giới nghiên cứu,
vì thế cú đánh của nó -
và tác động của khu vực hàn
lâm của quốc gia này đang làm thay đổi mối quan hệ với
Elsevier- sẽ là nghiêm trọng. Trong
số 4 quốc gia “không
thỏa thuận với Elsevier” ở
thời điểm này, 3 quốc gia là
trong khối OECD, chiếm 9% chi tiêu nghiên cứu của OECD -
chỉ riêng Đức bỏ ra 6% (nhiều hơn 2 lần so với Vương
quốc Anh). [Dữ
liệu về R&D của OECD năm 2017]
Đây là “vùng
không Elsevier” hiện hành trên bản đồ, với tất cả 4
quốc gia đã từ chối các thỏa thuận với Elsevier ở
mức quốc gia, được tô màu đỏ:
Tất cả các quốc
gia màu xám phải trả tiền cho các thuê bao của Elsevier
hoặc truy cập bài báo riêng rẽ cho bất kỳ điều gì -
chúng tôi không biết, các quốc gia đó có các thỏa thuận
thuê bao là bao nhiêu với Elsevier. Đối với các quốc gia
có màu xanh ngọc lam, các cơ sở hàn lâm có thể có được
các miễn trừ cho các thuê bao chỉ cho các tài liệu y
sinh học, vì đó là các quốc gia thu nhập thấp được
sáng kiến HINARI
bao. Họ
vẫn phải trả tiền cho phần còn lại của các tạp chí
thuê bao.
Peru
đã từ bỏ Elsevier khi nền kinh tế của họ được cải
thiện đủ để thoát ra khỏi tính hợp lệ là thành viên
của HINARI, nhưng không đủ để có khả năng kham được
các thuê bao tạp chí giá cao. Và các cắt giảm chi tiêu
đã đánh vào khu vực các trường đại học. Ở Đài
Loan,
một nhóm với hơn 75% các trường đại
học của quốc gia này đơn giản đứng lên chống lại
giá thành cao của Elsevier.
Vài năm trước,
khu vực này có thể đã có thêm Hy
Lạp và Nga,
khi suy thoái kinh tế và/hoặc các biến động về tiền
tệ đã đặt các thuê bao ra ngoài tầm với ở đó. Vài
năm qua, cũng vậy, Phần Lan, Pháp, và Hà Lan tất cả đều
đã đánh đu trên bờ vực, nhưng đã đạt được ít
nhất các thỏa thuận tạm thời với Elsevier. Đối với
họ, điều đó từng nhiều hơn là về thiện chí thanh
toán, chứ không phải là về khả năng thanh toán - và
điều đó hầu hết từng là chiến thuật thương thảo
để đẩy giá thành hạ xuống. Và như với Đức, cộng
đồng hàn lâm đã tiến lên về điều này. Ở
Phần Lan, 481 nhân viên hàn
lâm đã ký tẩy chay biên tập và rà soát lại ngang hàng
cho các tạp chí của Elsevier nếu không có thỏa thuận
nào đạt được.
Ở
Thụy Điển, tiền có thể đã được chi trả cho một
đống lớn của Elsevier đang được lái sang để thanh
toán cho các khoản chi cho các nhân viên hàn lâm để xuất
bản trên các tạp chí truy cập mở không có phí thuê
bao. Thư viện Quốc gia Thụy Điển sẽ cân nhắc
vài dạng thỏa
thuận trả tiền để được xem bài báo với
Elsevier.
Ở
Đức, sẽ có vài dạng thỏa
thuận tập trung dựa vào dịch vụ mượn liên thư viện
và cả trả tiền để được xem.
Chúng tôi còn chưa
biết tác động nào tất cả điều này sẽ có về các
chi phí, sự thuận tiện, độc giả, và trích dẫn. Còn
đây là những gì một trường đại học ở Mỹ đã nêu,
sau khi nó từ bỏ vụ làm ăn lớn của nó với Wiley vài
năm trước - sự giảm các chi phí.
Một
trong những hiệu ứng của các thương thảo quốc gia đang
diễn ra ở châu Âu là phá bỏ sự bí mật xung quanh các
chi phí của các vụ làm ăn lớn của các nhà xuất bản
- và nâng
cao nhận thức hàn lâm về sự thay đổi. Đức và
Thụy Điển đang đẩy nhà xuất bản chính qua bờ vực
chắc chắn sẽ khuyến khích ít nhất vài nhà thương
lượng và các nhân viên hàn lâm khác dẫn tới các cuộc
mặc cả khó khăn hơn.
