BSA
Piracy Study: Mere Shadow Boxing?
Published 14:34, 21 May
12, by Glyn
Moody
Bài được đưa lên
Internet ngày: 21/05/2012
Lời
người dịch: Mấy hôm nay trên diễn đàn lại rộ lên
chuyện về báo cáo khảo sát của Liên minh Phần mềm
Doanh nghiệp về những mất mát của các công ty phần mềm
phương Tây vì sự ăn cắp phần mềm không phép từ những
người sử dụng. Bạn hãy đọc kỹ bài viết này, để
thấy được những phân tích chỉ rõ những lập luận
không đáng tin cậy của BSA về những con số khủng long
gây sợ hãi nhưng chẳng có ý nghĩa gì và chẳng có căn
cứ. Một điều thấy rõ, là nếu các công ty phần
mềm phương Tây cứ tiếp tục đặt giá phần mềm ở
trên cung trăng tại các quốc gia như Việt Nam, thì họ
sẽ luôn lĩnh về sự mất mát “giàu trí tưởng tượng”
đó. Thứ rung cây dọa khỉ đó hết thiêng rồi. Xem thêm:
Hành
trình dẫn tới sự hết thiêng.
Thế là, một lần
nữa, Liên minh Phần mềm Doanh nghiệp (BSA) lại đưa ra
báo cáo thường niên về ăn cắp phần mềm trên thế
giới, đầu đề “Thị trường cái bóng” [.pdf].
Và, một lần nữa, nó tiến hành tất cả những sai lầm
y hệt về phương pháp luận - hầu như dường như BSA đã
không đọc các chỉ trích của tôi năm
ngoái và năm
trước đó nữa...
Lỗi cơ bản được
thực hiện trong khảo sát mới nhất này là lỗi thông
thường:
Giá trị thương mại
của thị trường bóng này của các phần mềm ăn cắp đã
leo từ 58.8 tỷ USD năm 2010 tới 63.4 tỷ USD năm 2011, một
kỷ lục mới, được đẩy tới bằng việc xuất xưởng
các máy tính để bàn tới các nền kinh tế đang nổi lên
nơi mà tỷ lệ ăn cắp là cao nhất.
Lưu ý các từ cho có
chuyện ngay từ đầu là: “giá trị thương mại”. Một
phần sau đó giải thích lựa chọn này như sau:
Giá
trị thương mại của phần mềm ăn cắp là giá trị phần
mềm không có giấy phép được cài đặt trong một năm
được đưa ra, dường như nó đã được bán trong thị
trường. Nó đưa ra sự đo đếm khác về phạm vi ăn cắp
phần mềm và cho phép những so sánh thay đổi qua từng
năm trong bức tranh ăn cắp phần mềm. Vâng, điều đó là
đúng - đây là một đo đếm cách mà mức độ ăn cắp
phần mềm được yêu sách đang thay đổi. Nhưng khi mọi
người mà đặt báo cáo này cùng chắc chắn biết, đây
không phải là một đo đếm đúng các mất mát được
gây ra cho các công ty phần mềm từ việc ăn cắp, vì lý
do đơn giản là không phải từng bản sao bị ăn cắp
tương ứng với một sự mất mát bán hàng. Thường thì,
mọi người sử dụng các phần mềm ăn cắp vì họ không
kham nổi giá bán lẻ của các bản sao có phép - không có
cách nào chúng có thể được chuyển đổi thành các
khách hàng trả tiền được. Vì thế một tỷ lệ các
bản sao bị ăn cắp hoàn toàn không phải là sự mất mát
bán hàng, chỉ đơn giản là một phản ánh của các vấn
đề giá cả.
Khi nó xảy ra, vấn
đề đó thậm chí còn là trọng tâm hơn đối với báo
cáo năm nay, vì lý do sau:
Các nền kinh tế đang
nổi lên, mà những năm gần đây đã và đang là động
lực dẫn dắt đằng sau sự ăn cắp phần mềm máy tính
cá nhân, bây giờ dứt khoát đang vượt qua các thị
trường chín muồi theo tỷ lệ tăng trưởng của họ.
Chúng chiếm tới 56% xuất xưởng trong năm 2011 các máy
tính cá nhân mới của thế giới, và bây giờ là hơn một
nửa tất cả các máy tính được sử dụng.
So,
once again, the Business Software Alliance (BSA) has come out with
its annual report on software piracy around the world, entitled
"Shadow Market" [.pdf].
And, once again, it makes all the same methodological mistakes - it's
almost as if the BSA hasn't been reading my critiques of last
year and the year
before....
