Microsoft's
Open Standards Fairy Tale
Published 13:12, 15 March
12, by Glyn
Moody
Bài được đưa lên
Internet ngày: 15/03/2012
Lời
người dịch: Bài viết này nhắc nhở chúng ta một điều,
rằng Microsoft đã, đang, và có lẽ sẽ chiến đấu để
biến chuẩn mở được định nghĩa như là chuẩn đóng,
hay nói cách khác, muốn biến chuẩn mở thành các chuẩn
mà bất kỳ ai cũng phải trả phí bản quyền đối với
các bằng sáng chế phần mềm được gài trong đó. Và
lịch sử đã chứng minh 1 lần vào năm 2007, khi Tòa án
châu Âu phán quyết buộc Microsoft phải để Nhóm Samba sử
dụng các đặc tả cho tính tương hợp mạng mà Nhóm
Samba đã phải trả phí 10.000 euro làm một lần để có
được những thông tin đó. “Và đối với lý lẽ rằng
Samba đã làm, quả thực, giành được thông tin về tính
tương hợp chủ chốt đó, mà chứng minh cho hệ thống
hiện hành làm việc, và không cần thay đổi, hãy cân
nhắc điều này. Samba đã giành được thông tin đó chỉ
vì, một lần nữa, 2 thứ đã xảy ra: một phí truy cập
một lần đã được chi trả, và một Đức mẹ Chúa trời
Cổ tích đã xuất hiện để trả tiền đó”. Đây là
bài học cho tất cả để đấu tranh sao cho các chuẩn
mở phải đi với RF, nhất quyết không FRAND!!!.
Những độc giả
thường xuyên của cột báo này sẽ biết rằng tôi thường
viết về những vấn đề của các tiêu chuẩn mở và
việc cấp phép FRAND vs. RF. Một cột báo đặc biệt đã
khai thác lĩnh vực này đã xuất hiện trở lại vào tháng
10/2010.
Tôi có quan tâm thấy
rằng nó được trích trong tài liệu được Stephen
Mutkoski viết, Giám đốc Chính sách Toàn cầu, Tập đoàn
Microsoft. Tài liệu đó được tham chiếu và thảo luận
ngắn gọn trong một bài viết mới của Mutkoski với đầu
đề “Mua sắm công về CNTT-TT: Bóc trần những chuyện
thần thoại xung quanh phần mềm nguồn mở (PMNM) và các
Tiêu chuẩn Mang Phí bản quyền” (khiêu khích đấy chứ?).
Bạn sẽ không ngạc nhiên rằng tôi có một ít bình luận
về điều đó.
Đây là trích đoạn
từ bài đó:
Phí bản quyền của
bằng sáng chế trong các tiêu chuẩn không hạn chế thị
trường đối với các giải pháp CNTT-TT nguồn mở và
những người ra quyết định của chính phủ nên từ chối
lời kêu gọi cho “sân chơi bình đẳng cho nguồn mở”
thông qua các chính sách mua sắm mà tìm cách hạn chế các
tiêu chuẩn chứa chi phí bản quyền khỏi sự xem xét
trong mua sắm công.
Vâng,
tôi phải cho Mutkoski những điểm về sự trung thực đang
thú nhận rằng Microsoft không muốn một “sân chơi bình
đẳng cho nguồn mở” - thứ gì đó hầu hết chúng ta
còn khá nghi ngờ. Nhưng lý lẽ chính của ông ta là
trong tài liệu được tham chiếu tới, nên tôi sẽ chủ
yếu đề cập tới ở đây.
Phần I là về “Bóc
trần chuyện thần thoại: FRAND “Phân biệt đối xử
chống lại” các lập trình viên FOSS”, và đây là lý
lẽ chính:
Regular
readers of this column will know that I often write about the issues
of open standards and FRAND vs. RF licensing. One particular column
that explored this area appeared
back in October 2010.
