Thứ Bảy, 21 tháng 11, 2009

Một giờ với máy tính xách tay XO tại một trường học ở Nepal

One hour with the XO laptop in a Nepali school

Wed, 2009-11-11 15:48 — marco

Theo: http://stop.zona-m.net/education/schools/one-hour-xo-laptop-nepali-school

Bài được đưa lên Internet ngày: 11/11/2009

Lời người dịch: Kinh nghiệm của một giáo viên người Ý tại một trường tiểu học ở Nepal khi những đứa trẻ ở đó được học với sự trợ giúp của máy tính.

Vào ngày 05/11/2009, trong chuyến thăm dây chuyền lắp ráp OLE đầu tiên tại Kathmandu, tôi đã thăm một lớp học mà sử dụng máy tính xách tay XO tại trường Binayak Bal của Badal Gaun, Nepal.

Nepal là một đất nước tươi đẹp, nhưng nó vẫn còn nghèo (470 USD thu nhập trung bình đầu người mỗi năm). Một trong những hậu quả là việc, theo Rabi Karrmacharya, giám đốc điều hành của OLE Nepal, “ngay cả trong các lớp 3 và 4, nhiều trẻ em thực sự còn không biết đọc”. Trong khi tôi biết về một số câu chuyện thành công của máy tính cho giáo dục tiểu học, nói chung tôi nghi ngờ về tính hiệu quả của chúng. Vì thế, tôi đã rất hứng khởi thấy những gì học được với XO.

Tôi đã có thể hỗ trợ những bài học cho người Nepal và Anh ở các lớp 1 và 2, hoặc cho lớp toán ở lớp 6. Vì tất cả các lớp học là bằng tiếng Nepal nên tôi chọn cái sau, giả thiết là tôi có thể theo được dễ dàng hơn nhiều một lớp toán hơn là một lớp dạy ngôn ngữ học.

Lớp 6 có 20 học sinh nam nữ. Trong lúc học ở lớp toán thì XO đã được sử dụng cho chỉ 15/20 phút, ở giữa bài giảng. Trước tiên, giáo viên giải thích cách bạn đi từ những đơn vị đó đường thẳng tới hình vuông và hình khối lập phương với phương pháp tiêu chuẩn, cũ và tốt: vẽ bằng phấn lên bảng, giải thích bằng miệng, các câu hỏi thường gặp cho lớp. Sau đó, có thể như một sự kiểm tra về những gì đã được giải thích trong các bài học trước, tất cả các học sinh lấy các máy tính xách tay của họ ra và bắt đầu làm bài tập với tổng các điểm trôi nổi. Trong pha này, giáo viên hỗ trợ bất kỳ ai yêu cầu giúp đỡ (hầu như không ai, thực sự thế). Lớp học để khoảng 10 phút cuối cùng ôn lại tổng số điểm trôi nổi với giáo viên, một lần nữa sử dụng phấn và bảng.

On Nov. 5th, 2009, during the first OLE Assembly in Kathmandu, I visited a class that uses the XO laptop in the Binayak Bal School of Badal Gaun, Nepal (several pictures available at the bottom of this page).

Nepal is a wonderful country, but it is still a very poor one (470 USD average yearly income). One of the consequences is that, according to Rabi Karmacharya, executive director of OLE Nepal, "even in the third and fourth grades, many children really don’t know how to read". While I do know about some success stories of computers for primary education, in general I'm skeptical about their effectiveness. Therefore, I was very eager to see what learning with the XO would be like.

I could have assisted to Nepali or English lessons in grade One and Two, or to a Maths lesson in grade Six. Since all lessons are in Nepali I chose the latter, assuming that I could follow much more easily a Maths class than a language one.

The sixth grade class counts about twenty boys and girls. During that Maths lesson the XO was used for only 15/20 minutes, in the middle of the lesson. First, the teacher explained how you go from linear to square and cubic units of measurements with the standard, good old methodology: chalkboard drawings, verbal explanations, frequent questions to the class. After that, probably as a verification of what had been explained in earlier lessons, all students got their laptops and started to practise with floating point sums. During this phase, the teacher assisted whoever asked for help (almost nobody, actually). The class spent the last ten minutes or so revising floating point sum with the teacher, again using the chalkboard.

Đáng giá hay không đáng giá?

