Thứ Ba, 20 tháng 3, 2012

Bức thư ngỏ gửi Chris Dodd


An Open Letter to Chris Dodd
Posted on Thursday, February 23 2012 by esr (Eric S. Raymond)
Bài được đưa lên Internet ngày: 23/02/2012
Lời người dịch: Một bài viết của Eric S. Raymond, một trong những người sáng lập nên phong trào phần mềm nguồn mở (PMNM) năm 1998, tác giả tiểu luận nổi tiếng “Nhà thờ lớn và cái chợ” so sánh các mô hình phát triển PMNM và nguồn đóng nói về những cảm nghĩ của ông đối với những người muốn sử dụng các luật như SOPA/PIPA/ACTA để gây sức ép lên Internet, sản phẩm của ông và các cộng sự trong thế giới PMNM, lên những người sử dụng Internet. Ông cũng nói về khái niệm “điện toán phản bội”, “máy tính phản bội” và “Quản lý các Quyền Số” (DRM). Bạn hãy đọc hết bài viết để hiểu và trang bị cho mình những triết lý đó trong cuộc sống ngày nay với Internet. Xem thêm: FSF chống lại các điều khoản DRM tại cuộc họp về Thỏa thuận đối tác Xuyên Thái Bình Dương và: [01], [02], [03], [04], [05], [06], [07], [08], [09], [10], [11], [12], [13], [14], [15], [16], [17], [18], [19], [20]. Video Clip của giáo sư luật Machael Geist về ACTA trong cuộc họp tại Nghị viện châu Âu ngày 01/03/2012.
Ngài Dodd, tôi nghe ngài vừa đưa ra một bài phát biểu trong đó ngài đã nói “Hollywood là ủng hộ công nghệ và ủng hộ Internet”. Dường như ngài đang tìm kiếm người đàm thoại trong số liên minh mà đã đánh thắng SOPA và PIPA, và đang tìm kiếm một số thỏa hiệp khả thi về chính trị mà sẽ làm thứ gì đó chống lại vấn đề ăn cắp trên Internet như ngài tin tưởng ngài hiểu nó.
Không có bất kỳ người nào có thể trả lời cho những mối quan tâm của ngài. Nhưng tôi có thể nói về một yếu tố của liên minh mà đã khóa 2 dự luật đó; các nhà công nghệ. Tôi không nói về Google hay các công ty công nghệ, nhắc ngài đó - tôi đang nói về những kỹ sư thực sự mà đã xây dựng Internet và giữ cho nó chạy, những người viết phần mềm mà ngài dựa vào mỗi ngày trong cuộc sống của ngài trong thế kỷ 21.
Tôi là một trong số những kỹ sư đó - ngài dựa vào mã nguồn của tôi mỗi lần ngài sử dụng một trình duyệt hoặc một điện thoại thông minh hoặc một bảng điều khiển trò chơi. Tôi không chính xác là một người dẫn đầu trong số họ như ngài có thể hiểu điều này, vì chúng tôi không có những người đó và không muốn họ. Nhưng tôi là một nhà triết học/người cựu trào nổi tiếng của đám đó (tôi sẽ gọi tên 2 người khác sau trong bức thư này), và cũng là một trong số ít người phát ngôn công khai của chúng tôi. Vào những năm cuối 1990 tôi đã giúp thành lập phong trào phần mềm nguồn mở.
Tôi đang viết để dạy ngài về những mối quan tâm của chúng tôi, mà không phải chính xác là y hệt những người của nhóm các bộ phim mà ngài nghĩ về như là “Thung lũng Silicon”. Chúng tôi có văn hóa riêng của chúng tôi và chương trình nghị sự riêng của chúng tôi, thường trùng khớp nhưng thỉnh thoảng lệch với những người kinh doanh quản lý nền công nghiệp công nghệ.
Sự khác biệt là vấn đề vì những người kinh doanh dựa vào chúng tôi để tiến hành công việc kỹ thuật thực sự - và kể từ khi sinh ra Internet, nếu chúng tôi không thích nơi mà chiến lược của một công ty đang diễn ra, thì nó có xu hướng sẽ không đi tới đó. Những ông chủ thông minh đã học được để thích nghi với chúng tôi càng nhiều càng tốt và chọn ra ít chuyến bay họ phải có với tài năng kỹ sư của họ một cách rất, rất thận trọng. Google, đặc biệt, có được sự vốn hóa thị trường khổng lồ của mình bằng việc quản lý sự cộng sinh này tốt hơn bất kỳ ai khác.