The
fundamental error made in this latest survey is the usual one:
The
commercial value of this shadow market of pirated software climbed
from $58.8 billion in 2010 to $63.4 billion in 2011, a new record,
propelled by PC shipments to emerging economies where piracy rates
are highest.
Notice
the tell-tale words right at the start of that: "commercial
value". A later section explains this choice as follows:
The
commercial value of pirated software is the value of unlicensed
software installed in a given year, as if it had been sold in the
market. It provides another measure of the scale of software piracy
and allows for important year-over-year comparisons of changes in the
software piracy landscape.
Well,
that's true - it is one measure of how the claimed level of software
piracy is changing. But as the people who put this report together
surely know, it is not a true measure of the losses caused to
software companies by piracy, for the simple reason that not every
pirated copy corresponds to a lost sale. Often, people use pirated
software because they cannot afford the retail price of authorised
copies - there is no way that they could be converted to paying
customers. So a proportion of pirated copies are not lost sales at
all, simply a reflection of pricing problems.
As
it happens, that issue is even more central for this year's report,
for the following reason:
Emerging
economies, which in recent years have been the driving force behind
PC software piracy, are now decisively outpacing mature markets in
their rate of growth. They took in 56 percent of the world’s new PC
shipments in 2011, and they now account for more than half of all PCs
in use.
Hơn nữa:
Ăn cắp thường xuyên
tại các nền kinh tế đang nổi lên cài đặt gần như
nhiều hơn 4 lần nhiều chương trình của tất cả các
dạng cho một máy PC mới như các vụ ăn cắp thường làm
trong các thị trường chín muồi. Trong số những ăn cắp
không thường xuyên - những người nói họ hiếm khi có
được các phần mềm không được cấp phép - có một
khe hở lớn hơn tỷ lệ 2:1 trong tổng số các chương
trình họ cài đặt.
Điều đó có nghĩa
là ăn cắp trong các nước đang nổi lên đang trở thành
một tỷ lệ thậm chí còn lớn hơn của toàn bộ ăn cắp
phần mềm:
Tỷ lệ ăn cắp phần
mềm trong các thị trường đang nổi lên trong khi vượt
qua tỷ lệ đó tại các thị trường chín muồi: 68%,
trung bình, so với 24%. Các nền kinh tế đang nổi lên vì
thế tiếp tục tính cho đa số áp đảo sự gia tăng toàn
cầu trong giá trị thương mại của phần mềm bị ăn
cắp.
Nhưng điều đó chính
xác tại những quốc gia mà sự ăn cắp được dẫn dắt
bằng các vấn đề giá cả, như đã được phát hiện
trong báo cáo hội thảo “Ăn
cắp phương tiện tại các nền kinh tế đang nổi lên”:
Dựa
vào 3 năm làm việc của 35 nhà nghiên cứu, ăn cắp phương
tiện tại các nền kinh tế đang nổi lên nói về 2 câu
chuyện tổng quát: một là việc theo dõi sự gia tăng bùng
nổ của săn cắp khi các công nghệ số đã trở nên rẻ
và có mặt ở khắp mọi nơi trên thế giới, và 2 là đi
theo sự tăng trưởng của những vận động hành lang của
giới công nghiệp mà đã tái tạo lại các luật và sự
ép tuân thủ luật xung quanh sự bảo vệ bản quyền. Báo
cáo viện lý rằng những nỗ lực đó phần lớn đã thất
bại, và rằng vấn đề ăn cắp được nhận thức tốt
hơn như là một sự thất bại của sự truy cập có khả
năng kham được tới phương tiện trong các thị trường
pháp lý.
Điều này có nghĩa
là những kết luận của BSA về tác động thực tiễn
của ăn cắp phần mềm thậm chí là ít có giá trị hơn
bình thường: thậm chí ít hơn những bản sao không phép
đại diện cho sự mất mát bán hàng, ít nhất ở các giá
thị trường hiện đang được tính. Trong thực tế, những
con số mới nhất của BSA khẳng định một cách đơn
giản sự thất bại tiếp tục của các công ty phần mềm
- hầu hết các công ty phần mềm phương Tây - đặt giá
cho các hàng hóa của họ phù hợp cho các thị trường
đang nổi lên.
Moreover:
Frequent
pirates in emerging economies install nearly four times as many
programs of all sorts per new PC as do frequent pirates in mature
markets. Among infrequent pirates - those who say they rarely acquire
unlicensed software - there is a greater than two-to-one gap in the
total number of programs they install.