I
was interested to see that it was quoted in a paper
written by Stephen Mutkoski, Global Policy Director, Microsoft
Corporation. That paper was referenced and discussed briefly in a new
post
by Mutkoski entitled "Public Procurement of ICT: Debunking Myths
around Open Source Software and Royalty Bearing Standards"
(provocative, lui?). You will not be surprised that I have a few
comments to make on these.
Here's
the abstract of that post:
Patent
royalties on standards are not restricting the market for open source
ICT solutions and government policy makers should resist calls to
“level the playing field for open source” through procurement
policies that seek to eliminate royalty bearing standards from
consideration in public procurement.
Well,
I have to give Mutkoski points for honesty is admitting that
Microsoft does not want a "level playing field for open source"
- something most of us rather suspected. But his main argument is in
the paper referred to, so I shall chiefly address that here.
Part
I is about "Debunking the Myth: FRAND “Discriminates against”
FOSS Developers", and this is the key argument:
nếu FRAND xung đột
với yêu sách của FOSS là đúng, thì chúng ta có thể mong
đợi thấy một “vùng chết của sự triển khai thực
hiện” trong thế giới FOSS xung quanh các lĩnh vực các
tiêu chuẩn đó (và rằng “vùng chế” có thể có khả
năng mở rộng vượt xa ra ngoài thuần túy miền các tiêu
chuẩn, vì có thể có những lĩnh vực đổi mới sáng tạo
khác không cơ bản cho sự triển khai các tiêu chuẩn nơi
mà các lập trình viên FOSS có thể không có khả năng
bước đi). Nhưng quan trọng hơn, chúng ta cũng có thể
mong đợi thấy những đánh giá tác động chi tiết từ
vô số những người đóng góp cho FOSS trên thế giới,
xác định các tiêu chuẩn đặc thù mà chúng không có khả
năng triển khai và trong thực tế không triển khai được
như là hậu quả của sự đình trệ được yêu sách giữa
FRAND và FOSS. Nhưng chúng ta không thấy sự thiếu triển
khai các tiêu chuẩn của các lập trình viên FOSS cũng
không thấy bất kỳ sự khớp nối nào của các tiêu
chuẩn đặc thù (các lĩnh vực không được tiêu chuẩn
hóa của đổi mới sáng tạo nơi mà các chi phí bản
quyền của các bằng sáng chế phải được trả tiền)
nơi mà vô số các công ty FOSS thành công bị loại trừ
khỏi việc triển khai công nghệ.
“Những vùng chết
của triển khai thực hiện” như vậy sẽ không được
thấy vì lý do đơn giản là nguồn mở gắn sâu sắc với
Internet - nó đã trang bị cho nó và được nó trang bị
cho. Chủ yếu, Internet là một vùng tự do với FRAND - W3C
khẳng định trong những giấy phép RF cho các tiêu chuẩn
của mình. Vì thế nguồn mở đã và đang hiếm khi đối
mặt với các tiêu chuẩn FRAND mà nó có lẽ muốn triển
khai.
Sự tăng trưởng
nhanh và sức mạnh ngạc nhiên của Internet trong thực tế
là một trong những tham số mạnh nhất cho RF hơn là
FRAND, và chứng minh rằng những lĩnh vực nơi mà FRAND đã
phải chịu đựng như một kết quả. Điều đó giải
thích vì sao quan trọng sống còn cho các tiêu chuẩn về
tính tương hợp sẽ là RF không FRAND - sao cho sự đổi
mới sáng tạo nhanh y hệt có thể diễn ra. Đó là vấn
đề vì sự thành công của nguồn mở có nghĩa là bây
giờ nó được sử dụng trong nhiều lĩnh vực truyền
thống hơn ở những nơi mà việc cấp phép FRAND là phổ
biến hơn. Nó cũng giải thích vì sao chưa có nhiều trường
hợp cho tới nay ở những nơi FRAND từng là một vấn đề.