Mr. Dodd, I hear you’ve just given a speech in which you said “Hollywood is pro-technology and pro-Internet.” It seems you’re looking for interlocutors among the coalition that defeated SOPA and PIPA, and are looking for some politically feasible compromise that will do something against the problem of Internet piracy as you believe you understand it.
There isn’t any one person who can answer your concerns. But I can speak for one element of the coalition that blocked those two bills; the technologists. I’m not talking about Google or the technology companies, mind you – I’m talking about the actual engineers who built the Internet and keep it running, who write the software you rely on every day of your life in the 21st century.
I’m one of those engineers – you rely on my code every time you use a browser or a smartphone or a game console. I’m not exactly a leader among them as you would understand the term, because we don’t have those and don’t want them. But I am a well-known philosopher/elder of the tribe (I’ll name two others later in this letter), and also one of our few public spokespersons. In the late 1990s I helped found the open-source software movement.
I’m writing to educate you about our concerns, which are not exactly the same as those of the group of firms you think of as “Silicon Valley”. We have our own culture and our own agenda, usually coincident with but occasionally at odds with the businesspeople who run the tech industry.
The difference matters because the businesspeople rely on us to do the actual technical work – and since the rise of the Internet, if we don’t like where a firm’s strategy is going, it tends not to get there. Wise bosses have learned to accommodate us as much as possible and pick the few fights they must have with their engineering talent very, very carefully. Google, in particular, got its huge market capitalization by being better at managing this symbiosis than anyone else.
Tôi có thể giới thiệu tốt nhất cho ngài những mối quan tâm của chúng tôi bằng việc trích dẫn từ nhà triết học/người cựu trào khác của chúng tôi, John Gilmore. Ông ta nói: “Internet giải nghĩa sự kiểm duyệt như sự thiệt hại và những con đường xung quanh nó”.
Để hiểu điều đó, ngài phải thấu hiểu rằng “Internet” không chỉ là một mạng của các dây dợ và các chuyển mạch, nó còn là một dạng tổ chức xã hội ảnh hưởng trở lại được cấu thành từ những người giữ cho những dây dợ đó hoạt động và những chuyển mạch đó nhấp nháy được. John Gilmore là một trong số họ. Còn tôi là một người khác. Và có một số điều chúng tôi sẽ không đứng lên làm đối với mạng của chúng tôi.
Chúng tôi sẽ không để cho nó bị kiểm duyệt. Chúng tôi xây dựng Internet như một công cụ để làm cho mỗi cá nhân loài người trên trái đất này được mạnh mẽ hơn. Những gì những người sử dụng làm với Internet là tùy ở họ - chứ không tùy ở Hollywood, cũng không tùy ở các chính trị gia, và thậm chí không tùy ở chúng tôi, những người đã xây dựng nó. Bất kể thứ gì chúng tôi - những cao thủ Internet có thể dù không đồng ý với nhau giữa chúng tôi, chúng tôi sẽ không cho phép món quà ngọn lửa của chúng tôi bị dập tắt bởi các ông trời ghen tỵ.
Vì chúng tôi sẽ không để Internet bị kiểm duyệt, nên chúng tôi cũng nhất quyết thù ghét bất kỳ dự định nào áp đặt những kiểm soát lên nó mà có thể được sử dụng cho sự kiểm duyệt - dù có hay không dự định được công bố về những kiểm soát đó. Điều đó giải thích vì sao chúng tôi tuyệt đối đã nhất trí chống lại SOPA và PIPA, và một lý do đáng kể là ngài đã thua trận chiến đó.
Ngài nói dường như ngài tin rằng nền công nghiệp công nghệ đã dừng được SOPA/PIPA, và rằng bằng việc thương thảo với giới công nghiệp thì ngài có thể thiết lập được các điều kiện cho một vòng thành công thứ 2. Nó sẽ không vận hành được theo cách đó; phong trào mà đã làm dừng SOPA/PIPA (và bây giờ đang chọc thủng ACTA) là có tổ chức và từ gốc rễ đi lên hơn nhiều so với thứ đó. Thung lũng Silicon không thể cho ngài sức mạnh của ngọn lửa chính trị hoặc tấm thảm mà ngài cần. Tất cả những gì ngài có được từ họ là một đống những thông cáo báo chí vô nghĩa và những lời nói nhảm rỗng tuếch từ các CEO mà thực sự không có gì để giành được bằng việc giúp ngài và thực sự muốn ngài cút đi sao cho họ có thể quay về với công việc của họ.
I can best introduce you to our concerns by quoting another of our philosopher/elders, John Gilmore. He said: “The Internet interprets censorship as damage and routes around it.”