Tôi chắc chắn không thể đưa ra bất kỳ kết luận chung chung nào về XO hoặc bất kỳ máy tính cá nhân nào khác trong lớp học sau 1 giờ đồng hồ. Nhưng đây là ấn tượng sau kinh nghiệm này.

Trước hết, thời gian: tất cả các trẻ em phải cùng một lúc đứng dậy và lấy các máy tính xách tay của chúng từ ngăn kéo, chờ nó khởi động, tìm và tải chương trình cho đúng, tắt các máy tính và đặt chúng trở lại vào đúng chỗ. Điều này có thể mất không đáng kể với một bài học từ 45/60 phút. Trong lớp học tôi đã thăm thời gian này đã không vượt quá 6/7 phút, nên nó thực sự không có vấn đề gì lớn và nó chắc chắn sẽ giảm với thực tế, nếu giáo viên giữ mọi thứ kiểm soát được.

Một vấn đề khác là sự sao nhãng. Một hoặc hai đứa trẻ bỏ thời gian máy tính của chúng làm thứ gì đó khác nữa, thay vì các bài tập toán được yêu cầu. Liệu điều này có là vì không biết những gì phải làm hay chỉ đơn giản thiếu hứng thú, tôi không biết, nhưng tôi chắc nó có thứ gì đó để làm với cái máy tính xách tay đó. Các học sinh mọi lứa tuổi mất tập trung mọi lúc mọi nơi trên thế giới, bất kể những gì trên bàn của chúng hoặc giáo viên của chúng tốt tới đâu. Thứ duy nhất mà có thể làm ra một sự khác biệt là những lớp rất bé, nhưng đó thường là bên ngoài sự kiểm soát của trường học, đúng thế không?

Hầu hết các học sinh đã làm các bài tập của chúng với sự cam kết tuyệt vời. Chúng hầu như làm việc một mình. Khi cần, chúng đã giúp đỡ lẫn nhau như chúng có thể làm mà không có các máy tính xách tay, điều đó là không có việc sử dụng hoàn toàn các giao diện không dây của XO hoặc bất kỳ phần mềm hợp tác nào.

Nên vì sao sử dụng các máy tính xách tay cá nhân ư? Từ một chút tôi đã thấy ở Binayak Bal, một trong những câu trả lời có thể là “vì các máy tính với các phần mềm đúng có thể giúp một cách tuyệt vời để tối ưu hóa một phần lặp đi lặp lại, mức độ thấp của việc giảng, mà nó là để giao và kiểm tra các bài tập”.

Is it worth it or not?

I can't certainly draw any general conclusion about XO or any other individual computer in the classroom after one hour. This said, here are my impressions after this experience.

First of all, time: all children must simultaneously get up and take their laptops from the charging rack, wait for them to boot, find and load the right program, turn the computers off and put them back in place. This can waste a not negligible chunk of a 45/60 minutes lesson. In the classroom I visited this time didn't exceed 6/7 minutes, so it wasn't really a big deal and it surely decreases with practice, if the teacher keeps everything under control.

Another issue is distraction. One or two kids spent their laptop time doing something else with it, instead of the required math exercises. Whether it was due to not knowing what to do or simply lack of interest, I don't know, but I'm sure it has nothing to do with the laptop. Students of all ages get distracted every day all over the world, no matter what's on their desk or how good their teacher is. The only thing that could make a difference is very small classes, but that is often outside the school's control, isn't it?

Almost all students did their exercises with great commitment. They mostly worked alone. When needed, they helped each other as they would without laptops, that is without using at all the wireless interface of the XO or any collaborative software.

So why use individual laptops? From the little I've seen in Binayak Bal, one of the answers may be "because computers with the right software can greatly help to optimize a low level, repetitive part of teaching, that is to assign and verify exercises".

Trong vòng 15 phút đồng hồ với máy tính xách tay XO, từng đứa trẻ đã có khả năng thực hành nhiều tới mức đứa trẻ có thể làm. Không có việc làm chậm những học sinh khác, không có việc làm chậm bởi các học sinh khác và, trên hết tất cả, không bỏ phí vào những nhiệm vụ tầm thường thời gian của một giáo viên sẵn sàng. Giáo viên luôn ở đó và trực tiếp giúp đỡ bọn trẻ những đứa đã thực sự có vấn đề. Nhưng nó có thể còn làm được tốt hơn, đặc biệt vì nó đã không phải chỉ định và kiểm tra bằng tay khoảng 50/60 bổ sung trước nhất, chỉ tìm ai đã cần giúp đỡ cấp thiết nhất. Các máy tính đã giúp điều này.