Nhưng điểm về việc tạo khung chính sách là để chuẩn
bị cho tương lai, chứ không khóa những người đổi mới
sáng tạo của ngày mai vào quá khứ.
if
the FRAND conflicts with FOSS claim were true, we would expect to see
a “dead zone of implementation” in the FOSS world around these
areas of standards (and that “dead zone” would likely extend far
beyond merely the domain of standards, since there would be other
areas of innovation not essential to the implementation of standards
where FOSS developers would be unable to tread). But more
importantly, we would also expect to see detailed impact assessments
from the world’s numerous FOSS distributors, identifying the
specific standards that they are unable to implement and in fact do
not implement as a consequence of the claimed deadlock between FRAND
and
FOSS. But we see neither a lack of implementation of standards by FOSS developers nor any articulation of specific standards (or non-standardized areas of innovation where patent royalties must be paid) where the numerous successful FOSS companies are precluded from implementing technology.
FOSS. But we see neither a lack of implementation of standards by FOSS developers nor any articulation of specific standards (or non-standardized areas of innovation where patent royalties must be paid) where the numerous successful FOSS companies are precluded from implementing technology.
Such
"dead zones of implementation" aren't seen for the simple
reason that open source is intimately bound up with the Internet - it
has both powered it and been powered by it. Crucially, the Internet
is a FRAND-free zone - the W3C insists on RF licences for its
standards. So open source has rarely been faced with FRAND standards
that it might want to implement.
The
rapid growth and amazing power of the Internet is in fact one of the
strongest arguments for RF rather than FRAND, and proof that areas
where FRAND is more have suffered as a result. That's why it's
crucially important for interoperability standards to be RF not FRAND
- so that the same rapid innovation can take place. That's an issue
because the success of open source means that it is now being used in
more traditional areas where FRAND licensing is more common. It's
also why there haven't been many cases so far of where FRAND has been
an issue. But the point about framing policy is to prepare for the
future, not lock tomorrow's innovators into the past.
Phần II của tài liệu
nói đưa ra “Bằng chứng gia tăng rằng FRAND và FOSS là
Tương thích”, và trích dẫn:
vài sự việc nơi mà
các nhà phân phối FOSS đã trả tiền chi phí bản quyền
bằng sáng chế, hoặc đặc biệt trong các tiêu chuẩn
hoặc trong các công nghệ không được tiêu chuẩn hóa
khác mà sẽ được kết hợp vào trong các chào hàng FOSS
của họ, mà rõ ràng làm xói mòn yêu sách rằng FRAND loại
trừ triển khai FOSS đối với các công nghệ:
Nhà phân phối Linux
Red Hat đã tham gia vào các giấy phép có chi phí bản quyền
trong ít nhất 2 trường hợp, với những người nắm giữ
bằng sáng chế Firestar và Acacia, để đề cập tới những
phân phối các sản phẩm FOSS của Red Hat.
Nhà phân phối
Canonical trả tiền chi phí bản quyền bằng sáng chế
trong mối quan hệ với giấy phép của mình cho tiêu chuẩn
H.264 mà nó triển khai trong hệ điều hành Ubuntu.
Roku, Inc, trả tiền
chi phí bản quyền trong mối quan hệ với giấy phép cho
tiêu chuẩn H.264 của mình mà nó triển khai trong các thiết
bị settop box dựa trên Linux.
Có nhiều vô số vụ
kiện vi phạm bằng sáng chế có liên quan tới nền tảng
Android, mà Herman đã dự báo trước có thể được giải
quyết thông qua các giấy phép bằng sáng chế có chi phí
bản quyền.
Hãy nhìn vào những
điều này.
Tôi đã thảo luận
trước hết về điều này trong cột báo tháng 10/2010 của
tôi. Điểm chính là Red hat đã trả một khoản tiền để
bao trùm tất cả các dự án nguồn mở, chứ không chỉ
sử dụng của riêng mình. Nói cách khác, Red Hat đã hành
động như một Đức mẹ Chúa trời Cổ tích cho cộng
đồng nguồn mở. Tôi sẽ quay lại điểm này vào cuối
của bài viết.