To understand that, you have to grasp that “the Internet” isn’t just a network of wires and switches, it’s also a sort of reactive social organism composed of the people who keep those wires humming and those switches clicking. John Gilmore is one of them. I’m another. And there are some things we will not stand having done to our network.
We will not have it censored. We built the Internet as a tool to make every individual human being on the planet more empowered. What the users do with the Internet is up to them – not up to Hollywood, not up to politicians, and not even up to us who built it. Whatever else we Internet geeks may disagree on among ourselves, we will not allow our gift of fire to be snuffed out by jealous gods.
Because we will not have the Internet censored, we are also implacably hostile to any attempts to impose controls on it that could be used for censorship – whether or not that is the stated intent of the controls. That is why we were absolutely unanimous against SOPA and PIPA, and a significant reason that you lost that fight.
You speak as though you believe that the technology industry stopped SOPA/PIPA, and that by negotiating with the industry you can set up the conditions for a successful second round. It won’t work that way; the movement that stopped SOPA/PIPA (and is now scuttling ACTA) was much more organic and grass-roots than that. Silicon Valley can’t give you the political firepower or cover you’d need. All you’ll get from them is a bunch of meaningless press conferences and empty platitudes from CEOs who have nothing actually to gain by helping you and really wish you’d go away so they can get back to their jobs.
Trong khi chờ đợi, các kỹ sư bên trong và bên ngoài các công ty đó sẽ nắm lấy nó như bổn phận của họ để đảm bảo rằng ngài sẽ lại thất bại trong cuộc chiến đó một lần nữa nếu ngài cố đánh nó một lần nữa. Vì sẽ không có nhiều người như chúng tôi, nhưng đám đông khổng lồ những người sử dụng Internet - những người sẽ biểu quyết với số lượng lớn đủ để làm rung chuyển các cuộc bầu cử - đã chỉ ra rằng chúng tôi đang đứng về phía họ và chúng tôi là hệ thống cảnh báo sớm của họ. Khi chúng tôi rung chuông báo động - như chúng tôi đã làm, ví dụ thế, bằng việc đánh đen sì Wikipedia - thì họ sẽ huy động và ngài sẽ bị đánh bại.
Vì vậy, một trong những nguyên tắc chủ chốt cho bất kỳ chính trị gia nào muốn có được sự nghiệp chính trị dài lâu trong nền dân chủ của thế kỷ 21 sẽ phải là “đừng có mà gây sức ép với Internet”. Vì nó sẽ gây sức ép ngược lại ngay với ngài. Ít nhất 2 thách thức ban đầu cho những người đỡ đầu SOPA/PIPA trong những tin tức ngay hiện nay vì chúng đã không xảy ra mà không có sự phẫn nỗ phổ biến chống lại nó.
Hollywood muốn ngài gây sức ép với Internet, vì Hollywood nghĩ nó có các vấn đề nó có thể giải quyết bằng cách đó. Hollywood cũng muốn ngài nghĩ chúng tôi (các kỹ sư) là những kẻ không đội trời chung của “sở hữu trí tuệ” và sẵn sàng móc ngoặc với bọn tội phạm, ăn cướp và ăn cắp. Chẳng có lời buộc tội nào là đúng cả, và điều quan trọng rằng ngài hiểu chính xác nó là không đúng như thế nào.
Nhiều người trong chúng tôi kiếm sống từ “sở hữu trí tuệ”. Một số ít trong chúng tôi (không bao gồm tôi) chống lại nó một cách thành thật về nguyên tắc. Hầu hết chún tôi (bao gồm cả tôi) có thiện chí tôn trọng các quyền sở hữu trí tuệ, nhưng có một chỗ nơi mà sự tôn trọng đó bất ngờ kết thúc. Nó dừng chính xác ở một điểm nơi mà Quản lý các Quyền Số DRM (Digital Rights Management) đe dọa đánh què các máy tính của chúng tôi và phần mềm của chúng tôi.
Richard Stallman, một trong những nhà triết học gốc rễ hơn của chúng tôi, sử dụng cụm từ “điện toán phản bội” (treacherous computing) để mô tả những gì đang xảy ra khi một máy tính cá nhân, hoặc một điện thoại thông minh, hoặc bất kỳ dạng thiết bị điện tử nào, không hoàn toàn dưới sự kiểm soát của người sử dụng thiết bị đó. Các máy tính phản bội khóa những gì ngài có thể nhìn hoặc nghe thấy. Những máy tính phản bội gián điệp ngài. Những máy tính phản động cắt bạn khỏi tiềm năng đầy đủ của chúng như những thiết bị và công cụ giao tiếp truyền thông.
