Is
Government a Platform?
Posted October 19, 2011
Bài được đưa lên
Internet ngày: 19/10/2011
Lời
người dịch: Cách tốt nhất cho chính phủ để thúc đẩy
cạnh tranh và đổi mới sáng tạo nhiều hơn là các tiêu
chuẩn mở. Xa hơn, sự cần thiết này là để “thiết
lập một khung công việc đơn giản mà có khả năng cho
quốc gia - các công dân, chứ không chỉ chính phủ - tạo
ra và chia sẻ các dữ liệu hữu ích”.
Một tài liệu hấp
dẫn của Tim O'Reilly được xuất bản trong Innovation (Đổi
mới sáng tạo), loạt 6, số 1, sau sự xuất hiện ban đầu
của nó trong một cuốn sách có tên Chính phủ Mở: Cộng
tác, Minh bạch và Tham gia trong Thực tiễn, được O'Reilly
Media xuất bản năm 2010 - tài liệu có đầu đề 'Chính
phủ như một nền tảng' (Government as a Platform).
Trước đó chúng ta
có một định nghĩa về Chính phủ 2.0 - “Chính phủ 2.0
là sự sử dụng công nghệ - đặc biệt các công nghệ
cộng tác trong tim của Web 2.0 - để giải quyết tốt hơn
những vấn đề hợp tác ở mức của một thành phố,
bang, quốc gia, và quốc tế”. Điều đó là thú vị để
biết...
O'Reilly
viện lý trên trang 18 rằng cách tốt nhất cho chính phủ
để thúc đẩy cạnh tranh và đổi mới sáng tạo nhiều
hơn là các tiêu chuẩn mở. Xa hơn, sự cần thiết này là
để “thiết lập một khung công việc đơn giản mà có
khả năng cho quốc gia - các công dân, chứ không chỉ
chính phủ - tạo ra và chia sẻ các dữ liệu hữu ích”,
làm chúng ta nhớ lại trên trang 25 rằng “'mở một cách
mặc định là chìa khóa cho sự thành công thoát xác của
nhiều site thành công nhất trên Internet”.
Có mô tả sau đó về
“kiến trúc của sự lựa chọn” được Sunstein &
Thaler mô tả trong 'Nudge' Đây là một vai trò quan trọng
và thường được đánh giá thấp trong chính phủ khi quá
nhiều cơ hội cho sự tham gia đã bị và có thể bị phá
hủy bởi các mẫu thiết kế, các khảo sát, các bảng
câu hỏi và các thực hành tương tự nhưng tồi. O'Reilly
cũng khẳng định tầm quan trọng vai trò của kiến trúc
của sự lựa chọn, khi ông nói trên trang 27 “sự tham
gia có nghĩa là sự cam kết thực sự với các công dân
trong nghiệp vụ của chính phủ, và sự cộng tác thực
sự với các công dân trong thiết kế các chương trình
của chính phủ”, và một lần nữa trên trang 34 rằng
“nó là các hệ thống thực sự vì việc thúc đẩy sự
tham gia hướng nội mà đưa ra được một số cơ hội
tốt nhất cho Chính phủ 2.0”.
An
intriguing paper by Tim O’Reilly is published in Innovation, volume
6, number 1, following its original appearance in a book entitled
Open Government: Collaboration, Transparency, and Participation in
Practice, published by O’Reilly Media in 2010 – the paper is
entitled ‘Government
as a Platform‘.
Early
on we have a definition of Government 2.0 -”Government 2.0, then,
is the use of technology—especially the collaborative technologies
at the heart of Web 2.0—to better solve collective problems at a
city,state, national, and international level.” Which is nice to
know…
O’Reilly
argues on page 18 that the best way for government to promote
competition and more innovation is open standards. Further, the
necessity is to “establish a simple framework that makes it
possible for the nation – the citizens, not just the
government – to create and share useful data”, reminding us on
page 25 that ‘”open by default’ is the key to the
breakaway success of many of the Internet’s most successful sites”.
There
is then the description of “choice architecture” described by
Sunstein & Thaler in ‘Nudge’. This is an important and
frequently underrated role in government when so many
opportunities for participation have been and can be ruined by poorly
designed forms, surveys, questionnaires and similar exercises.
O’Reilly is equally assured of the importance of the role of
the choice architect, for as he says on page 27 “participation
means true engagement with citizens in the business of government,
and actual collaboration with citizens in the design of government
programs”, and again on page 34 that “it is actually systems for
harnessing implicit participation that offer some of the greatest
opportunities for Government 2.0″.
Lạc quan hơn trên
trang 35, O'Reilly nói “một tiếp cận Chính phủ 2.0 có
thể sử dụng các dữ liệu mở của chính phủ để xúc
tác cho sự tham gia của khu vực tư nhân đổi mới sáng
tạo để cải thiện các sản phẩm và dịch vụ của
họ”, mà điều này được tăng cường với một trang
tiếp sau bằng việc nói rằng “Chính phủ 2.0 đòi hỏi
một tiếp cận mới cho sự thiết kế các chương trình,
không như các sản phẩm được hoàn tất, tuyệt vời
trong một dự luật của quốc hội, lệnh thực hiện,
hoặc đặc tả mua sắm, mà như những thử nghiệm đang
diễn ra”. Điều này mang một cách tương tự các qui
trình lanh lẹ hiện được được khuyến khích trong chính
phủ Anh.
Tài liệu này kết
thúc với một danh sách hữu ích 10 'Bước Thực nghiệm
cho các Cơ quan Chính phủ', mà tôi sẽ không nhắc lại mà
chúng đáng tái sinh! Xin hãy làm.
Rather
optimistically on page 35, O’Reilly states “a Government 2.0
approach would use open government data to enable innovative private
sector participation to improve their products and services”, but
this is reinforced a page further on by saying “Government 2.0
requires a new approach to the design of programs, not as finished
products, perfected in a congressional bill, executive order, or
procurement specification, but as ongoing experiments”. This bears
similarity with the agile processes currently being promoted in UK
government.
The
paper ends with a useful list of ten ‘Practical Steps for
Government Agencies’, that I won’t repeat but which are worth
recycling! Please do.
Dịch tài liệu: Lê
Trung Nghĩa
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Lưu ý: Chỉ thành viên của blog này mới được đăng nhận xét.