Việc câp phép của
Canonical chỉ áp dụng cho các bản sao được cài đặt
trước của Ubuntu: điều đó có nghĩa là một giấy phép
cho một bản sao có thể được trả tiền, vì điều đó
sẽ là hạn chế và tính được. Vụ làm ăn không áp
dụng cho Ubuntu nói chung, và vì thế không phải là một
ví dụ về cách mà việc cấp phép có chứa phí bản
quyền là tương thích với phần mềm tự do, mà làm việc
với việc cấp phép để bán phần cứng.
Part
II of the paper claims to offer "Growing Evidence that FRAND and
FOSS are Compatible", and cites:
several
instances where FOSS distributors have paid patent royalties, either
specifically on standards or on other non-standardized technologies
that are incorporated into their FOSS offering(s), which clearly
undermine the claim that FRAND precludes FOSS implementation of
technologies:
Linux
distributor Red Hat has entered into royalty bearing licenses on at
least two occasions, with patent holders Firestar and Acacia, to
cover distributions of Red Hat’s FOSS products.
Linux
distributor Canonical pays a patent royalty in connection with its
license for the H.264 standard that it implements in its Ubuntu
operating system.
Roku,
Inc., pays a royalty in connection with its license for the H.264
standard that it implements in its Linux-based set top box devices.
There
are numerous patent infringement lawsuits related to the Android
platform, which Herman predicted would be resolved via royalty
bearing patent licenses.
Let's
look at these in turn.
I
have discussed the first of these in my October 2010 column. The key
point is that Red Hat paid a lump sum to cover all open source
projects, not just its own use. In other words, Red Hat acted as a
Fairy Godmother to the open source community. I'll return to this
point at the end of this post.
The
Canonical licensing only applies to pre-installed
copies of Ubuntu: that means a per-copy licence can be paid,
since these are limited and countable. The deal does not apply to
Ubuntu in general, and therefore is not an example of how
royalty-bearing licensing is compatibility with free software, but to
do with the licensing for hardware sales.
Roku cũng là một hệ
thống phần cứng, và là tương tự đối với các phiên
bản cài đặt trước của Ubuntu mà đi với giấy phép
H.264.
Ví dụ thú vị nhất
mà Mutkoski trích dẫn là cái sau cùng, vì, tất nhiên,
những thứ “vô số các vụ kiện vi phạm bằng sáng chế
có liên quan tới nền tảng Android” chủ yếu Microsoft
đang vẽ ra những vụ làm ăn với một loạt các nhà sản
xuất Android. Như tôi đã chỉ ra đâu đó, chúng ta không
biết những điều khoản của những vụ làm ăn đó, mà
có thể, về lý thuyết, thậm chí có liên quan tới việc
Microsoft trả tiền cho các nhà sản xuất, ít nhất bằng
hiện vật. Vì sao nó có thể làm thứ gì đó điên rồ
như vậy được? Chính xác vì nó có thể nói - như ở
đây - rằng Android vi phạm các bằng sáng chế của
Microsoft, và cũng, như là một phần thưởng, rằng phần
mềm tự do là tương thích với việc cấp phép như vậy.
Nhưng chỉ vì Samsung
có thiện chí chấp nhận bất kỳ điều khoản bí mật
nào mà Microsoft đang chào, không có nghĩa rằng nói chung
phần mềm tự do giảng hòa với các giấy phép có chi phí
bản quyền - đây là một sự ngoại suy hoàn toàn vô lý.
The
Roku is a also hardware system, and is similar to the pre-installed
versions of Ubuntu that come with an H.264 licence.
The
most interesting example that Mutkoski cites is the last one,
because, of course, those "numerous patent infringement lawsuits
related to the Android platform" are largely Microsoft drawing
up deals with various Android manufacturers. As I've pointed
out elsewhere, we don't know the terms of those deals, which
could, theoretically, even involve Microsoft paying the
manufacturers, at least in kind. Why would it do something as crazy
as that? Precisely so that it could claim - as here - that Android
infringes on Microsoft's patents, and also, as a bonus, that free
software is compatible with such licensing.