What
that means is that the piracy in emerging countries is becoming an
even greater proportion of the overall software piracy:
Software
piracy rates in emerging markets meanwhile towered over those in
mature markets: 68 percent, on average, compared to 24 percent.
Emerging economies thus continue to account for an overwhelming
majority of the global increase in the commercial value of pirated
software.
But
it is precisely in those countries that piracy is driven by pricing
issues, as was revealed in the seminal report "Media
Piracy in Emerging Economies":
Based
on three years of work by some thirty-five researchers, Media Piracy
in Emerging Economies tells two overarching stories: one tracing the
explosive growth of piracy as digital technologies became cheap and
ubiquitous around the world, and another following the growth of
industry lobbies that have reshaped laws and law enforcement around
copyright protection. The report argues that these efforts have
largely failed, and that the problem of piracy is better conceived as
a failure of affordable access to media in legal markets.
This
means that the BSA's conclusions about the real impact of software
piracy are even less valid than usual: even fewer of those
unauthorised copies represent lost sales, at least at the market
prices currently being charged. In fact, the latest BSA figures
simply confirm the continuing failure of software companies - mostly
Western software companies - to price their goods appropriately for
emerging markets.
BSA's
own figures suggest that software piracy is already relatively
unimportant in "mature" economies - undermining calls for
harsher copyright enforcement measures in things like ACTA or IPRED.
As for emerging economies, it wouldn't be such an issue there if more
realistic pricing were adopted. The real problem is Western software
houses' attempt to charge Western prices that in real terms represent
vast swathes of individuals' earnings, or of companies' IT budgets.
It's
particularly unreasonable since the actual marginal cost of software
is close to zero, unlike hardware, say - so there are no good
economic reasons why differential pricing couldn't be adopted.
Apparently, Western software houses would rather sell a few copies at
high prices than many copies at much lower prices more appropriate
for emerging economies.
Các con số của bản
thân BSA gợi ý rằng ăn cắp phần mềm khá là không quan
trọng trong các nền kinh tế “chín muồi” - làm xói mòn
những lời kêu gọi về những biện pháp ép tuân thủ
bản quyền khắc nghiệt hơn trong những thứ như ACTA hoặc
IPRED. Còn đối với các nền kinh tế đang nổi lên, có
lẽ có một vấn đề như vậy ở đó nếu việc đặt
giá thực tế hơn đã được áp dụng. Vấn đề thực là
ý định của các nhà hàng phần mềm phương Tây lấy các
giá phương Tây mà trong thực tế đại diện cho sự hẻo
của số đông về thu nhập cá nhân, hoặc của các ngân
sách CNTT các công ty.
Đặc
biệt không hợp lý khi chi phí cận biên thực tế của
phần mềm là gần bằng 0, không giống như phần cứng,
mà - vì thế không có lý do kinh tế tốt nào giải thích
vì sao giá chênh lệch không thể áp dụng được. Hình
như, các nhà phần mềm phương Tây thà bán vài bản sao ở
giá cao còn hơn là nhiều bản sao ở giá thấp hơn nhiều
nhưng phù hợp hơn cho các nền kinh tế đang nổi lên.
Tôi đã nói rằng báo
cáo đó là thứ vớ vẩn cũ y hệt những năm trước,
nhưng trong thực tế có một cái mới: chúng ta đã tìm ra
câu hỏi thực tế được đặt ra cho những ai tham gia vào
trong khảo sát:
“Bạn
thường có phần mềm ăn cắp hay phần mềm mà không được
cấp phép đầy đủ?”
Bây giờ, tôi chấp
nhận đầy đủ rằng mọi người hình như chưa báo cáo
hết cách mà họ thường có được các phần mềm ăn
cắp, mà sẽ có xu hướng sản sinnh ra một sự đánh giá
không đúng mức mức độ sự thật. Nhưng đó là mệnh
đề thứ 2 làm hấp dẫn tôi: cái gì chính xác “không
được cấp phép đầy đủ” truyền đạt tới bạn?
Ví dụ, phần mềm tự
do có “được cấp phép đầy đủ”? Dù tôi biết rằng
nó được cấp phép cho bạn miễn là bạn tuân thủ với
các điều khoản của nó, thì tôi nghi ngờ cách mà nhiều
người sử dụng Firefox hoặc LibreOffice thực sự hiểu
điều đó. Nó có thể không là trường hợp họ nghĩ họ
được phép sử dụng phần mềm tự do mà không có
một giấy phép chăng? Có thể là một sự diễn đạt tự
nhiên của những gì phần mềm tự do nguồn mở có nghĩa
- ý tưởng rằng bạn có thể chỉ sử dụng nó, và không
phải lo lắng về các giấy phép.