Vì tất cả những lý do này, ấn tượng của tôi cho tới nay là các máy tính cá nhân trong trường tiểu học quả thực có thể giúp khi (như khi nó xảy ra với JumPC) chúng được tích hợp trong chương trình học chuẩn, để hỗ trợ các giáo viên chuẩn bị và khích lệ để sử dụng chúng.

Hầu hết các giáo viên có liên quan nói rằng các máy tính xách tay làm cho họ có hệ thống và hiệu quả hơn. Điều này chắc chắn xảy ra vì, nhờ có OLE Nepal, họ không chỉ có một sách hướng dẫn 130 trang chuyên dụng bằng tiếng Nepal, mà tất cả họ còn trải qua vài ngày toàn thời gian đào tạo trước khi bắt đầu vào trường.

Những ý nghĩ cuối cùng về tính mềm dẻo và cam kết

Tôi sẽ kết luận báo cáo nhỏ này với 3 lưu ý chung. Trước hết là việc, để làm việc như tôi đã mô tả không cần phải chỉ có XO. Bất kỳ máy tính xách tay cá nhân nào khác haowcj máy tính tùy biến nào khác với các phần mềm đúng có thể sẽ làm việc được tốt.

Tiết theo, 100% các phần mềm được bản địa hóa như chúng đang được tạo ra ở Nepal là tuyệt đối cơ bản. Một vài học sinh Binayak Bal nói tiếng Anh tốt hơn là tôi có thể nói về nhiều đứa trẻ ở Ý cùng độ tuổi, nhưng bất kỳ lợi ích nào về việc sử dụng các máy tính trong giáo dục tiểu học có thể sẽ bị giảm đáng kể bởi những rào cản ngôn ngữ bên trong nó.

Tôi sẽ kết thúc với lời khen ngợi khác cho các học sinh mà có ít việc phải làm với các máy tính xách tay. Tất cả quá dễ dàng cho các giáo viên phương Tây để có các học sinh mà chúng hành xử như chúng đang làm cho bạn quí mến chỉ để thể hiện. Bọn trẻ ở Binayak Bal, thay vào đó, đã trao cho tôi những ấn tượng rằng chúng nhận thức được là chúng may mắn làm sao để có được một sự giáo dục tốt, và chủ ý làm tốt nhất về điều đó. Có thể đây là những khác biệt, hơn là những đứa trẻ giữa được học với hoặc không với các máy tính xách tay, mà đối với điều đó chúng ta phải nghĩ về nó trước.

During those 15 minutes with the XO laptop, each child was able to practice as much as he or she could handle. Without slowing other students down, without being slowed down by other students and, above all, without wasting on trivial tasks the time of the one teacher available. The teacher was always there and directly helped children who had actual problems. But he could do that better, exactly because he didn't have to assign and check manually some 50/60 additions first, just to find who needed help most urgently. The computers took care of that.

For all these reasons, my impression so far is that individual computers in primary school may indeed help when (as it happens with the JumPC) they are integrated in the standard curriculum, to support teachers prepared and motivated to use them.

Most involved teachers report that the laptops make them more systematic and effective. This certainly happens because, thanks to OLE Nepal, they not only have a dedicated, 130 pages manual in Nepali, but they all went through several days of full time training before starting school.

Final thoughts on flexibility and commitment

I'll conclude this small report with three general remarks. The first is that, in order to work as I described there is no need to have just the XO. Any other individual laptop or custom computer with the right software would work just as well.

Next, 100% localized software and content as they are creating in Nepal is absolutely essential. Several Binayak Bal students speak English better than I could say of many Italian children of the same age (hats off to them and their teachers!), but any benefit of using computers in primary education would be enormously reduced by built-in language barriers.

I'll end with another compliment to the students which has little to do with laptops. It is all too easy for Western teachers to get students who behave like they're doing you a favour to just show up. The children at Binayak Bal, instead, gave me the impression that they're aware of how lucky they are to get a good education, and intentioned to make the best of it. Maybe these are the differences, rather than those between teaching with or without laptops, to which we should think about first.

Dịch tài liệu: Lê Trung Nghĩa

letrungnghia.foss@gmail.com

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Lưu ý: Chỉ thành viên của blog này mới được đăng nhận xét.