But
just because Samsung is willing to accept whatever secret terms
Microsoft is offering, doesn't mean that in general free software can
always be reconciled with royalty-bearing licences - its a completely
unjustified extrapolation.
Phần cuối cùng tài
liệu của Mutkoski có đầu đề “Những người bảo vệ
FOSS thừa nhận “FRAND phân biệt đối xử chống lại
FOSS” Câu thần chú Không Đúng” - mà trong trường hợp
của tôi ít nhất, là sai.
Đây là đoạn chính:
Câu hỏi mà dường
như không bao giờ giải quyết được dù là liệu có bất
kỳ việc cấp phép thực sự nào xung đột giữa cái gọi
là các điều khoản FRAND (bao gồm cả phí bản quyền) và
nhiều mô hình cấp phép FOSS hoặc liệu đối nghịch với
điều này có chỉ là một vấn đề của sự phản đối
về mặt triết học các bằng sáng chế phần mềm (có
thể cho rằng một lòng tin được giữ rộng rãi trong số
các lập trình viên FOSS. Khi bị ép vào điểm này, Moody
thừa nhận trên blog “hãy để tôi là rõ: bằng điều
đó tôi không ngụ ý không tương thích về pháp lý”.
Katz thực hiện một sự nhượng bộ trong bài trên Twitter
của ông với Moody: “nó phụ thuộc vào những gì bạn
ngụ ý với các giấy phép RAND [-] Có khả năng để phác
thảo một giấy phép tương thích”. Moody đi tiếp gợi ý
rằng thậm chí nếu hầu hết hoặc tất cả các giấy
phép FOSS là tương thích về pháp lý với FRAND, thì FRAND
là “không tương thích trong thực tế' với FOSS.
Hãy nhìn vào những
gì tôi đã viết:
Một lần nữa, như
tôi và nhiều người khác đã chỉ ra, giải pháp của BSA
- “một phí chấp nhận được” - đơn giản không tương
thích với các giấy phép hàng đầu của phần mềm tự
do. Và hãy để tôi làm rõ: bằng điều đó tôi không ngụ
ý không tương thích về pháp lý, tôi ngụ ý không tương
thích trong thực tiễn, vì điều này không có khả năng
để tính cho thứ không tính được vì những người sử
dụng dòng dưới không biết được.
The
final section of Mutkoski's paper is entitled "FOSS Advocates
Concede the “FRAND discriminates against FOSS” Mantra is Not
True" - which in my case at least, is false.
Here's
the key passage:
The
question that never seemed to be resolved though is whether there is
any real licensing conflict between so-called FRAND terms (including
a royalty) and the many FOSS licensing models or whether by contrast
this is just a matter of philosophical objection to software patents
(arguably a widely held belief among FOSS developers. When pressed on
this point, Moody concedes in a blog post “let me be clear: by that
I do not mean legally incompatible.” Katz makes a similar
concession in his Twittersation with Moody: “it depends on what you
mean by RAND licences[-] It is possible to draft a compatible
licence.” Moody went on to suggest that even if most or all FOSS
licenses are legally compatible with FRAND, FRAND is “incompatible
in practice” with FOSS.
So
let's look at what I wrote:
Again,
as I and many others have pointed out, the BSA solution - “a
reasonable fee” - is simply not compatible with leading free
software licences. And let me be clear: by that I do not mean legally
incompatible, I mean incompatible in practice, because it is not
possible to account for the uncountable because unknown downstream
users.
Những gì tôi ngụ ý
thậm chí giả thiết rằng “một chi phí hợp lý” là
tương thích về pháp lý - và IANAL, nên tôi có thiện chí
trao điều có thể có khả năng thông qua việc lên khung
thận trọng - đơn giản nó không có trong thực tiễn. Và
bạn không phải là một luật sư để thấy vì sao: mô
hình phân phối không hạn chế của nguồn mở có nghĩa
là nó không có khả năng để giữ các tab trong việc có
bao nhiêu bản sao đã được làm ra, và vì thế không có
khả năng trả tiền cho một giấy phép cho mỗi bản sao.