Nên điều đó dẫn
tôi tới sự nghi ngờ cách mà nhiều người được hỏi
trong khảo sát cả trong các nền kinh tế đang nổi lên và
chín muồi “đã thừa nhận” rằng họ đã có được
các phần mềm “không được cấp phép đầy đủ” khi
những điều họ ngụ ý lại không phải là những thứ
không sở hữu độc quyền như phần mềm tự do chăng?
Điều đó quan trọng, vì có thể có
nghĩa rừng các con số mà nghiên cứu của BSA yêu sách có
lẽ là thổi phồng sự ăn cắp. Hơn nữa, khi nguồn mở
trở nên được sử dụng rộng rãi hơn, thì có thể điều
đó sẽ trở thành yếu tố bóp méo đáng kể hơn.
I
said that the report was the same old nonsense as previous years, but
in fact there is one novelty: we get to find out the actual question
posed to those taking part in the survey:
“How
often do you acquire pirated software or software that is not fully
licensed?”
Now,
I fully accept that people are likely to under-report how often they
acquire pirated software, which will tend to produce an
under-estimate of the true level. But it's that second phrase that
intrigues me: what exactly does "not fully licensed" convey
to you?
For
example, is free software "fully licensed"? Although I know
that it is licensed to you provided you comply with its terms, I
wonder how many people using Firefox or LibreOffice really get that.
Might it not be the case that they think they are allowed to use free
software without
a licence? It would be a natural interpretation of what open source
and free software meant - the idea that you can just use it, and
don't have to worry about licences.
So
that leads me to wonder how many survey respondents in both mature
and emerging economies "admitted" that they acquired "not
fully licensed" software when what they meant was
non-proprietary stuff like free software? That's important, because
it would mean that the figures claimed by the BSA study would be
over-estimates of piracy. Moreover, as open source becomes more
widely used, it might be that this will become a more significant
distorting factor.
Finally,
it's worth noting that the BSA is up to its old tricks when it comes
to trying to "prove" that people just love the chains of
intellectual monopolies. This year it has some new phrasing, but the
same misleading dichotomy:
By
a wide 71-percent to 29-percent margin, respondents aligned
themselves with the
idea that “it is important for people who create new products or technologies to be paid for them, because it provides an incentive to produce more innovations. That is good for society because it drives technological progress and economic growth.”
idea that “it is important for people who create new products or technologies to be paid for them, because it provides an incentive to produce more innovations. That is good for society because it drives technological progress and economic growth.”
Computer
users around the world rejected the alternative proposition: “No
company or individual should be allowed to control a product or
technology that could benefit the rest of society. Laws like that
limit the free flow of ideas, stifle innovation, and give too much
power to too few people.”
These
are completely separate questions: one is whether people should be
rewarded for creating new software, and the other is about control. I
doubt whether anyone would be against
rewarding coders for the work they do, although that's not
necessarily a question of money. Some programmers want to get paid
for their programming, and they often join companies to do that.
Others might be horrified at the idea that people would try to pay
for what is gift
- but wouldn't mind having some recognition instead.
Cuối cùng, đáng lưu
ý là BSA tùy vào những mưu mẹo cũ của mình khi nói về
việc cố gắng “chúng minh” rằng mọi người chỉ yêu
các chuỗi độc quyền trí tuệ. Năm nay nó có vài ngôn
từ mới, nhưng sự lưỡng phân lạc lối là y hệt:
Bằng một biên rộng
71% tới 29%, những người được hỏi tự dóng hàng cho
mình với ý tưởng rằng “điều quan trọng đối với
mọi người mà tạo ra những sản phẩm hoặc công nghệ
mới sẽ được trả tiền cho chúng, vì nó cung cấp một
động lực để sản xuất nhiều đổi mới sáng tạo hơn
nữa. Điều đó là tốt cho xã hội vì nó dẫn dắt quá
trình công nghệ và tăng trưởng kinh tế”.
Những người sử
dụng máy tính trên khắp thế giới đã từ chối lời đề
nghị có lựa chọn: “Không công ty hay cá nhân nào được
phép kiểm soát một sản phẩm hoặc công nghệ mà có thể
có lợi cho phần còn lại của xã hội. Các luật như vậy
hạn chế dòng chảy các ý tưởng một cách tự do, bóp
nghẹt đổi mới và trao quá nhiều quyền lực cho quá ít
người”.