Meanwhile, the engineers inside and outside those companies will take it as their duty to ensure that you lose that battle again if you try to fight it again. Because there aren’t a lot of us, but the vast mass of Internet users – who do vote in numbers large enough to swing elections – have figured out that we’re on their side and we’re their early-warning system. When we sound the tocsin – as we did, for example, by blacking out Wikipedia – they will mobilize and you will be defeated.
Accordingly, one of the cardinal rules for any politician who wants to have a long career in a 21st-century democracy has to be “don’t screw with the Internet”. Because it will screw you right back. At least two primary challenges to SOPA/PIPA sponsors are in the news right now because they wouldn’t have happened without the popular outrage against it.
Hollywood wants you to screw with the Internet, because Hollywood thinks it has problems it can solve that way. Hollywood also wants you to think we (the engineers) are foes of “intellectual property” and in willing cahoots with criminals, pirates, and thieves. Neither of these claims is true, and it’s important that you understand exactly how they’re not true.
Many of us make our living from “intellectual property”. A few of us (not including me) are genuinely opposed to it on principle. Most of us (including me) are willing to respect intellectual property rights, but there’s a place where that respect abruptly ends. It stops at exactly the point where DRM threatens to cripple our computers and our software.
Richard Stallman, one of our more radical philosophers, uses the phrase “treacherous computing” to describe what happens when a PC, or a smartphone, or any sort of electronics, is not fully under the control of its user. Treacherous computers block what you can see or hear. Treacherous computers spy on you. Treacherous computers cut you off from their full potential as communications devices and tools.
Điện toán phản bội là con đường trong cát thứ 2 của chúng tôi. Hầu hết chúng tôi không thực sự có bất kỳ điều gì chống lại DRM trong bản thân nó; đó là vì DRM đã trở thành một động cơ cho sự phản bội mà chúng tôi ghê tởm nó. Không cho phép ngài bỏ qua những quảng cáo trên một DVD là một ví dụ nhỏ; không cho phép ngài sao lưu các cuốn sách và âm nhạc của ngài là một ví dụ lớn hơn. Rồi đã có trường hợp được chỉ ra một cách trớ trêu về cuốn sách “1984” đang âm thầm biến mất khỏi những độc giả điện tử của những người tiêu dùng đã từng trả tiền vì nó...
Một số công ty đề xuất, để ủng hộ DRM, khóa các máy tính sao cho chúng chỉ có thể chạy các hệ điều hành “được phê chuẩn”; điều đó có thể quấy rầy những người sử dụng thông thường ít hơn những người với những sự phản bội khác, như đối với chúng tôi có thể hoàn toàn là quá quắt không thể chịu được. Nếu ngài tưởng tượng một nhà điều khắc đã nói rằng công cụ chạm trổ mới của anh ta chỉ có thể cắt các hình dáng được phê chuẩn trước đó bởi một ủy ban các nhà cung cấp hình dáng, thì ngài có lẽ bắt đầu đo được độ sâu của sự phẫn nộ của chúng tôi với các đề xuất đó.
Chúng tôi những kỹ sư đã có một vấn đề thực sự với Hollywood và nền công nghiệp âm nhạc, nhưng đó không phải là thứ mà ngài có lẽ dự định. Để thẳng thừng (vì không có bất kỳ cách dễ chịu nào để đưa điều này ra) chúng tôi nghĩ Big Entertainment (Giải trí Lớn) phần lớn được quản lý bởi những kẻ nói dối và những thằng ăn cắp mà họ thường xuyên có hệ thống vứt bỏ các nghệ sĩ mà họ yêu cầu được bảo vệ với DRM của họ, sau đó kiện các khách hàng của riêng họ vì họ quá ngu xuẩn để nghĩ ra được một cách kiếm tiền lương thiện.
Tôi chắc ngài không đồng ý với phán xét này, nhưng ngài cần hiểu cách mà nó lan truyền rộng rãi trong những nhà công nghệ để có được vì sao tất cả những người kêu ca về “ăn cắp” và mất doanh số thấy chúng tôi quá không thông cảm. Đủ tồi tệ rằng chúng tôi cảm thấy như Internet của chúng tôi và các máy tính của chúng tôi đang bị tấn công, nhưng có những luật như SOPA/PIPA/ACTA đã ép chúng tôi nhân danh một nhóm lợi ích đặc biệt mà chúng tôi coi không gì hơn đám kẻ cướp (gangster) và đám ngu đần (dimwits) làm cho nó tồi tệ hơn.