Điều đó quá đơn giản, logic không thể cãi nổi, mà là
vì sao tôi đã tập trung vào tuyên bố mạnh hơn nhiều
này, hơn là một tuyên bố về tính hợp pháp của những
thỏa thuận như vậy, mà cuối cùng là để cho các tòa
án quyết định. Nhưng có thể không
nghi ngờ rằng FRAND phân biệt đối xử chống lại phần
mềm tự do.
What
I meant there was even
assuming that "a
reasonable fee" was legally compatible - and IANAL, so I'm
willing to grant that it might be possible through careful framing -
it simply isn't in practice. And you don't have to be a lawyer to see
why: the unrestricted distribution model of open source means that it
is impossible to keep tabs on how many copies have been made, and so
it is impossible to pay a per-copy licence. That is just simple,
inarguable logic, which is why I concentrated on this much stronger
statement, rather than one about the legality of such arrangements,
which are ultimately for courts to decide. But there can be no doubt
that FRAND discriminates against free software.
Mutkoski tiếp tục:
Moody đã bỏ thời
gian trau truốt về những gì ông ta ngụ ý “không tương
thích trong thực tiễn” và các bình luận của ông ta gợi
ý rằng sự phàn nàn thực sự với FRAND là vì “các
công ty nhỏ hơn là ... ở trong sự bất lợi trong tình
huống này khi họ không có khả năng chi tiền cho các giấy
phép dễ dàng như các công ty lớn”. Nhưng điều này
không có gì để làm với FOSS và chỉ là sự chơi lại
các lý lẽ chống lại các bằng sáng chế mà đã được
lặp đi lặp lại đưa ra và từ chối. Quan trọng hơn, có
nhiều công ty thành công, cả lớn và nhỏ, mà đã cấp
phép cho các bằng sáng chế, dù có liên kết với các sản
phẩm FOSS hay các sản phẩm họ phân phối theo các giấy
phép thương mại truyền thống.
Những tuyên bố đó
là bằng chứng mạnh mẽ rằng, khi bị ép giải thích và
chứng minh rằng FOSS và FRAND không thể cùng tồn tại vì
những yêu cầu trong các giấy phép của FOSS, những người
bảo vệ chính của kêu ca này đã thừa nhận điều đó
đơn giản là không đúng. Đó là một điểm quan trọng:
tất cả những người bảo vệ FOSS đang gợi ý rằng các
bằng sáng chế dường như là trở ngại cho một số lập
trình viên mà không thể trả tiền phí bản quyền (mà là
đúng bất chấp lập trình viên đó sử dụng các giấy
phép FOSS hay không) và thừa nhận không có rào cản tuyệt
đối nào cho các lập trình viên FOSS như là kết quả của
những hạn chế trong các giấy phép FOSS.
Như các dự án phần
mềm tự do định tính là khác đối với các công ty nhỏ
hơn hoặc các lập trình viên có sử dụng các giấy phép
phần mềm thông thường. Đối với thứ sau, các phí giấy
phép có thể được giảm thiểu tới một mức mà họ có
thể trả; điều đó không có khả năng đối với nguồn
mở - không có mức thanh toán theo mỗi bản sao mà có thể
sắp đặt được vì nguồn mở cho phép phần mềm được
sao chép tự do, và vì thế không kiểm soát được.
Mutkoski
goes on:
Moody
spent some time elaborating on what he meant by “incompatible in
practice” and his comments suggest that his real gripe with FRAND
is that “Smaller companies are ... at a disadvantage in this
situation when they cannot afford to pay licences as easily as big
companies.” But this has nothing to do with FOSS and is just a
replaying of arguments against patents per se that have been
repeatedly raised and rejected. More importantly, there are many
successful companies, large and small, that have licensed patents,
whether in connection with FOSS products or products that they
distribute under traditional commercial licenses.