Đó là những câu hỏi
hoàn toàn tách biệt: một câu hỏi là liệu mọi người
có nên được tưởng thưởng vì việc tạo ra những phần
mềm mới, và câu hỏi kia là về sự kiemer soát. Tôi ghi
ngờ liệu có bất kỳ ai muốn chống lại sự tưởng
thưởng cho những lập trình viên vì công việc họ
làm, dù điều đó không nhất thiết là một câu hỏi về
tiền. Một số lập trình viên muốn được trả cho việc
lập trình của họ, và họ thường tham gia vào các công
ty để làm thế. Những người khác có thể kinh sợ ý
tưởng rằng mọi người có thể cố gắng trả tiền vì
những gì là quà tặng - nhưng sẽ không để tâm có
một vài sự thừa nhận thay vào đó.
Tương tự, tôi nghi
ngờ liệu có bất kỳ ai trong thế giới phần mềm tự
do nghĩ rằng không ai nên được phép kiểm soát một công
nghệ - điều đó chắc chắn không đúng cho các dự án
như Linux. Có tất cả các dạng lợi ích trong việc có
người lãnh đạo các dự án và kiểm soát đường hướng
của sự phát triển. Nhưng câu hỏi chìa khóa không phải
là về sự kiểm soát, mà là về quyền sở hữu: vấn đề
là không khi mọi người định hướng các dự án phần
mềm, đó là khi họ yêu sách quyền sở hữu đối với
các ý tưởng - các bằng sáng chế phần mềm, ví dụ
thế.
Vì
thế, một lần nữa, khảo sát của BSA mang lại rất ít
giá trị thực tế cho cuộc tranh luận về các bản sao
không được phép của phần mềm. Thay vào đó, nó rõ
ràng được thiết kế để sản xuất ra các đầu đề
về sự ăn cắp phần mềm “lấy đi” 63.4 tỷ USD trong
năm 2011 - thậm chí dù báo cáo thận trọng không bao giờ
nói điều đó. Tuy nhiên, trang Web chính của khảo sát năm
2011 yêu sách “Thị trường Bóng của Phần mềm Ăn cắp
Tăng tới 63 tỷ USD”, mà là lạc lối cao độ, vì bằng
sự thừa nhận của riêng báo cáo đó đây chỉ đơn giản
là một sự đo đếm mà đã tăng tới 63 tỷ USD, không có
bất kỳ có số có nghĩa nào.
Như
tôi đã chỉ ra, thực tế là các bản sao không được
phép không chỉ “lấy đi” của các công ty phần mềm
phương Tây ít hơn nhiều so với điều đó, mà sự mất
mát đó hầu hết toàn bộ là sự tự trừng phạt vì các
chiến lược đặt giá không phù hợp tại các nền kinh
tế đang nổi lên. Các thành viên của BSA có thể biến
một vấn đề thành một cơ hội chỉ qua một đêm nếu
họ thực sự có mong muốn, nhưng họ chọn không làm thế
- đó là câu chuyện thật, chứ không phải các con số
lớn, gây sợ hãi mà được khuấy tung lên mỗi năm mà
thực sự chẳng có ý nghĩa gì.
Similarly,
I doubt whether anyone in the free software world thinks that nobody
should be allowed to control a technology - that's certainly not true
for projects like Linux. There are all kinds of benefits in having
people who lead projects and control the direction of development.
But the key question isn't about control, it's about ownership: the
problem is not when people direct software projects, it's when they
claim ownership over ideas - software patents, for example.
So,
once again, the BSA survey brings very little real value to the
debate about unauthorised copies of software. Instead, it's clearly
designed to produce headlines about software piracy "costing"
$63.4 billion in 2011 - even though the report is careful never to
say that. However, the 2011 survey's main
Web page does claim "Shadow Market of Pirated Software Grows
to $63 Billion", which is highly misleading, since by the
report's own admission it is simply one measure
that has grown to $63 billion, not any meaningful figure.
As
I've indicated, the reality is that unauthorised copies are not only
"costing" Western software companies far less than that,
but that this loss is almost entirely self-inflicted because of
inappropriate pricing strategies in the emerging economies. BSA
members could turn a problem into an opportunity overnight if they so
wished, but they choose not to - that's the real story, not the big,
scary numbers that are churned out each year but that actually mean
nothing.
Dịch: Lê Trung Nghĩa
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Lưu ý: Chỉ thành viên của blog này mới được đăng nhận xét.