Tác
động tiềm tàng lớn nhất sẽ không tới từ việc tiết
kiệm chi phí. Điều đó có thể
tới từ việc giảm giá trị được đặt vào các tạp
chí với yếu tố ảnh hưởng cao, và thúc đẩy việc
xuất bản truy cập mở không có thuê bao. Và điều
đó đòi hỏi các nhân viên hàn lâm trong các phần có uy
thế của hệ sinh thái phải thay đổi. Họ,
sau tất cả, chọn cách thức họ xuất bản các tạp chí
của các xã hội của họ, nơi
mà họ đệ trình các bài báo,
cho những ai họ tự nguyện tiến
hành các dịch vụ rà soát lại ngang hàng và biên tập,
và cách thức họ thưởng cho các đồng nghiệp ngang hàng.
Truy
cập tới các tạp chí thuê bao luôn là chắp vá trên toàn
cầu, và đối với bất kỳ ai không phù hợp với các cơ
sở có thể trả tiền cho chúng. Việc
rung lắc những phần may mắn nhất của giới hàn lâm ra
khỏi sự thuận tiện để có khả năng phớt lờ điều
này có thể làm thay đổi mọi điều.
Tôi
đã tạo đồ thị hình bánh bằng việc sử dụng dữ
liệu từ OECD và Excel, và bản đồ các vùng thuê bao bằng
việc sử dụng MapChart.net và Photoshop.
A
couple of heavy-duty battering rams have hit the journal subscription
system in Europe. And they are so big, this will likely set off a
chain reaction that changes the scholarly communication system at
least subtly – and possibly dramatically.
Let’s
start with context, so the implications are clearer. This is roughly
how the subscription system works for institutions. They can
subscribe to individual journals, one by one. Or they can get a
bundled deal on a portfolio of journals from a publisher. Either way,
it’s expensive. And it never covers absolutely every possible
subscription journal on the planet: articles in the rest have to be
acquired either via a library that has access to the journal, or by
buying that article individually from the journal.
For
an individual entitled to use an institution’s library service,
this is what happens. When you’re onsite or logged in from outside,
you don’t hit a paywall for everything that’s either covered by
the subscription deals – or is free-to-read for everyone anyway.
(In biomedicine, my
estimate is
that about 40% of the literature that’s past embargo – over a
year old – is free-to-read for everyone. It’s less, though, in
other
fields.)
If
you hit a paywalled article, you can try to find a full text version
online – say via Google
Scholar,
Unpaywall,
the OA
Button, or the
pirate site, Sci-Hub.
Or you can request a copy from the authors of the article, or via
your institution’s library. That can be a slick online request
system, with the article arriving in your email box, often within
hours or a day or two – or it could be slow. (One place I worked,
there were forms that had to be processed by several people even
before the request got to a library.)
So
the journal access issue has time implications for the day-to-day
work of career scientists, just as it does for anyone outside an
institution. And when a full-text is inconvenient or impossible to
get hold of, it can have serious implications for the paper’s
authors, too, whose work has a higher risk of sinking into relative
obscurity. A change in perception about research accessibility –
even a small one – could have something of a snowball effect.
From
the institutional side, the subscription setup could be done alone,
as part of a consortium, or it could be a service provided at the
national or regional level.
On
the article author side, there are charges paid to publish most
of the free-to-read articles.
Those could have been paid out of the same place and budget as the
subscriptions, or by the funders of the work the article is
reporting. Either way, it’s coming out of money that could be used
for other services, or to pay for more research and salaries.
And
it’s a lot of money. In
2015, the
global academic journal market was estimated at $10 billion, with a
very large chunk of that going to profit, not costs. For perspective,
that
year the NIH
spent just under $16 billion on research project grants, the Gates
Foundation,
over $4 billion on all types of grants, and the Wellcome
Trust awarded
over $1 billion in new grants.
That
brings us to Europe’s dramatically changed relationship with the
scholarly publishing giant, Elsevier.
The
company estimated that it published 16% of all scholarly articles in
2015, in around
2,500 journals. Its ScienceDirect platform now
has 3,800 journals. Revenue for its whole science/tech/med arm was
over $3.25 billion in 2017, with before-tax profit of 36.8% – an
increase over the previous year. [PDF]
($ will always be US dollars in this post.)