Treacherous computing is our second line in the sand. Most of us don’t actually have anything against DRM in itself; it’s because DRM becomes a vehicle for treachery that we loathe it. Not allowing you to skip the advertisements on a DVD is a small example; not allowing you to back up your books and music is a larger one. Then there was the ironically pointed case of the book “1984″ being silently disappeared from the e-readers of customers who had paid for it…
Some companies propose, in order to support DRM, locking up computers so they can only only run “approved” operating systems; that might bother ordinary users less than those other treacheries, but to us would be utterly intolerable. If you imagine a sculptor told that his new chisel would only cut shapes pre-approved by a committee of shape vendors, you might begin to fathom the depths of our anger at these proposals.
We engineers do have an actual problem with Hollywood and the music industry, but it’s not the one you probably assume. To be blunt (because there isn’t any nice way to put this) we think Big Entertainment is largely run by liars and thieves who systematically rip off the artists they claim to be protecting with their DRM, then sue their own customers because they’re too stupid to devise an honest way to make money.
I’m sure you don’t agree with this judgment, but you need to understand how widespread it is among technologists in order to get why all those claims about “piracy” and lost revenues find us so unsympathetic. It’s bad enough that we feel like our Internet and our computers are under attack, but having laws like SOPA/PIPA/ACTA pushed at us on behalf of a special-interest group we consider no better than gangsters and dimwits makes it much worse.
Một số người trong chúng tôi nghĩ hành vi của đám kẻ cướp thực sự minh chứng cho sự ăn cướp. Hầu hết chúng tôi không đồng ý rằng 2 thứ sai lầm đó bổ sung cho một cái đúng, nhưng tôi có thể nói cho ngài điều này: nếu ngài làm cho những nhà công nghệ chọn giữa bọn kẻ cướp truyền thông lớn và bọn ăn cắp nội dung, một cách có hiệu quả tất cả chúng tôi sẽ đứng về phe với bọn ăn cắp nội dung như là những có hại ít hơn trong 2 thứ đó. Vì có thể cả 2 phía đang ăn cắp trong một phạm vi rộng lớn, nhưng chỉ một trong số chúng không muốn gây sức ép với Internet của chúng tôi hoặc đánh què các máy tính của chúng tôi.
Chúng tôi muốn thực sự ưu tiên hơn để chống lại cả 2 nhóm, dù vậy. Sự cảm thông của chúng tôi trong đống bùng nhùng này là với các nghệ sĩ đang bị tước đoạt bởi cả 2 phía.
Xem xét bức thư này “Đừng giẫm lên tôi1” của chúng tôi. Chương trình nghị sự của chúng tôi là để bảo vệ sự tự do của riêng chúng tôi để tạo ra và sự tự do của những người sử dụng của chúng tôi để hưởng thụ những sáng tạo đó khi họ thấy phù hợp. Chúng tôi không cho và không thỏa hiệp về chúng cả 2, miễn là Hollywood đứng ra khỏi miếng đất của chúng tôi (nghĩa là, không dự định nào nữa để khóa Internet của chúng tôi hoặc các công cụ của chúng tôi) thì chúng tôi sẽ đứng ra khỏi miếng đất của Hollywood.
Và nếu ngài thích tranh luận về một số cách thức đấu tranh chống ăn cắp mà không giẫm đạp lên chúng tôi và những người sử dụng của chúng tôi, thì chúng tôi chắc có một số ý tưởng.
Some of us think the gangsters’ behavior actually justifies piracy. Most of us don’t agree that those two wrongs add up to a right, but I can tell you this: if you make the technologists choose between the big-media gangsters and the content pirates, effectively all of us will side with the content pirates as the lesser of the two evils. Because maybe both sides are stealing on a vast scale, but only one of them doesn’t want to screw with our Internet or cripple our computers.
We’d really prefer to oppose both groups, though. Our sympathies in this mess are with the artists being ripped off by both sides.
Consider this letter our “Don’t tread on me!”. Our agenda is to protect our own liberty to create and our users’ liberty to enjoy those creations as they see fit. We have no give and no compromise on either of those, but long as Hollywood stays out of our patch (that is, no more attempts to lock down our Internet or our tools) we’ll stay out of Hollywood’s.
And if you’d like to discuss some ways of fighting piracy that don’t involve trampling on us and our users, we do have some ideas.
Dịch tài liệu: Lê Trung Nghĩa

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Lưu ý: Chỉ thành viên của blog này mới được đăng nhận xét.