These
statements are powerful evidence that, when pressed for explanation
and proof that FOSS and FRAND cannot co-exist due to requirements in
FOSS licenses, key advocates of this claim have admitted it is simply
not true. That is an important point: all these FOSS advocates are
suggesting is that patents appear to be an impediment for some
developers who cannot pay royalties (which is true whether the
developer uses FOSS licenses or not) and conceding there is no
absolute bar for FOSS developers as a result of restrictions in FOSS
licenses.
But
free software projects are qualitatively different from smaller
companies or developers using conventional software licences. For the
latter, the licence fees can be reduced to a level such that they can
pay; that's not possible for open source - there is no level of
per-copy payment that can be accommodated because open source allows
software to be copied freely, and hence uncontrollably.
Phát hiện ra rằng
một lần nữa Mutkoski thể hiện sự coi thường của ông
ta về “sân chơi cào bằng” và nhấn mạnh lòng tin của
ông ta rằng các công ty lớn nên được phép sử dụng
những vị thế sức mạnh được thiết lập của họ để
đóng cửa đổi mới sáng tạo đối với những người
mới tới. Điều đó có thể được mong đợi từ ai đó
làm việc cho một công ty mà đã có tội lạm dụng vị
thế độc quyền của mình ở cả 2 bờ Đại Tây Dương.
Hành động chống độc
quyền của EU là rất lộ liễu - và phù hợp - theo cách
này. Đây là những gì đã xảy ra:
Trong năm 2004 Ủy ban
châu Âu đã thấy Microsoft có tội lạm dụng độc quyền
trong thị trường CNTT và đã yêu cầu rằng hông tin có
tính tương hợp hoàn toàn sẽ được làm cho sẵn sàng
cho các đối thủ cạnh tranh. Microsoft đã từ chối quyết
định này và đã bị gạt bỏ vào năm 2007 bởi Tòa án
Sơ thẩm châu Âu (CFI). CFI đã thấy Microsoft có tội gây
trở ngại có chủ ý đối với tính tương hợp và đã
duy trì bổn phận đối với Microsoft phải chia sẻ thông
tin về giao thức của hãng.
Đội
Samba đã quyết định sử dụng bổn phận của Microsoft
theo những phán xử của châu Âu. Thông qua Quỹ Thông tin
Tự do Giao thức (PFIF), thông tin về tính tương hợp mạng
đã được yêu cầu và một phí truy cập một lần 10.000
euro đã được trả để trao cho đội Samba sự truy cập
đầy đủ tới các đặc tả quan trọng.
Đây là một ví dụ
tuyệt vời về vì sao điều này không chỉ là về các
công ty lớn vs. các công ty nhỏ. Samba không phải là công
ty nhỏ, và không có quỹ, và nó đã tạo ra và tiếp tục
phát triển một trong những mẩu phần mềm được sử
dụng rộng rãi nhất trên thế giới. Theo Mutkoski, có lẽ
chấp nhận tuyệt vời rằng nhóm này là những ân nhận
của công chúng - vì đó là những gì họ là - nên được
từ chối truy cập tới những thông tin chủ chốt do một
công ty nắm mà đã được thấy đã lạm dụng sự độc
quyền của mình, đơn giản vì nhóm đó không có ngân
sách. Và điều đó, nói chung, là những gì sẽ xảy ra
nếu các tiêu chuẩn mở được phép là FRAND, chứ không
phải RF.
It's
revealing that once more Mutkoski displays his contempt for
"levelling the playing fields", and emphasises his belief
that large companies should be allowed to use their established
positions of power to shut out innovative newcomers. That's probably
to be expected from someone working for a company that was found
guilty of abusing its monopoly position on both sides of the
Atlantic.