The
publishers don’t charge institutions the same price, and to keep
their negotiating advantage, they include keeping the terms secret as
part of the deal. You can get an idea of what this means on the
ground, though, from some information that has nevertheless made it
into the public arena:
-
The Netherlands is paying over $14 million in 2018 for subscriptions for universities nationally. [PDF]
-
New York: the State Comptroller reports City University is paying an average of over $2 million a year for ScienceDirect, and there’s an average of at least another $8.6 million a year for the state.
Germany
and Sweden have just refused to keep paying what Elsevier is
demanding for access to their journal portfolio – and walked away
from negotiating further with the company. Both countries were
seeking sustainable nation-wide deals for their academic institutions
that covered both the cost of reading journals and the charges for
publishing free-to-read articles in them. Deals are being made, or
still negotiated, with other publishers.
Both
countries, too, have ensured that their academic communities
understand the issues, and thus are supportive enough to withstand a
change in how they use journals. In Germany, 41 professors from
across the country had resigned from editorships at Elsevier journals
by
April 2018, in
solidarity with the goal of affordable, sustainable, scholarly
communication. A groundswell of academics away from contributing to,
and using, Elsevier journals could have consequential ripple effects.
For
Germany, the effects of “no deal” on journal access will roll out
at different times across the country. Subscriptions hadn’t been
centralized before, so some contracts for Elsevier deals are still
going. Germany is a giant in the research world, so its clout – and
the impact of the country’s academic sector changing its
relationship to Elsevier – will be serious. Of the 4 “no Elsevier
deal” countries at the moment, 3 are in the OECD, accounting for 9%
of the OECD’s research expenditure – Germany alone spends 6%
(more than twice as much as the UK). [OECD
R&D data for 2017]
Here’s
the current “no Elsevier zone” in a map, with all 4 countries
that have rejected Elsevier deals nationally colored red:
All
the gray countries have to pay Elsevier subscriptions or individual
article access for everything – we don’t know, though, how much
of these countries have subscription deals with Elsevier. For the
ones colored turquoise, academic institutions can get exemptions to
subscriptions for biomedical literature only, because they are lower
income countries covered by the HINARI
initiative.
They still have to pay for the rest of the subscription journals.
Peru
took the leap away from Elsevier when their economy improved enough
to bump them out of HINARI eligibility, but not enough to be able to
afford steep journal subscriptions. And spending cuts were hitting
the university sector. In Taiwan,
the consortium covering 75% of the country’s university simply took
a stand against Elsevier’s high prices.
A
couple of years ago, the zone would have included Greece
and Russia,
as economic crunch and/or currency fluctuations put subscriptions out
of reach there. For the last few years, too, Finland, France, and the
Netherlands have all teetered on the brink, but reached at least
temporary deals with Elsevier. For them, it was more about
willingness to pay, than ability to – and it was mostly a
negotiating tactic to push down prices. And as with Germany, the
academic community was on board for this. In
Finland, 481
academics signed up to boycott editing and peer reviewing for
Elsevier journals if there was no deal.
In
Sweden, the money that would have been spent on the Elsevier big
bundle is being diverted to pay the charges for academics to publish
in subscription-free open access journals. The National Library of
Sweden will work out some kind of pay-per-view
article arrangement
with Elsevier.
In
Germany, there
will be some kind of centralized arrangement based on inter-library
loans and pay-per-view as well.
We
don’t know yet what impact all this will have on costs,
convenience, readership, and citation. Here’s what a university in
the US reported on, after it canceled its big deal with Wiley a few
years ago – a drop in costs.
One
of the effects of the national negotiations happening in Europe is
cracking the secrecy around the costs of the big publisher deals –
and growing academic awareness of the case for change. Germany and
Sweden pushing the major publisher past the brink will surely
embolden at least some other negotiators and academics to drive
harder bargains.
The
biggest potential impact won’t come from cost savings, though. That
would come from reducing the value placed on high impact factor
journals, and boosting non-subscription open access publishing. And
that requires academics in influential parts of the ecosystem to
change. They, after all, choose how they publish their
societies’ journals, where they submit articles, for whom they
volunteer peer review and editing services, and how they reward
peers.
Access
to subscription journals has always been patchy globally, and for
everyone not aligned to institutions that can pay for them. Jolting
the luckiest parts of academia from the comfort of being able to
ignore this could change everything.
I
made the pie chart using data from the OECD and Excel, and the map of
subscription zones using MapChart.net and Photoshop.
Dịch: Lê Trung
Nghĩa
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Lưu ý: Chỉ thành viên của blog này mới được đăng nhận xét.