The
EU anti-trust action is very revealing - and relevant - in this
regard. Here's what happened:
In
2004 the European Commission found Microsoft guilty of monopoly abuse
in the IT marketplace and demanded that complete interoperability
information be made available to competitors. Microsoft objected to
this decision and was overruled in September 2007 by the European
Court of First Instance (CFI). The CFI found Microsoft guilty of
deliberate obstruction of interoperability and upheld the obligation
for Microsoft to share its protocol information.
The
Samba Team has decided to make use of Micrsoft's obligation under the
European judgements. Through the Protocol Freedom Information
Foundation (PFIF), network interoperability information has been
requested and a one-time access fee of 10.000 EUR is being paid to
give Samba team full access to important specifications.
This
is a perfect example of why this is not just about big companies
versus little companies. Samba is not a company, and has no funds,
and yet it has created and continues to develop one of the most
widely-used pieces of software in the world. According to Mutkoski,
it should be perfectly acceptable that this group of public
benefactors - for that is what they are - should be denied access to
key information held by a company that was found to have abused its
monopoly, simply because that group has no funds. And that, in
general, is what will happen if open standards are allowed to be
FRAND, and not RF.
Và
đối với lý lẽ rằng Samba đã làm, quả thực, giành
được thông tin về tính tương hợp chủ chốt đó, mà
chứng minh cho hệ thống hiện hành làm việc, và không
cần thay đổi, hãy cân nhắc điều này. Samba đã giành
được thông tin đó chỉ vì, một lần nữa, 2 thứ đã
xảy ra: một phí truy cập một lần đã được chi trả,
và một Đức mẹ Chúa trời Cổ tích đã xuất hiện để
trả tiền đó.
Những điểm mấu
chốt là, một lòng tin rằng các công ty sẽ luôn luôn
đảm bảo các phí một lần, và rằng Đức mẹ Chúa trời
Cổ tích sẽ luôn luôn thần diệu bật lên đúng
lúc để cứu các dự án nguồn mở mà nếu khác đi sẽ
bị loại trừ khỏi các khu vực chính, không phải là nền
tảng cho việc làm chính sách của châu Âu. Ủy ban châu
Âu phải lên kế hoạch trên cơ sở thực tế, chứ không
phải thứ viển vông. Cách hợp lý duy nhất để bảo vệ
các dự án nguồn mở và cho phép chúng tiếp tục thực
hiện những đóng góp của chúng cho xã hội là hãy nhất
quán về RF, chứ không phải việc cấp phép FRAND đối
với các tiêu chuẩn mở.
Tất nhiên, có mọt
lựa chọn mà Mutkowski có lẽ thích cân nhắc: rằng
Microsoft cam kết một cách không thể hủy bỏ, vĩnh viễn
và vô điều kiện nắm lấy vai trò của Đức mẹ Chúa
trời Cổ tích bằng việc bao tất cả các phí FRAND mà có
thể được yêu cầu từ bất kỳ dự án nguồn mở nào
cho việc triển khai các tiêu chuẩn mở.
And
to the argument that Samba did, indeed, obtain that key
interoperability information, which proves the current system works,
and doesn't need changing, consider this. Samba obtained that
information only because, once more, two things happened: a one-time
access fee was charged, and a Fairy Godmother appeared to pay it.
But
the point is, a belief that companies will always
grant one-time fees, and that Fairy Godmothers will always
magically turn up in the nick of time to save open source projects
that otherwise will be excluded from key sectors, is not a basis for
European policy making. The European Commission must plan on the
basis of reality, not fantasy. The only rational way of protecting
open source projects and allowing them to continue to make their
contributions to society is to insist on RF, not FRAND licensing for
open standards.
Of
course, there is an alternative which Mutkowski may like to consider:
that Microsoft commits irrevocably, perpetually and unconditionally
to take on the role of Fairy Godmother by covering all FRAND fees
that may be demanded from any open source project for implementing
open standards.
Dịch tài liệu: Lê Trung Nghĩa
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Lưu ý: Chỉ thành viên của blog này mới được đăng nhận xét.